🍍Chương 59🍍

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

...

"Chủ nhiệm Dương." Một phụ nữ trẻ mặc áo khoác màu lạc đà bước vào, cô ấy cao gầy, đôi môi đỏ thẫm, cười rất quyến rũ.

"Đồng Đồng tới rồi?" chủ nhiệm Dương cười cười với người mới tới, "Ngồi đi."

Triệu Uyển Đồng ngồi xuống ghế trống, quay đầu nhìn Nhan Khê: "Vị này chính là Nhan tiểu thư khiến vô số cư dân mạng nữ hâm mộ đúng không?" Giọng điệu nghe rất thân thiện, nhưng lại liếc mắt nhìn người, loáng thoáng mang theo vài phần ngạo mạn.

Chậc, lời này không phải là đang nói, nếu không phải có sự kiện tỏ tình chiều hôm qua, sẽ không ai biết đến cô sao? Nhan Khê cười khẽ nói, "Tôi cũng không nghĩ tới lại xảy ra chuyện lớn như vậy, để mọi người xem náo nhiệt rồi."

Chủ nhiệm Dương chỉ xem mình như cái gì cũng không biết, chờ Nhan Khê nói xong, hắn nói với Triệu Uyển Đồng: "Đồng Đồng, tôi cùng mấy vị lão sư trên đài nhất trí thấy phong cách chủ trì của cô và Tiền Lâm lão sư rất hợp hơn, cô sau này sẽ do Tiền lão sư dẫn dắt."

Triệu Uyển Đồng miễn cưỡng duy trì khuôn mặt tươi cười, trước mặt chủ nhiệm Dương, khen ngợi Tiền Lâm vài câu.

Nhưng mà ở đài Đế Đô ai mà không biết, chỉ cần có Thẩm Tinh Nhan ở đây, Tiền Lâm đời này cũng đừng nghĩ làm nhất tỷ ở đài. Ban đầu còn miễn cưỡng có một Lý Giai Ngữ có thể đánh lôi đài với Thẩm Tinh Nhan, nhưng từ sau khi Lý Giai Ngữ nhảy lầu tự sát, Thẩm Tinh Nhan đã trở thành chị cả trong đài, Tiền Lâm lớn hơn Thẩm Tinh Nhan năm sáu tuổi, nhưng ở trước mặt Thẩm Tinh Nhan, chỉ có thể bưng ly rót trà cho cô ta.

Cô làm MC ở đài ba năm, thế nhưng lại thua một MC mới vào đài mấy tháng, chẳng lẽ cô còn kém năng lực chủ trì của một người mới thiếu kinh nghiệm?

Chủ nhiệm Dương làm việc nhiều năm ở đài, làm sao lại nhìn không ra Triệu Uyển Đồng trước mặt hòa khí, nội tâm đã sớm bất mãn, nhưng Thẩm Tinh Nhan người ta chướng mắt Triệu Uyển Đồng, cũng chỉ muốn dẫn theo Nhan Khê, bọn họ còn có biện pháp gì nữa?

Muốn trách thì trách chính cô ấy, bình thường thủ đoạn lăng xê tầng tầng lớp lớp, không biết cùng tiền bối nối quan hệ tốt, hiện tại muốn ôm chân phật, cũng phải xem phật người ta có nguyện ý hay không.

Sau khi chủ nhiệm Dương đem quyết định cuối cùng nói cho hai người biết, liền để cho hai người trở về chuẩn bị, hắn cũng không muốn xem trực tiếp hiện trường đấu đá võ mồm.

Hắn nghĩ không sai, sau khi Nhan Khê cùng Triệu Uyển Đồng rời khỏi văn phòng, Triệu Uyển Đồng liền bắt đầu phát tác.

"Thật hâm mộ Nhan tiểu thư, gia thế thật tốt, còn có một người bạn trai si tình có tiền có thế." Triệu Uyển Đồng tựa tiếu phi cười nói, "Đều nói nam nhân tìm một người vợ tốt có thể ít phấn đấu mười năm, nữ nhân chúng ta kỳ thật cũng giống như vậy, tìm một người đàn ông lợi hại, sức cạnh tranh cũng mạnh hơn người bình thường."

"Triệu tiểu thư nói đúng, không chỉ có bạn trai lợi hại, còn có gia thế tốt." Nhan Khê cười tủm tỉm nói, "Như vậy từ nhỏ đến lớn mới không cần chịu khổ, nghĩ đến người khác cực cực khổ khổ dùng hết thủ đoạn cũng không cầu được, tôi chỉ cần gật đầu một cái lại có được, thật đúng là có chút ngượng ngùng."

"Nhan tiểu thư tính cách thật sự thẳng thắn, nghĩ cái gì thì nói cái đó." Triệu Uyển Đồng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người mặt dày vô sỉ như vậy.

"Có chuyện nói thẳng là ưu điểm của tôi." Nhan Khê sờ sờ mặt mình, "Nghe nói tâm tư quá nhiều sẽ già nhanh, Triệu tiểu thư cô cảm thấy lời này có đạo lý hay không?"

Triệu Uyển Đồng đã gặp qua nhiều người làm việc nói chuyện tương đối đê tiện, nhưng tiện như Nhan Khê, thật đúng là không thấy nhiều.

Cô ta hết lần này tới lần khác chỉ có thể nuốt khẩu khí này xuống, "Ha ha."

Hôm qua đột nhiên xuất hiện sự kiện tỏ tình, trong lòng cô ta bán tín bán nghi. Trong đài vừa chuẩn bị bồi dưỡng người mới, Nhan Khê đột nhiên có thêm hai cao phú soái theo đuổi, náo loạn đến mưa gió toàn internet đều biết, nào có nhiều chuyện trùng hợp như vậy. Mặc kệ có phải là lăng xê hay không, cô ta đều muốn mượn chuyện này, giảm bớt độ hảo cảm của Nhan Khê trong lòng người qua đường. Cô ta tính toán tất cả khả năng, điều duy nhất cô ta không ngờ tới chính là, gia thế bạn trai của Nhan Khê lại quá hiển hách.

Có bạn trai lợi hại như vậy, không hảo hảo ở nhà chuẩn bị làm phu nhân hào môn, chạy tới đài truyền hình cùng cô ta đoạt danh hiệu MC làm gì?

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wattpad @SupLoViBacHa)

Liều mạng sống sót trên đài truyền hình, không phải cũng chỉ vì danh lợi, vì gả cho một người đàn ông tốt sao? Nhan Khê này mỗi ngày đều chạy theo người quay phim, đội gió đội mưa đi quay, tăng ca ăn cơm không đúng giờ đều là chuyện thường, kết quả chủ trì nhiều chương trình như vậy, còn không nổi tiếng bằng chuyện cô trở thành bạn gái của Nguyên Dịch.

Cho nên vì sao cô ấy còn muốn ở đây làm MC nhỏ trên truyền hình, có phải đầu óc có bệnh hay không?

Hai người đứng trước cửa thang máy, nhưng không có ai đi nhấn phím, phảng phất như ai động thủ ấn trước thì người đó thua.

"Nhan tiểu thư có thể tự tin mình mệnh tốt như vậy, xem ra là sắp kết hồn với Nguyên tổng rồi?" Triệu Uyển Đồng che miệng cười, "Đến lúc đó đừng quên mời tôi đi uống một chén rượu mừng."

A, đây là đang trào phúng cô cho dù có bạn trai hào môn, cũng không chắc chắn có thể gả vào cửa?

"Vậy phải xem biểu hiện của bạn trai tôi, tôi còn trẻ còn không muốn bước vào mộ hôn nhân sớm như vậy." Nhan Khê thở dài, "Tục ngữ nói phụ nữ 31 là một bông hoa, tôi ngay cả 25 cũng không tới, vẫn là một đóa hoa nhỏ, hiện tại nói đến hôn nhân còn quá sớm."

Triệu Uyển Đồng năm nay sắp bước vào tuổi 30: ... :<

Rõ ràng đối phương cái gì trào phúng cũng không có, nhưng cô ta vì sao lại cảm thấy rất tức giận?

"Phụ nữ cuối cùng vẫn phải lập gia đình, luôn thích chơi đùa, sau này làm vợ như thế nào, làm mẹ như thế nào" Triệu Uyển Đồng chuyển đề tài, "Bất quá chỉ cần có tiền, cũng không cần lo lắng những thứ này. Ngoài ra, có một điều tôi quên hỏi, những tin đồn trên mạng có thể xử lý được không? Những cư dân mạng này cũng thật sự là đen trắng đảo ngược, trên mạng bôi nhọ cô thành như vậy, khó trách Nguyên tổng tức giận đến mức mời luật sư gửi thư khởi tố."

"Anh ấy bình thường cũng rất tốt, không nỡ để tôi chịu uỷ khuất, chỉ cần thấy người khác mắng tôi, liền muốn nổ nồi. Sáng nay còn nói với tôi, nhất định phải điều tra rõ nguồn gốc những tin đồn trên mạng, mới có thể coi như tôi không chịu uỷ khuất." Nhan Khê ở trong lòng cười lạnh, ghê tởm cô sao? Cô không chỉ ghê tởm mà còn có thể không biết xấu hổ thể hiện tình cảm, để xem ai ghê tởm ai.

Sắc mặt Triệu Uyển Đồng khẽ biến, cũng không có tâm tư tranh đấu với Nhan Khê nữa, vội vàng ấn thang máy, chờ thang máy vừa tới, liền vội rời đi.

"Xuy." Nhan Khê đi vào một thang máy khác, tâm tình không bị ảnh hưởng nửa điểm.

Đối mặt với người khác châm chọc khiêu khích còn có thể thờ ơ chính là thánh nhân, cô trời sinh tính tình keo kiệt dễ ghi thù, ai chế giễu cô, cô sẽ cho bọn họ nhận cảm giác bị ghê tợm hơn. Mẹ cô từng nói với cô, làm phụ nữ không thể không biết xấu hổ, nhưng cũng không thể quá mức thanh cao rộng lượng.

Loại người như Triệu Uyển Đồng, lần đầu nếu như nhẫn nhịn, sẽ chỉ làm cho cô ta càng thêm càn quấy. Đối phó với người không biết xấu hổ, biện pháp tốt nhất chỉ có một, đó chính là so với cô ta càng không biết xấu hổ.

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)

"Thẩm lão sư." Có hai người đi ra từ góc đường, chính là Thẩm Tinh Nhan và trợ lý của cô. Trợ lý nghẹn họng nói, "Không nghĩ tới Triệu Uyển Đồng bình thường ở trước mặt khán giả làm bộ dạng ngốc nghếch, vậy mà có tính cách như gối giấu kim. Còn có Nhan Khê kia, thoạt nhìn yếu đuối dễ bắt nạt, nói chuyện lại rất không khách khí. Thẩm lão sư, đem loại người mới này mang theo bên cạnh, có thể gây phiền toái cho cô hay không?"

"Có thể có phiền toái gì?" Thẩm Tinh Nhan ngược lại nở nụ cười: "Nhan Khê này càng ngày càng phù hợp với khẩu vị của tôi."

Thích loại tính cách lúc không biết xấu hổ thì kiên quyết không biết xấu hổ, có phong đạm khi còn trẻ của cô.

Lúc này trên mạng vẫn rất náo nhiệt, tuy rằng lần này Nguyên Dịch gửi thư luật sư cho mấy tài khoản tiếp thị bịa đặt, hơn nữa còn yêu cầu bọn họ xóa Weibo, nhưng về vấn đề tình cảm của anh và Nhan Khê, lại không cấm, anh thậm chí còn vụng trộm mời một nhóm thủy quân, lên mạng tẩy não mọi người, để mọi người nói anh và Nhan Khê có bao nhiêu xứng đôi.

Nhưng ánh mắt của dư luận lại sáng như tuyết, thủy quân cho dù lợi hại đến đâu, cũng không thể làm cho mọi người suy nghĩ giống nhau.

Có người tự xưng là biết xem tướng đứng ra nói, Nguyên Dịch tuy rằng thân phận hiển hách, nhưng so tướng mạo với Nhan Khê không xứng đôi, tình yêu dù có nở hoa cũng sẽ không có kết quả. Ngược lại vị Tống Triều tiên sinh tỏ tình thất bại kia, tướng mạo cùng Nhan Khê càng thêm hợp nhau, nếu hai người kết hôn chắc chắn sẽ là kết quả tốt đẹp của tình yêu đôi lứa, vợ chồng ân ái đến bạc đầu.

Phát ngôn này được một bộ phận cư dân mạng ủng hộ, nhưng càng nhiều người cảm thấy người này đang nói bậy bạ, tình cảm nam nữ người ta rất tốt, hắn lại không những nói hai người không xứng, còn đi nói nam tiểu tam kia tốt hơn, đây là rảnh rang quá nên ngứa mồm có phải không?

Vì vậy, vị tự xứng là "thần đoán mệnh" này bị cư dân mạng người qua đường chính nghĩa chỉ trích đến mức thiếu chút nữa khóc lóc quỳ xuống thừa nhận mình đang nói bậy.

Thỉnh thoảng có một hai cư dân mạng đứng ra nói: "Chẳng lẽ chỉ có một mình tôi cảm thấy, vị Nguyên tổng giám đốc này là người bạo hành gia đình dự bị sao?"

Không biết mọi người có nhìn thấy hay không, không ai nói gì, loại nhận xét này nhanh chóng biến mất vì không thu hút quá nhiều người chú ý.

【 Hai điểm quan trọng nhất trong cuộc chiến tán tỉnh: Thứ nhất, không biết xấu hổ. Thứ hai, tiếp tục không biết xấu hổ. 】

Tắt trang web chỉ cách theo đuổi phụ nữ, Nguyên Dịch gọi điện thoại cho Trương Vọng.

Trương Vọng đang cùng mỹ nữ tắm nắng trên bãi biển, thấy Nguyên Dịch chủ động gọi điện thoại cho mình, trong lòng có một loại dự cảm không ổn.

"Vọng Tử, tớ muốn hỏi cậu một chút, làm sao biến người yêu giả thành người yêu thật?"

"Nguyên tiểu nhị, Nguyên nhị ca, cậu cũng thật sự biết chơi." Trương Vọng hít sâu một hơi, "Tớ giống như là người nhàm chán đến mức cùng nữ nhân chơi trò tình nhân giả?"

"Không quan trọng, tớ chỉ muốn hỏi ý kiến của cậu một chút" Nguyên Dịch thanh âm thập phần bình tĩnh, lại bổ sung một câu, "Mặc dù ý kiến của cậu đưa ra không mấy tin cậy."

"Là đàn ông thì cứ trực tiếp thổ lộ, hôm nay cậu chạy đến trước mặt Nhan Khê nói, người đẹp, tôi muốn cùng em yêu đương, em có đồng ý hay không, vậy là xong rồi." Trương Vọng hận rèn sắt không thành thép nói, "Suy nghĩ nhiều quá để làm gì chứ?"

"Như vậy quá lỗ mãng, không đủ tôn trọng," Nguyên Dịch cau mày, "Quên đi, tớ đi hỏi người khác."

"Chê tớ lỗ mãng còn đi hỏi" Trương Vọng cười mắng, "Chỉ với bộ dáng chậm chạp của cậu, khi nào mới theo đuổi người ta được đây?"

Nguyên Dịch cúp điện thoại, mở Wechat do dự thật lâu, tìm một hình ảnh mèo con ngoan ngoãn đáng yêu trong gói biểu cảm, gửi cho Nhan Khê.

Nguyên tiểu nhị: Cuối tuần muốn đi đâu chơi?

Cuối tuần...

Nhan Khê nhìn thấy tin nhắn của Nguyên Dịch, nhớ tới chuyện mấy ngày nay đã quên đi. Vị hôn phu của Ngụy Hiểu Mạn lần trước mời cô, không đến quấy rầy cô nữa, cô cũng không thấy ai trong lớp nhắc tới chuyện Ngụy Hiểu Mạn mắc bệnh nặng.

Nhan Tiểu Khê: Có một người bạn cùng thời đại học kết hôn, tôi không biết có nên đi hay không.

Tin nhắn gửi đi, Nguyên Dịch không lập tức trả lời, Nhan Khê buông điện thoại xuống, nằm sấp trên bàn giày vò chậu cây mới mua. Không lâu sau, điện thoại của Nguyên Dịch gọi tới.

"Vừa rồi thư ký vào, tôi ký văn kiện."

Thanh âm Nguyên Dịch sạch sẽ lại trầm ổn, làm cho Nhan Khê càng muốn tâm sự: "Cô ấy từng làm chuyện có lỗi với tôi, hiện tại cô ấy bị bệnh nặng, không biết khi nào sẽ rời khỏi thế giới này..."

"Cô còn trách cô ấy?"

"Không."

"Vẫn còn tình cảm bạn bè?"

Nhan Khê bật cười: "Không có."

Giữa cô và Ngụy Hiểu Mạn, cách vài năm, đã không còn gọi là có ân oán tình cừu gì, chỉ có thể xem như một đoạn quá khứ hoang đường trong trí nhớ.

"Cô nói hôn lễ của cô ấy được tổ chức tại khách sạn Trường Phong?"

"Ừm."

"Nhan Tiểu Khê, nếu cô không thể đưa ra lựa chọn, không bằng cuối tuần để tôi giúp cô sắp xếp, được không?"

Nhan Khê cầm chiếc lá mềm mại, khóe môi khẽ cong: "Được."

....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net