Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
sụt sịt mũi, "Từ Tư Niên, nhà tôi không có nước nóng."

Từ Tư Niên nghiêng người: "Vào đi."

Lâm Nhiễm tự giác ngồi xuống sô pha, còn khoát cái chăn kia lên người một cách rất tự nhiên.

Từ Tư Niên bận rộn ở trong phòng bếp, đun nước nóng cho cô.

Lâm Nhiễm hỏi: "Có thuốc cảm hay không?"

Từ Tư Niên đi tìm rồi mang đến một viên thuốc đưa cho cô.

Chưa đầy một phút sau, nước nóng đã nấu xong.

Từ Tư Niên đổ nước nóng vào trong cốc, còn đổ một ít ra ngoài, sau đó dùng tay thử nhiệt độ.

Có hơi nóng một chút.

Anh đợi một lúc rồi mới đưa cho Lâm Nhiễm.

Lâm Nhiễm lưu loát dứt khoát cầm thuốc và cốc nước, một hơi nuốt vào.

Sau đó cô đưa lại cốc cho Từ Tư Niên, cô mở to đôi mắt xinh đẹp, nói một cách chân thành: "Như vậy có phải là tôi đã mắc nợ anh rồi không?"

Từ Tư Niên đang đi về phía phòng bếp nghe thấy lời này thì bước chân khẽ khựng lại.

Lâm Nhiễm đi theo tới phòng bếp, cô dựa vào vách tường, dáng vẻ cà lơ phất phơ nói với Từ Tư Niên: "Không phải là anh sợ mắc nợ tôi sao?"

"Bây giờ tôi mắc nợ anh rồi đây." Lâm Nhiễm nói: "Ngày mai anh đi quay phim, tôi chăm sóc A Lễ."

Từ Tư Niên rửa chiếc cốc sau đó đặt sang một bên, lại rửa tay lau tay sạch sẽ, anh vẫn luôn cúi thấp đầu không nói câu nào.

"Được hay không?" Lâm Nhiễm hỏi.

Từ Tư Niên đi ra ngoài, túm lấy cổ áo của cô theo.

Lâm Nhiễm trừng đôi mắt to hỏi anh, "Rốt cuộc là được hay không?"

"Đừng dựa vào tường." Từ Tư Niên nói: "Vách tường rất lạnh, cô sẽ bị ho."

Lâm Nhiễm ngây người được anh túm ra khỏi phòng bếp.

"Tôi đang hỏi anh đó." Lâm Nhiễm nói: "Được hay không?"

Từ Tư Niên ngồi xổm xuống đất dọn đống thuốc, nói năng không liên quan: "Tôi phải đi nửa tháng."

Lâm Nhiễm nóng nảy, Từ Tư Niên thật sự có một loại năng lực làm người khác tức chết.

Lúc nào cũng luôn hỏi một đằng trả lời một nẻo!

"Bỏ đi!" Lâm Nhiễm ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, sau khi uống thuốc đầu óc càng choáng hơn, cô lấy một cái gối đệm, tìm một tư thế thoải mái nhất, "Tôi sẽ ngủ ở nhà anh, sáng mai sẽ trực tiếp đưa A Lễ đi."

Từ Tư Niên nhìn cô, Lâm Nhiễm đã nhắm hai mắt lại nhưng trong miệng vẫn còn đang lẩm bẩm: "Từ Tư Niên, con người anh thật phiền phức."

Từ Tư Niên không khỏi bật cười.

Khóe miệng trong lúc vô ý còn khẽ nhếch lên.

Anh thu dọn xong đống thuốc đặt lên bàn trà, vốn còn định đưa cho Lâm Nhiễm mang về.

Nhưng rất nhanh Lâm Nhiễm đã ngủ rồi, trong lúc ngủ còn nhỏ giọng lẩm bẩm, "Đừng có ném tôi ra ngoài đó."

Thậm chí Từ Tư Niên còn hoài nghi cô có mưu tính trước.

Thân hình cao hơn một mét bảy của Lâm Nhiễm nằm trên sô pha thì thực sự không thoải mái cho lắm, nhưng Từ Tư Niên lại không biết mật mã nhà cô.

Từ Tư Niên ngồi trên sô pha nghĩ ngợi một hồi lâu, vẫn là quyết định đánh thức cô, để cô về nhà ngủ.

Nhưng Lâm Nhiễm đã ngủ thì rất khó đánh thức cô.

Từ Tư Niên chỉ chọc vào vai cô một cái, Lâm Nhiễm đã chìa tay vỗ vào đầu anh một cái.

Sức lực không lớn nhưng đúng lúc vỗ vào trên tóc anh, còn xoa xoa vài cái.

Từ Tư Niên đành chịu, không còn cách nào.

Cuối cùng anh dứt khoát ôm cô kiểu công chúa đi thẳng về phòng mình.

Cởi dép, đắp kín chăn cho cô xong xuôi, lại xác nhận xem cô có sốt hay không một lần nữa, sau đó mới định đi ra ngoài.

Kết quả Lâm Nhiễm khẽ gọi anh, "Từ Tư Niên."

Bước chân của Từ Tư Niên bỗng dừng lại.

"Anh có thể đàn dương cầm cho tôi nghe không?" Lâm Nhiễm nhỏ giọng nói mớ.

Là tiếng thì thầm lẩm bẩm.

Nếu như trong phòng không yên tĩnh như vậy, chắc chắn là Từ Tư Niên sẽ không nghe rõ cô nói gì.

Từ Tư Niên đi đến cửa, Lâm Nhiễm đã yên tĩnh trở lại.

Nhưng câu nói kia vẫn trào dâng gợn sóng trong đáy lòng anh.

Đàn dương cầm.

Rất lâu đã không còn xuất hiện trong thế giới của Từ Tư Niên rồi.

Lúc ban đầu, việc anh thích nhất đó chính là đàn dương cầm, nhưng sau này rất lâu rồi anh vẫn chưa từng đàn lại.

Từ Tư Niên ngồi trong phòng khách, anh châm một điếu thuốc.

Anh không hút điếu thuốc này, mà để khói thuốc lượn lờ trong phòng khách bao quanh bên người anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC