🍍Chương 41🍍

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

....

"Cô có ổn không?" Nguyên Dịch quay đầu nhìn tài xế, "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Nguyên nhị thiếu, phía trước có một chiếc xe mất kiểm soát suýt đâm vào chúng ta." Tài xế cũng sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, vừa rồi nếu không phải anh ta đánh tay lái kịp thời, chiếc xe kia sẽ đâm thẳng vào bọn họ.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, một chiếc xe đâm vào cây xanh bên cạnh, vài chiếc xe khác cũng bị ảnh hưởng, chặn toàn bộ con đường. "Nguyên tiểu nhị, tôi phát hiện chỉ cần gặp anh, sẽ xảy ra tai nạn giao thông." Nhan Khê đau đến nhe răng trợn mắt, mồ hôi lạnh trên trán giống như bịt kín mặt cô, vô cùng chật vật, "Hai chúng ta không phải là bát tự bất hợp chứ?"

"Đã là thời đại gì rồi, còn tin mấy thứ này." Nguyên Dịch thấy cô ấy đau đến lợi hại, mở cửa xe đi qua phía Nhan Khê mở cửa xe, "Xuống xe đi bộ một đoạn, tôi an bài tài xế đến đón chúng ta."

Nhan Khê xuống xe đi không được hai bước, cảm thấy vết thương trên lưng đau như lửa đốt, cảm thấy hôm nay mình thật sự xui xẻo, đầu tiên là thiếu chút nữa bị phóng viên chặn ở đồn cảnh sát, hiện tại lại thiếu chút nữa xảy ra tai nạn giao thông, chẳng lẽ gần đây cô bị hoạn nghịch, có nên lên mạng chuyển tiếp mấy Weibo cẩm lý tường vân để chống hoạn nghịch hay không?

Nguyên Dịch dừng bước, thấy Nhan Khê chậm rãi đi, một tay chống thắt lưng bất đắc dĩ nói: "Với tốc độ của cô, đi đoạn đường như vậy sẽ mất bao nhiêu thời gian?"

Nhan Khê trừng mắt nhìn anh không nói lời nào, chỉ cầm ánh mắt như nước mùa xuân trừng mắt nhìn anh.

Nào biết Nguyên Dịch đi tới trước mặt cô, nửa ngồi xổm xuống.

"Làm gì vậy?" Nhan Khê nhìn chằm chằm mông Nguyên Dịch, "Muốn tôi đá mông anh để trút giận?"

"Nghĩ cái gì vậy?" Nguyên Dịch quay đầu lại trừng mắt nhìn cô một cái, trở tay vỗ vỗ lưng: "Lên đi, tôi cõng cô."

"Làm như vậy sẽ rất xấu hổ." Nhan Khê che mặt đánh giá Nguyên Dịch, bống lưng anh thoạt nhìn rất đáng tin cậy, mông... cũng rất tròn, hình như còn có chút gợi cảm.

"Nhanh lên" giọng nói của Nguyên Dịch nghe có chút hung dữ, "Đừng phí thời gian của tôi."

Nhan Khê có chút do dự, lấy quan hệ bạn bè của cô và Nguyên Dịch, để cho đối phương cõng, độ thân mật có chút quá mức. Cô lớn như vậy, chỉ có một người đàn ông cõng cô, đó là ba cô.

"Mẫu hậu ngài đang làm gì vậy?" Nguyên Dịch bỗng nhiên khom người lui về phía sau vài bước, Nhan Khê còn chưa lấy lại tinh thần, đã cõng cô lên.

"Đừng nhúc nhích, miệng vết thương có đau lên cũng không thể trách tôi." Hai tay Nguyên Dịch ở phía sau nắm chặt thành quyền, rất cẩn thận tránh đi bộ phận nhạy cảm của Nhan Khê, "Cô cho rằng tôi nguyện ý cõng cô? Vạn nhất vết thương nứt ra, nửa đời sau phải lưu lại sẹo, đến lúc đó cô nói không chừng sẽ ở trong lòng hận tôi, ở cùng một chỗ với nhau, lại không giúp cô, hại cô để lại vết sẹo khó coi."

Nghe Nguyên tiểu nhị lải nhải, Nhan Khê cảm thấy người đi đường hai bên đều đang nhìn cô, cô yên lặng nằm trên lưng Nguyên Dịch, lấy tay áo che mặt mình.

Dưới chân Nguyên Dịch hơi dừng lại, anh quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau gáy không cẩn thận đụng phải trán Nhan Khê, như bị điện giật quay đầu trở về.

"Nguyên tiểu nhị, anh thô bạo cõng phụ nữ như vậy, sẽ bị coi là lưu manh."

Giọng cô có vài phần rầu rĩ, vài phần nhục chí cùng ngượng ngùng.

"Đời này tôi còn chưa từng cõng phụ nữ, cô là người đầu tiên, nếu muốn tính toán, thật đúng là không biết ai lưu manh ai." Nguyên Dịch tránh một đôi tình nhân đang nắm tay đi tới, "Tôi nói trước với cô, cô đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ chê cô đi đường chậm, mới cõng cô."

Nhan Khê bĩu môi: "Với thái độ này của anh, nếu tôi có thể suy nghĩ nhiều, đó là tự mình đa tình."

Nguyên Dịch muốn mở miệng phản bác, lại nuốt lời xuống, nhỏ giọng nói thầm: "Còn muốn thế nào, chẳng lẽ muốn đem cô đi tỏ tình?"

"Anh nhìn bạn trai người ta kìa!"

Nhan Khê che mặt, từ kẽ ngón tay nhìn sang bên cạnh, thì ra đối phương nói "bạn trai người ta" là chỉ Nguyên tiểu nhị, vậy cô chính là "người ta"?

Sự hiểu lầm này có phải hơi lớn không?

"Người trẻ tuổi bây giờ thật là..." một vị lão đại gia ghét bỏ đi qua bên cạnh hai người, lắc đầu thở dài, "Ban ngày ban mặt, thế phong nhật hạ, thật sự là da mặt dày nha."

Nhan Khê:...

Ngược lại Nguyên Dịch bình tĩnh kỳ lạ, như không nghe được lời người qua đường nói, bước chân thon dài cũng không quay lại đi về phía trước, ngay cả một phản ứng dư thừa cũng không có.

"Này." Nhan Khê vươn ngón trỏ chọt chọt bả vai Nguyên Dịch, "Hay là anh thả tôi xuống đi."

"Đừng nhúc nhích" Nguyên Dịch dừng bước ở ngã tư đèn giao thông, "Chờ qua ngã tư này, tôi sẽ thả cô xuống."

Người chờ đèn giao thông ở ngã tư không ít, trong ánh mắt quan sát của mọi người, Nhan Khê che mặt mình càng thêm kín mít.

Thời gian đèn giao thông chừng một trăm giây, Nhan Khê ngửi thấy mùi dầu gội đầu trên tóc Nguyên Dịch, mùi vị rất nhạt, nhưng mùi rất dễ chịu, không biết dùng thương hiệu gì, có thể mua cho ba cô dùng thử.

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wattpad @SupLoViBacHa)

Qua giao lộ, Nguyên Dịch dẫn Nhan Khê tìm một quán cà phê ngồi xuống, nhưng trước mặt anh là tách cà phê thơm ngon, mà trước mặt Nhan Khê chỉ có một ly nước đun sôi bốc lên hơi nóng.

"Đừng nhìn." Nguyên Dịch đem ly cà phê dịch về phía mình, "Người bị thương, không có tư cách uống cà phê." Anh không nhìn ánh mắt lấp lánh của Nhan Khê, sợ ý chí của mình không đủ kiên cường, sẽ thay đổi lập trường.

Trong quán cà phê có nhạc nhẹ, khách cũng không nhiều, Nhan Khê trừng hai mắt nhìn Nguyên Dịch, gọi cho mình một phần bánh ngọt.

"Làm sao anh biết tôi đang ở đồn cảnh sát?" Nhan Khê có chút tò mò hỏi: "Chẳng lẽ trùng hợp đi ngang qua?"

"Tôi có một người bạn làm việc tại đồn cảnh sát, vì vậy biết một số tin tức." Nguyên Dịch đặt tách cà phê xuống, "Hôm nay cô không nên đến"

"Cảnh sát cũng rất hoà nhã mà" Nhan Khê cũng không cảm thấy có vấn đề gì lớn, "Dù sao tôi cũng không phải là ngôi sao lớn, phóng viên chính là thích bắt điểm nóng, chờ chuyện này qua đi, cuộc sống của tôi sẽ bình thường trở lại, cứ mặc kệ bọn họ."

"Cô nghĩ cũng thật thông suốt." Nguyên Dịch đối với thái độ của Nhan Khê vô cùng bất đắc dĩ, "Gần đây 《 Chuyện quanh ta 》vẫn luôn phát lại tập cũ, dì giúp việc nhà đã gọi điện thoại cho đài truyền hình các cô mấy lần, nếu cô còn không sớm khỏe lại, tôi hoài nghi những lão gia tử lão thái thái kia sẽ đến cửa đài truyền hình các cô ngồi thị uy."

Cô đây là bị Nguyên Dịch tâng bốc? Cô có chút hoài nghi, Nguyên tiểu nhị thế nhưng lại khen ngợi mình, quá không chân thật.

"Ở nhà lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, tôi thường nói chuyện điện thoại với biên đạo, đã lên kế hoạch nội dung chương trình, hiện tại chỉ tạm thời không thể quay ngoại cảnh." Nhan Khê ăn bánh ngọt, tâm tình đều tốt lên theo, "Dù sao đài chúng tôi ratings đó giờ vẫn không cao, trong đài cũng không có chỉ tiêu lượt xem, phát lại mấy tập cũng không sao."

Nguyên Dịch rất muốn hỏi, đài truyền hình làm việc tùy tiện như vậy, dựa vào cái gì chống đỡ được đến bây giờ?

Nói Nhan Khê coi trọng chương trình, nhưng cô lại rất nhạt với lượng lượt xem, muốn nói cô tùy tiện, mỗi chương trình của cô lại làm rất nghiêm túc, loại hành vi mâu thuẫn này, khiến Nguyên Dịch không hiểu được suy nghĩ của Nhan Khê.

"Cô không lo lắng sẽ mất khán giả?"

"Tôi dựa vào lương tâm làm chương trình, khán giả dựa vào sở thích xem TV, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa." Nhan Khê lau sạch kem bên miệng, "Tôi là một người rất yêu bản thân mình, công việc quan trọng, sức khỏe và thân thể của tôi càng quan trọng hơn, mọi thứ phải được giảm bớt."

"Suy nghĩ rất tốt." Nguyên Dịch gật đầu, "Đừng vì công việc khiến bản thân bị thương, làm cảm động người khác lại tổn thương chính mình... cô làm sao vậy?"

"Tôi còn tưởng rằng anh sẽ nói tôi làm việc không chuyên nghiệp." Nhan Khê cười tủm tỉm, "Những bậc hào môn như các anh, không phải từ trước đến nay không phải luôn làm việc xuất sắc, không thể lùi bước sao?"

"Vậy cô coi tôi như là kẻ lỳ lạ trong hào môn." Nguyên Dịch nhướng mày, cà lơ phất phơ, "Một bông hoa hiếm có trong quý công tử nhà giàu."

"Người kỳ lạ cũng không đúng" Nhan Khê cười hỏi, "Không phải là nhuộm tóc đỏ tóc vàng, đeo một dây xích, mới là người kỳ lạ sao?"

Bàn tay bưng ly cà phê của Nguyên Dịch dừng lại, trong nháy mắt, anh cảm thấy cái ly trong tay mình nặng hơn ngàn cân, anh có chút may mắn lúc trước không nói cho Nhan Khê biết, mình chính là học sinh trung học nhuộm tóc tạp màu kia.

Nghĩ lại bộ dáng lúc ấy của mình, Nguyên Dịch liền cảm thấy đỏ mặt, khi còn trẻ vô tri phạm phải sai lầm, hiện tại rốt cục cũng phải nghênh đón báo ứng.

Bí mật này, vẫn là giấu cả đời thì tốt hơn.

Bánh vừa ăn xong, tài xế đến đón Nguyên Dịch gọi điện thoại tới.

"Đi thôi." Nguyên Dịch cúp điện thoại, sau khi tính tiền, đi tới trước mặt Nhan Khê khom lưng, chỉ chỉ bả vai, "Đại tiểu thư, mời."

Chuyện xấu hổ, vứt đi, vứt đi, cũng đã quen.

Nhan Khê nằm trên lưng Nguyên Dịch, đưa tay vỗ vai Nguyên tiểu nhị một cái: "Chạy đi, Nguyên tiểu mã!"

"Cô có tin tôi ném cô xuống không?"

"À." Nhan Khê ngoan ngoãn che miệng, bộ dạng tôi rất dịu dàng, tôi rất ngoan, tôi không nói gì cả.

Nguyên Dịch:...

Nguyên Dịch ngoan ngoãn cõng cô ra ngoài, động tác không dám quá mạnh, sợ chạm đến miệng vết thương của Nhan Khê.

Đến cửa Tống gia, Nguyên Dịch quay đầu nhìn Nhan Khê: "Có muốn tôi đưa vào không?"

"Không cần" Nhan Khê cảm ơn tài xế đã giúp cô mở cửa, xoay người gọi Nguyên Dịch, "Nguyên tiểu nhị."

Dưới ánh mặt trời, nụ cười dịu dàng như hoa, hai mắt so với vân hà còn sáng hơn, Nguyên Dịch cảm thấy trái tim mình giống như có thêm một cái động cơ, nhảy đến có chút không thở nổi, "Còn, còn có chuyện gì?"

Nhan Khê lắc đầu, đem vài sợi tóc ra sau tai, nghiêm túc nói một tiếng cảm ơn Nguyên Dịch: "Cám ơn anh."

"Tôi còn tưởng cái gì, chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi nói cảm ơn cái gì, dài dòng" Nguyên Dịch không được tự nhiên kéo cà vạt, như vậy sẽ giảm bớt cảm giác hít thở không thông trong ngực mình, "Đang bị thương đừng đi ra ngoài, cẩn thận vết thương nhiễm trùng, mau trở về đi."

Để che giấu sự quẫn bách trong lòng mình, anh còn sốt ruột khoác hai cánh tay.

"Nguyên tiểu nhị, làm đàn ông, miệng cứng lòng mềm không nên." Nhan Khê chú ý tới đầu tai Nguyên Dịch có chút đỏ, cười ra tiếng, "Ý tốt của anh, tôi nhận lấy, tạm biệt, đi đường cẩn thận."

"Ừm."

Nguyên Dịch ngồi ngay ngắn, cao lãnh ngay cả đầu cũng không nghiêng một chút.

Một lát sau, khi hắn nhìn ra ngoài xe, Nhan Khê đã không còn ở bên cạnh xe nữa, hắn có chút mất mát thu hồi tầm mắt, một lúc lâu sau mới thu liễm lại biểu tình trên mặt, bảo tài xế lái xe về nhà.

Một giờ sau, có mấy trang báo giải trí nổi tiếng, bỗng nhiên đăng một tin tức lớn, tiêu đề mặc dù mỗi người mỗi khác nhau, nhưng nội dung lại không sai biệt lắm.

【 Sốc! Bạn trai tin đồn của ảnh hậu Triệu Phi Phi bị nghi ngờ ngoại tình, thân mật với cô gái bí ẩn trên đường phố." 】

【 Hào môn quý công tử cõng cô gái không biết tên qua đèn đỏ giao lộ. 】

【 Mộng hào môn của ảnh hậu, cuối cùng sẽ tan vỡ, hào môn quý công tử lại có tình yêu khác? 】

Mấy bài viết này khiến cư dân mạng nhớ lại mấy tháng trước, ảnh hậu Triệu Phi Phi cùng một siêu cấp công tử hào môn nào đó có tin đồn tình cảm.

-----

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên Dịch: ??? Triệu Phi Phi?

Đại Hà: Đại gia, có tin nửa đêm canh hai, đi soát kịch bản?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net