🍍Chương 16🍍

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
____
Chương 16: Gói biểu tượng cảm xúc
....

"Anh Triệu, chúng ta chụp lại đi."

Hành động quyên góp tiền của những mạnh thường quân cũng là một lời tuyên truyền tích cực đối với dư luận xã hội. Nếu có một chương trình chỉ mù quáng giật gân bằng bi kịch và cố tình mở rộng kết xuất của những sự kiện tiêu cực u ám, mà bỏ qua những điều tích cực, loại chương trình như vậy vẫn sẽ có lượng rating, nhưng khó tránh khỏi sẽ cho người ta một loại ám chỉ tâm lý "Trên thế giới này căn bản không có người tốt, vậy tôi cũng không làm người tốt".

Bản thân Nhan Khê cũng thích xem những chương trình vạch trần mặt tối của xã hội, bên cạnh đó lại không ai tuyên truyền về những người tốt bụng hành động tích cực.

Hành động tốt sẽ thúc đẩy nhiều người làm những điều tốt đẹp hơn, cô không mong đợi chương trình của mình có thể có bao nhiêu ảnh hưởng, ít nhất cô muốn cho nhiều người biết rằng có rất nhiều người tốt trên thế giới này, cô muốn những người đang trong cảnh tuyệt vọng biết rằng không được từ bỏ hy vọng, có lẽ ngày mai sẽ là một ngày tươi đẹp.

Vật phẩm quyên góp được nhân viên dọn ra khỏi xe, đồ chơi, văn phòng phẩm quần áo và đồ điện tử đầy đủ, hơn nữa chất lượng tất cả đều cao cấp, toàn bộ một đoàn xe có giá trị ít nhất là hơn 30 vạn.

"Xem ra người thiện tâm này là một đại gia." Triệu Bằng tắt máy quay, quay đầu nhìn Nhan Khê, "Em nói đại gia này có phải là xem chương trình của chúng ta hay không, mới quyên góp tiền cho viện phúc lợi như vậy?"

"Chương trình của chúng ta khi nào có loại khán giả đại gia này?" Nhan Khê hỏi ngược lại.

Triệu Bằng suy nghĩ một chút, thật sự không thể nghĩ được hình ảnh một đại gia ngồi trước TV xem loại tiết mục này của bọn họ, "Đúng là vậy"

Sức mạnh của internet vẫn rất lớn, tổ tiết mục của bọn họ thật đúng là không có khuôn mặt lớn như vậy.

Hai người trở lại xe, Nhan Khê lấy điện thoại di động ra, mở danh sách liên lạc xem một lúc lâu, cuối cùng trở lại màn hình chính, mở WeChat.

"Nguyên tiên sinh, thật ngại quá, lần này được ngài chiếu cố."

Trong buổi đấu thầu, người lãnh đạo thành công giành được dự án cười nói với Nguyên Dịch ngồi bên cạnh, "Hôm nay thời tiết vừa vặn, không bằng để tôi đứng ra mời Nguyên tiên sinh cùng các vị ở đây dùng bữa cơm."

"Không cần." Nguyên Dịch sắc mặt không thay đổi, tựa hồ đấu thầu thất bại đối với hắn mà nói không có nửa điểm ảnh hưởng.

"Nguyên tiên sinh thật sự quá khách khí," Người nói cười đắc thắng, "Chỉ là một bữa cơm thôi, tôi còn có thể kham nổi."

Nguyên Dịch cười cười, đứng dậy nhìn người đàn ông nói chuyện này, từ trên tay trợ lý nhận lấy áo khoác âu phục khoác lên người, "Thật ngại quá, tôi còn có công việc, thất lễ."

"Vậy lần sau chúng ta lại gặp."

Nguyên Dịch nhướng lông mày nhìn người này một cái, sải bước đi ra khỏi hội trường.

Trong buổi đấu thầu này, hắn vốn không định trúng thầu, dưới lòng đất có thể tồn tại vô số di tích lịch sử, đào lên, khoai lang nóng hổi này dính vào tay liền vứt không ra.

Di tích lịch sử không thể phá bỏ, vậy chỉ có thể sửa đổi kế hoạch công trình, trước sau mấy phen giày vò công sức, số vốn đầu tư trong giai đoạn đầu này đủ để đầu tư cho các dự án khác. Hắn biết sau lưng người trúng thầu lần này có Tống Triều làm chỗ dựa, nếu không ông ta sẽ không có gan đảm đương một dự án lớn như vậy.

Hắn đã sớm nói qua, người đi nước ngoài quá lâu về nước dễ mắc phải tật xấu không tiếp đất được, hắn không làm được chuyện đẩy người vào hố, nhưng nếu đối phương phái người lén lút hỏi thăm nội dung hồ sơ dự thầu của mình, còn khẩn cấp nhảy xuống hố, hắn cũng sẽ không ngăn cản.

"Nguyên tiên sinh," Trợ lý đi theo phía sau Nguyên Dịch, "Đạo diễn Tôn muốn gặp ngài..."

"Tôi đầu tư làm phim, chỉ để kiếm tiền, không hứng thú với nghệ thuật", Nguyên Dịch ngắt lời, "Những nghệ sĩ bên cạnh ông ta, tôi càng không hứng thú, có gì liên hệ trực tiếp với nhà sản xuất."

"Tôi đã hiểu." Trợ lý thay Nguyên Dịch mở cửa xe, "Tôi sẽ để cho nhà sản xuất liên lạc với đoàn làm phim."

Lần trước có một nữ minh tinh lấy tiên sinh cọ nhiệt, đăng thông tin ám chỉ thiếu gia nhà giàu theo đuổi cô ta, nhưng cô ta vì nghệ thuật cùng sự tự do mà nén đau cự tuyệt vân vân mây mây, cũng may tiên sinh chưa bao giờ quan tâm đến giới giải trí, cũng không ai lấy loại chuyện này đi gây phiền hà cho hắn, bằng không nữ nghệ sĩ này sẽ được tự do thực sự.

Nguyên Dịch ngồi trong xe cũng không thích nói chuyện, cho nên trong xe ngoại trừ tiếng hít thở, không còn âm thanh nào khác. Vì vậy, khi âm thanh nhắc nhở trong WeChat nổi lên, âm lượng có vẻ đặc biệt lớn.

Anh cúi đầu mở khóa điện thoại di động, nhìn tên người gửi, dừng lại ba giây mới bấm vào.

Đối phương gửi cho hắn một bức ảnh bán manh lấy lòng, một tiểu quái vật có chút kỳ quái có đôi mắt to tròn, hai tay chắp lại nhìn hắn.

Con quái vật nhỏ này hắn biết, cách đây không lâu còn thấy trong một quyển truyện tranh.
Cho đến khi màn hình trên điện thoại chuyển đen, Nguyên Dịch cũng không trả lời đối phương một chữ.

Nhan cẩu độc thân: Thiên hạ đệ nhất đẹp trai, Nguyên tiên sinh vô địch, xin phép hỏi ngài một câu hỏi nhỏ được không?"

Một câu nói, liên tiếp ba bốn bức ảnh động được gửi đến, tất cả đều là các loại động vật nhỏ bán manh lấy lòng. Nguyên Dịch nhăn mũi, không phải nói không thích dùng WeChat sao? Hắn nâng cằm lên, nhỏ nhen gửi đi một chữ.

Nguyên tiểu nhị: Nói.

Nhan Khê không ngờ Nguyên nhị thiếu thật sự phản hồi cô, tuy rằng chỉ có một chữ cộng thêm dấu chấm hết, ít nhất đại biểu đối phương nhìn thấy tin nhắn của cô.

Nhan cẩu độc thân: Tôi muốn hỏi anh về một người.

Nguyên Dịch nhìn thấy tin tức này, nhíu nhíu mày, trả lời đối phương một chữ "Ai"

Thật sự là tích chữ như vàng, vừa rồi tốt xấu gì cũng có một dấu chấm hết, lần này ngay cả dấu chấm hỏi cũng tiết kiệm.

Nhan cẩu độc thân: Anh có biết người tên Nguyên Dịch không?

"Người phụ nữ này..."

"Tiên sinh, ngài làm sao vậy?" Trợ lý ngồi ở ghế lái phụ nghe được Nguyên Dịch tựa hồ đang oán giận cái gì đó, vội vàng quay đầu nhìn lại, liền phát hiện tiên sinh mặt tái mét, tựa hồ cùng điện thoại di động trong lòng bàn tay có thâm cừu đại hận.

"Không có việc gì." Nguyên Dịch cũng không ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi trả lời hai chữ đối phương.

Nguyên tiểu nhị: Ha ha.

Hể, ý anh là sao? Nhan Khê cảm thấy vừa rồi mình bán manh đều cho chó xem, không thích nói thì không nói, ha ha nhìn cũng không đúng. Cô tìm kiếm rất lâu trong gói biểu tượng cảm xúc của mình, cuối cùng đã tìm thấy một bức ảnh phản kích lại gửi đi.

Ha ha, bật lại!

Vừa mới đem ảnh gửi qua, tin nhắn thứ hai của đối phương gửi đến.

Nguyên tiểu nhị: Chính là tôi.

Nhan Khê sững sờ nhìn tin nhắn một lúc lâu, yên lặng rút lại biểu cảm vừa rồi.

Nhan cẩu độc thân: Xin lỗi, vừa rồi hình ảnh gửi nhầm.

Lần này bổ sung là một con mèo con, trên đó có năm chữ "Xin chào anh đẹp trai". Nhưng mà Nguyên Dịch đã quen thói quen gửi hình ảnh bán manh này của cô, quay đầu gọi điện thoại cho bạn bè.

Trương Vọng đang cùng bạn gái đi dạo phố, sau khi nhận được điện thoại của Nguyên Dịch, thiếu chút nữa cho rằng lỗ tai mình xảy ra vấn đề.

Nguyên nhị thiếu cố ý gọi điện thoại tới, sao lại gửi biểu tượng cảm xúc với hắn?

"Nguyên nhị thiếu, não của cậu không bị sao đấy chứ?" Trương Vọng liếc nhìn tên người gọi, đúng là Nguyên nhị thiếu không sai, nhưng người này bình thường không thích nói chuyện phiếm trên mạng thì thôi, càng không thấy hắn dùng biểu tượng cảm xúc, hôm nay bị cái gì kích thích à?

"Tớ muốn cãi nhau với người khác, cái loại cãi nhau đến thắng."

Trương Vọng nhìn cuộc gọi bị gián đoạn, cảm thấy vô lý không hiểu nổi.

Nguyên Dịch sau khi nhận được biểu cảm của Trương Vọng gửi tới, càng nhìn mày càng nhíu chặt. Nam nhân trên ảnh này quá xấu xí, biểu tình của nữ nhân trên tấm ảnh kia quá khoa trương, lại lật một tấm phụ ngữ lại quá thô tục, hắn chọn tới chọn lui, cuối cùng nghiêm mặt chọn một tấm ảnh thoạt nhìn có tính công kích nhưng lại không thô tục.

Nguyên tiểu nhị: 【 Hình ảnh

Nhìn vẻ mặt hung hãn duỗi móng vuốt của mèo mặt đen, phối hợp với hình ảnh sáu chữ "Không muốn nói chuyện với cậu", cô nhịn không được cười ra tiếng, đối phương đang bán manh với cô sao? Nghĩ đến Nguyên nhị thiếu có khuôn mặt phản diện cộng với loại hình ảnh này, lại có loại tương phản kỳ dị lại manh manh.

Nhan Khê vừa lúc nhàn rỗi nhàm chán, vì thế lại gửi cho đối phương một tấm meme mèo "Tôi siêu hung dữ".

Nguyên Dịch nhìn thấy Nhan Khê trả lời, nhịn không được nhíu mày, đây là có ý gì, là nói con mèo anh gửi qua không lợi hại bằng con mèo của cô? Hắn tiếp tục lục lọi đống biểu cảm, rốt cục tìm được một tấm ảnh con báo cường tráng.

Nguyên tiểu nhị: 【 Vũ Trụ Vô Địch lợi hại hung dữ. Hình ảnh

"Ha ha ha ha ha." Nhan Khê rốt cuộc nhịn không được, ôm di động cười ra tiếng.

