🍍Chương 69🍍

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

...

Nguyên Dịch đeo găng tay cách nhiệt, cẩn thận bưng mỳ lên bàn, nước dùng không hề tràn ra, mép bát cũng không dính dầu, hoàn hảo.

Anh thở phào nhẹ nhõm, thì ra bưng bát mỳ sẽ tốn nhiều sự tập trung đến như vậy. Trở lại phòng bếp mang hai bát mỳ còn lại ra, anh tháo găng tay cách nhiệt ra, rửa tay sạch sẽ mới đi đến phòng khách: "Bác trai, mời bác xuống ăn mỳ."

"Ừm" Tống Hải gật đầu, đi đến bên bàn ăn ngồi xuống, thấy Nguyên Dịch còn đứng bên cạnh nhìn mình, liền chỉ chỗ ngồi bên cạnh, "Con cũng ngồi đi."

"Cám ơn bác." Nguyên Dịch quy củ ngồi xuống, đem đũa đưa tới cho Tống Hải, đưa được một nửa, đặt tay còn lại lên đũa.

Thấy Nguyên Dịch đưa một đôi đũa, cũng phải "hai tay dâng lên", khuôn mặt nghiêm túc của Tống Hải thả lỏng một chút.

"Đồ ăn đến rồi." Nhan Khê bưng hai món lên bàn, một mặn một chay, nhìn cũng không tệ lắm.

Nguyên Dịch có chút kích động, đây là lần đầu tiên hắn ăn cơm Nhan Khê nấu, thịt nướng lần trước hắn ăn lúc dọn sang nhà mới không tính. Mì hơi mềm một chút, nhưng hương vị rất ổn, tuy rằng so ra kém dì Lý một chút, nhưng chỉ riêng cái "Tiểu Khê tự tay làm" này, chính là thêm 10 điểm cộng.

Bữa cơm này ăn rất yên tĩnh, ngoại trừ Tống Hải thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Nguyên Dịch ra, hết thảy đều rất bình thường.

Cơm nước xong, Nhan Khê muốn đi rửa chén, Tống Hải không đồng ý.

Mắt thấy Tống Hải ôm chén vào phòng bếp, Nguyên Dịch nhỏ giọng nói với Nhan Khê: "Nếu không anh đi vào giúp một tay, như vậy ấn tượng của bác trai đối với anh sẽ tốt hơn một chút."

Nhan Khê: "Anh có chắc sẽ rửa sách hết bát dĩa mà không đập vỡ cái nào không, đi để kéo thấp hảo cảm với ba em?"

Nguyên Dịch đã nâng mông lên, lại ngồi trở về. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng mà... Nhan Tiểu Khê nói rất có lý.

Nghe tiếng nước ào ào truyền đến từ phòng bếp, cảm giác khẩn trương của Nguyên Dịch lại chậm rãi trở lại, từ lúc vào cửa đến bây giờ, bác Tống cái gì cũng không hỏi, điều này không có nghĩa là ông ấy rất hài lòng về anh, mà là yên bình trước giông bão.

"Đi, chúng ta đi xem TV." Nhan Khê thấy Nguyên Dịch ngồi đến ngốc, kéo tay anh ngồi xuống phòng khách, tùy tiện tìm một bộ phim truyền hình nhìn xem.

Trên TV, nam chính đến nhà nữ chính cầu hôn, kết quả bị ba nữ chính cầm chổi đuổi ra, đánh vào sau lưng nghe cả tiếng bốp bốp, làm cho sống lưng Nguyên Dịch cứng ngắc. Anh nhìn xung quanh, không nhìn thấy những thứ giống như cây chổi, nhưng thứ nằm cạnh bình hoa giống như một cái chổi lông gà, miệng bình lộ ra mấy cái lông vũ.

"Yên tâm đi, ba em không có thói quen đánh người."

"Em nghĩ lung tung gì vậy, anh chỉ tuỳ tiện nhìn" Nguyên Dịch thu hồi tầm mắt, "Sao lại liên quan đến chuyện đánh người?"

Nhan Khê: Vừa rồi anh không đặt tròng mắt lên cây chổi lông gà, có lẽ sẽ thuyết phục hơn.

Tống Hải từ phòng bếp đi ra, thấy hai người ngồi cùng một chỗ, hít sâu một hơi, mới đi đến sofa ngồi xuống.

Nhìn thấy biểu tình của ông, Nguyên Dịch liền biết, trọng điểm rốt cục cũng tới.

"Nguyên tổng có chơi WeChat không?"

Nguyên Dịch hơi sững sờ, sau đó nói: "Dạ có, bác trai gọi con là Tiểu Nguyên được rồi."

Tống Hải liếc mắt nhìn anh một cái, lấy điện thoại di động ra, "Nào, quét mã QR thêm bạn với bác."

Nguyên Dịch lấy điện thoại di động ra, quét mã QR WeChat của Tống Hải, thấy WeChat của Tống Hải tên là Đại Hải, anh thành thành thật thật thêm bạn vào danh sách.

"Tiểu Nguyên quen Nhan Nhan chúng ta bao lâu rồi?"

"Lúc còn học trung học Tiểu Khê và con từng học chung trường, lúc cô ấy học lớp 10 con đã gặp cô ấy, chỉ là khi đó cô ấy không biết con." Nguyên Dịch thu hồi điện thoại, "Nếu tính từ khi Tiểu Khê biết con, cũng đã được nửa năm."

Nhan Khê vụng trộm nhìn Nguyên Dịch, vì để cho ba cô tin rằng hai người bọn họ có duyên phận, Nguyên tiểu nhị cũng thật biết cách nói dối.

"Ừm" Tống Hải gật đầu, trầm mặc một lát, "Ra là vậy."

Nguyên Dịch lại đợi một lát, thấy Tống Hải không tiếp tục hỏi, ngược lại có chút không được tự nhiên. Chiều nay, anh đã cố ý lên mạng tìm kiếm rất nhiều phương pháp ứng biến với ba vợ, tại sao bác Tống không tiếp tục hỏi?

Nội dung phim truyền hình đã diễn đến cảnh nữ chính vì nam chính, cãi nhau kịch liệt với ba mình, cuối cùng nữ chính đóng cửa rời đi, để lại một mớ hỗn độn cùng ba nữ chính trong nhà.

"Ba, ba ngồi máy bay lâu như vậy, lên lầu tắm rửa thay quần áo trước đi." Nhan Khê đứng dậy đi tới bên cạnh Tống Hải, giúp Tống Hải bóp bả vai: "Con thấy hình như ba gầy đi một chút rồi."

"Đồ bên ngoài ăn không quen, ăn thế nào cũng không có mùi vị quen thuộc." Tống Hải cười tủm tỉm nói, "Gầy một chút cũng tốt, phải biết rằng 20 năm trước, ba con cũng là một người đàn ông đẹp trai anh tuấn."

Nhan Khê cười gật đầu: "Mẹ cũng nói mặt mũi con giống ba lúc trẻ."

Tống Hải cười đắc ý: "Mẹ con rất có nhiều ưu điểm, thành thật chính là một trong số đó. "Ông vỗ vỗ cánh tay Nhan Khê, "Được rồi, con ngồi cùng khách một lát, ba đi lên tắm rửa."

"Dạ" Nhan Khê buông tay đang đấm bóp bả vai ra, "Đêm nay ba phải nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai mới có tinh thần."

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wattpad @SupLoViBacHa)

Chờ Tống Hải lên lầu, Nhan Khê cười như không cười nhìn Nguyên Dịch: "Nguyên tiểu nhị, không nghĩ tới anh cũng học được cách nói dối nha."

Nguyên Dịch muốn nói, năm đó bọn họ thật sự đã gặp qua nhau, nhưng nghĩ đến bộ dáng năm đó của mình, ánh mắt hắn lơ đễnh: "Như vậy bác trai sẽ càng thêm tin tưởng anh đối với em thật lòng."

Bị lời nói của anh chọc cười, Nhan Khê véo mũi anh: "Nói dối sẽ làm cho mũi dài ra."

Nguyên Dịch nắm lấy tay cô: "Mũi dài hơn một chút càng đẹp."

Bị bắt được một tay, Nhan Khê còn có một tay khác, đưa tay kéo má anh: "Nguyên tiểu nhị, anh càng ngày càng không biết xấu hổ."

"Khụ." Tống Hải đứng trên bậc thang, nhìn con gái thân mật với người đàn ông khác, căng thẳng nói: "Tiểu Nguyên, ở nhà bác cứ thoải mái, bác không tiếp đãi con tiếp được."

"Bác trai, bác khách sáo rồi ạ." Nguyên Dịch trong chớp mắt buông tay Nhan Khê ra, quy củ ngồi xuống.

"Ừm." Tống Hải nhìn hai người một chút, xoay người trở về phòng mình.

Nguyên Dịch thở phào nhẹ nhõm, lúc này anh không dám cùng Nhan Khê đùa giỡn nữa.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, kim đồng hồ chậm chạp điểm 9 giờ tối, Nguyên Dịch muốn nói lại dừng lại: "Thời gian không còn sớm, anh phải về."

"Ừm, từ nhà em trở về, gần một giờ lái xe." Nhan Khê gật đầu, "Anh về sớm một chút, cũng có thể nghỉ ngơi sớm một chút."

Nguyên Dịch đứng lên, đi ra ngoài vài bước, xoay người nhìn Nhan Khê đi theo phía sau mình, ngừng lại: "Ngày mai em có bận không?"

"Ngày mai à" Nhan Khê chớp chớp mắt, "Sáng mai phải ghi hình chương trình 《 Chuyện quanh ta 》buổi trưa phải phát sóng trực tiếp《Tin tức buổi trưa》, buổi chiều còn phải đi quay tài liệu, cũng không biết tăng ca đến khi nào."

"Ừm" Nguyên Dịch gật đầu, "Công việc ở truyền hình rất bận rộn."

"Ngày mai anh có chuyện gì không?" Nhan Khê giúp Nguyên Dịch mở cửa, thuận miệng hỏi, "Nếu có việc, em sắp xếp dời lịch chiều ngày mai thành ngày mốt."

"Không có việc gì, chỉ thuận miệng hỏi một chút" Nguyên Dịch đặt tay vào túi quần, "Đừng đi theo nữa, bên ngoài rất tối."

"Ừm" Nhan Khê cười tủm tỉm gật đầu, "Anh đi đường cẩn thận, bảo tài xế lái chậm một chút."

"Anh biết rồi." Nguyên Dịch đi ra cửa, lúc đi xuống bậc thang, gió lạnh thổi qua trên mặt anh, ngay cả ngực anh cũng có chút lạnh lẽo.

"Nguyên tiểu nhị, ngày mai thật sự không có việc gì sao?" Nhan Khê đứng trên bậc thềm, trong đôi mắt to đen trắng rõ ràng, còn in chút ánh đèn, trong lòng Nguyên Dịch có chút ngứa ngáy. Anh đi đến bên cạnh cô, ôm người vào lòng, vuốt ve mái tóc dài đang xõa của cô, "Không có việc gì, công việc của em quan trọng. Em mặc ít quần áo như vậy, đi theo ra ngoài làm gì, mau trở về đi."

Đẩy người vào nhà, Nguyên Dịch nâng cằm lên: "Lớn như vậy rồi, còn không biết chăm sóc thân thể của mình, đúng làm cho người ta không yên lòng."

Nhan Khê che tóc lộn xộn bĩu môi với anh, bộ dáng ủy khuất này làm chọc cười Nguyên Dịch, "Bộ dạng của em nhìn quá ngốc."

Nói xong sợ Nhan Khê đòi tính sổ với mình, hắn bước chân dài đi vào trong xe đang chờ sẵn ở bên ngoài.

Nhan Khê đóng cửa lại lên lầu, Tống Hải đứng ở hành lang nhìn cô: "Người đi rồi sao?"

"Dạ."

Nhan Khê gật đầu.

"Tiểu tử kia đối xử với con có tốt không?"

Nhan Khê tiếp tục gật đầu.

"Tốt là được rồi." Tống Hải dập tắt điếu thuốc trong tay, xoay người mở cửa phòng mình, "Ngủ sớm đi"

"Ba" Nhan Khê cười tươi với Tống Hải, "Con vĩnh viễn yêu ba."

"Xuỳ" Khuôn mặt mập mạp của Tống Hải lộ ra nụ cười, "Chẳng lẽ ba còn có thể  đi ghen tị với một tiểu tử thúi."

"Con biết ba là tốt nhất." Nhan Khê tiến lên ôm Tống Hải, "Ba ngủ ngon."

Tống Hải vỗ vỗ đỉnh đầu cô: "Ngủ ngon."

Nguyên Dịch về đến nhà, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, ngoài cửa sổ hình như đang nổi gió, thổi đến lá cây ào ào rung động. Hắn ngồi dậy, cầm lấy điện thoại di động nhìn một chút, đã gần mười hai giờ.

Hắn đã duy trì thói quen đi ngủ sớm hơn mười năm, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, đã tự mình phá bỏ mấy lần.

Nhàm chán mở vòng tròn bạn bè lên, hắn thấy Tống Hải chia sẻ hai bài viết với tựa đề "Chỉ có 1% dân số trên cả nước đọc được bài viết này: Kho báu mà chúng ta chăm sóc cẩn thận, cuối cùng cũng sẽ bị người khác cướp đi", "Ba khóc nức nở: Ba là bến đỗ nơi con gái luôn có thể dừng chân."

Nguyên Dịch tay run run, tự dối lòng like hai bài chia sẻ này.

