Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tĩnh.

Từ Tư Niên thở dài, lại câu nói đó, "Trở về nghỉ ngơi thôi, sau này đừng nói tới việc này nữa."

"Tôi không muốn hủy bỏ hợp đồng." Từ Tư Niên nói: "Cô cũng không cần lo lắng về việc đó."

Lâm nhiễm tức giận trừng mắt nhìn anh.

Từ Tư Niên đưa cô đến cửa, trong lúc đóng cửa, anh nói: "Tôi không trở thành công cụ tranh đấu của ai cả."

"A Lễ thích cô, tôi không muốn thấy em ấy thất vọng. Tôi hy vọng mối quan hệ của chúng ta có thể trong sạch một chút."

Lâm Nhiễm đứng ở cửa, sắp tức giận chết rồi.

Tôi thật tâm muốn giúp anh, vậy mà anh hiểu lầm tôi?

Trần Đông như một cái hố lửa, to như vậy anh còn nhảy xuống, tôi vớt anh lên bờ,  anh thế mà nghĩ tôi lừa anh?

Thật quá đáng!

Cô nhìn chằm chằm Từ Tư Niên mà không nói lời nào.

Sau đó Từ Tư Niên nói: "Ngủ ngon, ngủ sớm đi."

Lâm Nhiễm: "...!!!"

Aaaaa! Tức chết đi được! Tại sao anh ta có thể hời hợt như thế!

Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa, đến mức muốn đem cánh cửa chọc thủng, tức giận giẫm đến đau cả chân.

Hu hu! Càng tức rồi.

Sau một vài giây, cánh cửa mở ra, Từ tư Niên chồm nửa người ra, đưa điện thoại cho cô.

Lâm Nhiễm thầm nghĩ: Tôi sẽ không nói chuyện với anh trước!"

Từ Tư Niên nhìn xuống nghỉ ngợi một lát, vẫn là ngẩng đầu lên hỏi: "Sáng chủ nhật tuần này, A Lễ muốn ăn sườn xào chua ngọt, cô thì sao?"

Chuyện này hôm nay A Lễ đã nói với cô, muốn mời cô đến nhà làm khách, để Từ Tư Niên nấu.

Lâm Nhiễm phồng má nói: "Không ăn!"

Rồi liền đóng cửa lại.

Từ Tư Niên va vào cửa, nên về nhà thôi.

Anh biết rằng gia đình Lâm Nhiễm có tiền, cũng biết rằng nếu cô ấy muốn tiêu xài thì có thể tùy ý mà vung tiền, nhưng anh lại không muốn nhận sự giúp đỡ này.

Một khi bị lợi ích chi phối, nhiều mối quan hệ không thể trở nên trong sạch.

Anh không nghĩ nhiều.

Sau khi Lâm Nhiễm về nhà, cởi giày và ngồi lên ghế sô pha, đang ủ rũ thì chuông điện thoại reo.

Là Chu Nghiệp.

Sau khi bắt máy, anh ta đi thẳng vào vấn đề, "Anh muốn nói chuyện với em, mười hai giờ trưa mai tại nhà hàng Từ Ký."

Lâm Nhiễm: "Được."

Sau đó Chu Diệp nhanh chóng cúp điện thoại.

Tâm trạng phút chốc trở nên vui vẻ, Lâm Nhiễm nhắn rất nhiều món ăn vào tin nhắn với Từ Tư Niên như đang gọi món.

Ở đầu dây bên kia, Từ Tư Niên nhìn thấy thông tin trên điện thoại liền thấy "hoài nghi nhân sinh".

Bởi vì trên đó viết: Vịt quay, ngỗng nướng, lợn kho tộ, sườn heo hầm, tôm hùm chua cay,...

Gần 20 món.

Từ Tư Niên: ??? Cô ăn hết à?

Lâm Nhiễm: Mỗi món đều muốn nếm thử, không được sao?

Từ Tư Niên: ...Được.

Dù sao việc gọi món phụ thuộc khách hàng còn việc nấu nướng thì phải xem đầu bếp.

Cũng không phải là cô gọi thì tôi phải làm.

Lâm Nhiễm đặt điện thoại xuống và đứng dậy đi tắm, khi quay lại thì thấy Từ Tư Niên đã gửi cho 3 tin nhắn wechat.

- Giữ gìn sự đơn thuần của hàng xóm.

- Cảm ơn lòng tốt của cô nhưng tôi không thể nhận nó.

- Cảm ơn cô đã quan tâm và yêu mến A Lễ.

___________________________

Tác giả có điều muốn nói: Khi tôi viết về bé A Lễ dễ thương, tôi không thể dừng lại hahahaha~

Lâm Nhiễm: Tôi không hề nghĩ xem thường anh!

Từ Tư Niên: Nhưng tôi không muốn nợ cô. Đơn thuần một chút không tốt sao? Hàng xóm của tôi!

Lâm Nhiễm: ...Không ổn rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net