"Tiểu Nhan, em làm sao vậy?" Triệu Bằng thấy Nhan Khê cười đến run cả người, "Xổ số trúng thưởng?"

"Không có" Nhan Khê cẩn thận lau đi khóe mắt đến cười ra nước mắt, "Không có việc gì, nhìn thấy một đoạn văn thú vị."

"Đừng xem nữa, trong đài có thông báo, để chúng ta đi phỏng vấn một cựu chiến sĩ, bản thảo phỏng vấn đã gửi đến mail của em, em chuẩn bị một chút, chúng ta hiện tại đi tới đó." Triệu Bằng nhìn đồng hồ, "Xem ra hôm nay chúng ta lại phải tăng ca."

"Được." Có việc để làm, Nhan Khê cũng không nói chuyện phiếm với người khác nữa, lấy máy tính bảng mở mail, xem nội dung bản thảo phỏng vấn.

Nguyên Dịch đợi gần nửa giờ, cũng không thấy đối phương trả lời tin tức, mới nhét điện thoại di động vào trong túi áo. Rõ ràng là báo của hắn thắng mèo của cô, làm cho đối phương á khẩu không nói nên lời, nhưng trong lòng hắn như thế nào lại không quá thống khoái đây?

Chẳng lẽ hắn còn chờ đối phương gửi meme đến gây khó dễ với hắn?

Cũng không phải đầu óc có bệnh!

Phỏng vấn cựu chiến sĩ xong, đã hơn chín giờ tối, Nhan Khê cùng Triệu Bằng tìm một nhà hàng, tùy tiện ăn bát mì lót bụng, mới chạy về đài, đem tất cả tài liệu hôm nay giao lên.

Chờ Nhan Khê về đến nhà, đã hơn mười giờ tối, cô tắm rửa, lúc nằm sấp trên giường, mắt cũng sắp mở không ra.

Ngay khi cô chìm vào ngủ say, trong đầu bỗng nhiên hiện ra chuyện viện trưởng viện phúc lợi nhờ cô.

Cảm ơn người tốt bụng tên là Nguyên Dịch.

Cô mở mắt ra, buồn ngủ hoàn toàn không có. Cô và Nguyên Dịch cũng không quen biết, thậm chí trước đó ngay cả tên của anh cô cũng không nhớ được, nhưng người đàn ông thoạt nhìn không dễ ở chung này, lại quyên góp nhiều đồ như vậy cho viện phúc lợi.

Mở WeChat ra, nhìn meme cảm xúc của đối phương gửi tới, Nhan Khê nhịn không được lại muốn cười.

Nhan cẩu độc thân: Xin hỏi Nguyên tiên sinh gần đây có thời gian hay không, tôi có việc muốn quấy rầy ngài, hy vọng ngài có thể cho tôi chút mặt mũi cùng nhau ăn cơm.

Buổi sáng rời giường, nhìn thấy tin nhắn Nhan Khê gửi tới, Nguyên Dịch hừ lạnh, người muốn mời hắn "ăn cơm" rất nhiều, người phụ nữ này mời hắn ăn cơm là muốn làm gì?

Anh nhét điện thoại di động vào túi áo vào phòng tắm để rửa mặt đánh răng.

Không biết vì cái gì, hôm nay điện thoại di động để trong túi áo đặc biệt cộm người, Nguyên Dịch có chút không kiên nhẫn đem điện thoại di động ném lên bồn rửa mặt.

Phun ra bọt kem đánh răng trong miệng, anh liếc mắt nhìn điện thoại di động, trên màn hình bắn tung tóe nước, lau sạch sẽ. Lau lau, màn hình đột nhiên sáng lên, anh nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, cuối cùng vội vàng mở WeChat trả lời một chữ.

【 Được. 】

Ăn liền ăn, nữ nhân này vốn còn nợ hắn một bữa cơm, sớm nên trả.

Anh ngẩng đầu nhìn gương, sờ sờ mặt mình, nhét điện thoại vào túi.

Lần này điện thoại di động tương đối nghe lời, rốt cuộc không cộm người nữa.

....

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên tiểu nhị: Ai chưa có gói biểu tượng cảm xúc?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net