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)

Bỗng nhiên điện thoại di động vang lên, người gọi là Nhan Khê, Nguyên Dịch nhất thời sắc mặt thay đổi, Nhan Tiểu Khê chưa bao giờ gọi điện thoại cho hắn muộn như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Vội vàng ấn nút trả lời, Nguyên Dịch khẩn trương hỏi: "Nhan Tiểu Khê, xảy ra chuyện gì?"

"Không có chuyện gì cả, em không ngủ được, muốn gọi điện thoại thử xem anh có ngủ chưa."

"Anh đang ngủ, kết quả bị em đánh thức" Nguyên Dịch sẽ không thừa nhận mình bị mất ngủ, "Ngày mai em không đi làm sao?"

"Có một chuyện quan trọng còn chưa làm, cho nên không ngủ được." Trong giọng nói Nhan Khê mang theo ý cười, "Nguyên tiểu nhị, chúc mừng sinh nhật."

Nguyên Dịch sửng sốt, một lúc lâu sau mới nghẹn họng nói: "Sinh nhật năm nào cũng có, có cái gì hiếm lạ, em mau ngủ đi."

Nhưng mà người nào đó đang cầm di động, trên thực tế đã cười thành một kẻ ngốc, ngay cả tiếng gió ngoài cửa sổ cũng trở nên dễ nghe.

"Ngủ không được, em hiện tại không tìm thấy giường."

Nguyên Dịch từ trên giường ngồi dậy, xốc chăn lên: "Em đang ở đâu?!"

Thình thịch

Thình thịch

Hắn nghe được tiếng tim đập không khống chế được của mình, đi chân trần chạy xuống lầu, kéo cửa lớn ra, Nguyên Dịch nhìn thấy người phụ nữ ngoài cửa mặc áo lông dày, mặt mày cong cong.

"Em điên rồi, đã trễ đến thế, còn lạnh như vậy, chạy tới làm gì?" Nguyên Dịch ngoài miệng nói, nhưng thân thể đã chạy ra khỏi cửa, đem người gắt gao ôm vào trong ngực.

Áo ngủ trên người rất mỏng, chân trần giẫm lên mặt đất lạnh lẽo, hắn lại không cảm giác được chút lạnh nào.

"Vừa rồi không phải đã nói sao, em mất ngủ a." Nhan Khê dựa vào trong ngực Nguyên Dịch, "Ngủ không được, nghĩ đến người nào đó tối nay chắc cũng sẽ mất ngủ, liền đến xem."

Nguyên Dịch mở to hai mắt, cố gắng không để cho thứ nóng bỏng trong hốc mắt chảy ra, khom lưng ôm ngang cô vào nhà, đem hết thảy gió lạnh đều chắn ở ngoài cửa.

Đặt Nhan Khê lên sô pha, Nguyên Dịch xoay người đóng cửa lại, đi tới trước mặt Nhan Khê ngồi xổm xuống: "Nữ nhân đáng ghét, đừng làm loại chuyện ngu ngốc này nữa, dù là ngày quan trọng hơn nữa, cũng không bằng sự an toàn của em"

"Em biết rồi." Nhan Khê cười tủm tỉm xoa đầu anh, "Mau đi mang giày vào đi."

Nguyên Dịch lúc này mới phát hiện, hắn lại mang chân trần mặc áo ngủ mỏng chạy ra cửa giữa mùa đông lạnh lẽo, nhưng một chút cũng không cảm nhận được.

Hệ thống sưởi ấm trong nhà rất tốt, Nguyên Dịch mang dép lê đi đến bên cạnh Nhan Khê, "Em khi nào biết hôm nay là sinh nhật anh?"

Anh quên em lúc rảnh rỗi sẽ đem bọn Trương Vọng xuống phó bản đánh sao, lấy thông tin từ bọn họ là dễ dàng nhất." Nhan Khê lấy ra một cái hộp bánh kem, hộp bánh không lớn, ước chừng chỉ bằng bàn tay của một người đàn ông trưởng thành, "Ai nha, vừa nãy lúc anh ôm em, đè nó bẹp dí rồi."

Lúc cỏ gần hang nhà mình vừa rời đi, ánh mắt cực kỳ đáng thương, cô thiếu chút nữa không nhịn được, trực tiếp nói chúc mừng sinh nhật anh.

Nguyên Dịch mở nắp hộp bánh kem ra, hoa văn bên cạnh bánh bị dẹp một chút, nhưng mà bốn chữ chúc mừng sinh nhật lại rất rõ. Chiếc bánh sinh nhật tỏa ra mùi thơm ngọt ngào, thợ làm bánh rất chịu khó xếp hoa quả thành một vòng tròn lớn.

Nhan Khê cắm nến lên, mới nhớ tới mình không mang theo bật lửa.

"Anh có bật lửa không?"

Nguyên Dịch không hút thuốc, trên người cũng không có bật lửa, may mắn lần trước Trương Vọng đến, để quên bật lửa lại, Nguyên Dịch từ dưới bàn trà lấy bật lửa ra, đưa cho Nhan Khê.

Hai người vây quanh bàn trà thắp nến, sau khi tắt đèn trong phòng, ánh nến màu cam phản chiếu trên mặt hai người, có chút đỏ. Nhan Khê nghiêng đầu cười nhìn Nguyên Dịch, "Có muốn em hát bài chúc mừng sinh nhật cho anh không?"

"Vẫn là đừng, sẽ có chút xấu hổ."

"Vậy thì không hát nữa, anh trực tiếp ước nguyện đi." Nhan Khê suy nghĩ một chút, "Anh đừng ước hết, nhường cho em một cái, chờ đến sinh nhật em, cũng sẽ chia cho anh một điều ước."

Nguyên Dịch cầm tay Nhan Khê, lấy điện thoại ra chụp về phía bánh ngọt cùng bàn tay hai người đang nắm nhau. Hắn bình thường thoạt nhìn mặt có chút hung hãn, nhưng thực tế ôn nhu vô cùng, "Anh ước một cái là đủ rồi, còn lại hai cái đều cho em."

Lần đầu tiên, hắn mong chờ điều ước trước khi thổi nến sinh nhật sẽ được thực hiện.

6 tuổi, hắn nghĩ rằng đó chỉ là một hành động lừa gạt trẻ con, nhưng ngay ngày sinh nhật thứ 27 của mình, hắn lại muốn tin tưởng một lần.

Nhắm mắt lại, mở mắt ra, anh quay đầu nhìn Nhan Khê, "Anh ước xong rồi."

Nhan Khê chắp hai tay lại, hướng về phía ánh nến lung linh, ước nguyện.

"Được rồi." Nhan Khê mở mắt ra, "Chúng ta thổi nến đi. "

Phù.

Ngọn nến tắt, căn phòng trở nên tối đen.

Nhan Khê cảm giác được Nguyên Dịch tiến gần mình, anh hôn lên trán, sống mũi, còn có... môi.

Nụ hôn của anh có chút run, thật cẩn thận mang theo trân trọng, ôn nhu đến mức gần như khiến cô tan chảy. Rõ ràng nhìn rất hung dữ, nội tâm lại dịu dàng như thế.

Cỏ gần hang của cô, thực sự là người đàn ông đáng yêu nhất trên thế giới.

Một lúc lâu sau, trong phòng lại khôi phục ánh sáng, Nhan Khê quẹt kem lên mũi còn đang ửng hồng Nguyên Dịch: "Nhìn đi, mũi anh dài hơn rồi kìa."

Người đàn ông nói dối, tên hắn là Pinocchio.

Nguyên Dịch vươn đầu lưỡi liếm lên trên, đáng tiếc không liếm được, đưa tay lấy một quả dâu tây trên bánh ngọt, đưa tới bên miệng Nhan Khê: "Cho em."

Nhan Khê cắn một cái, nhíu mày: "Có chút chua."

"Chua sao?" Nguyên Dịch đem nửa quả dâu tây còn lạicho vào miệng, đột nhiên cúi đầu, đem mũi dính bánh ngọt cọ vào mũi Nhan Khê, "Không chua, rất ngọt."

"Nguyên tiểu nhị, anh có biết trước khi ra ngoài em đã cố ý trang điểm không?" Nhan Khê nhào vào lòng Nguyên Dịch, cọ tất cả kem vào áo ngủ của anh, hung tợn nói: "Lớp trang điểm của phụ nữ không thể làm hỏng, có biết không?"

"Trước khi đi ngủ không phải vẫn phải tẩy đi sao?"

"Không biết nói chuyện thì ăn bánh ngọt đi!"

"Lại tức giận?"

"Hừ!"

12h30 sáng, Weibo được chứng nhận chủ tịch công ty Ân Thái, Nguyên Dịch đăng bài.

Nguyên Dịch V: Bánh sinh nhật tối nay, rất ngọt. @Người dẫn chương trình Nhan Khê

Hình ảnh chụp hai bàn tay đang nắm nhau dưới anh nến mờ ảo, khiến người khác cơ hồ không nhìn thấy phía sau là một chiếc bánh kem.

------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net