🍍Chương 90🍍

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

...

"Chờ một chút." Nguyên Dịch giữ chặt Nhan Khê đang chuẩn bị xuống xe, "Ngày mai em không đi làm đúng không?"

"Ừm." Nhan Khê gật đầu, "Bận rộn hơn nửa năm, rốt cục có thể thoải mái nghỉ ngơi vài ngày."

"Ngày mai ông ngoại muốn mời em đến dùng cơm, mấy ngày nay ông luôn tìm công thức nấu ăn trên mạng, nói là muốn nghiên cứu mấy món ăn mà người trẻ thích, chờ em đến bảo dì giúp việc làm cho em ăn." Nguyên Dịch cười, phàn nàn "Cũng không biết em cùng ông ngoại như thế nào hợp ý, từ sau khi có em, địa vị của anh trong lòng ông ngoại, liền tụt dốc không phanh."

"Anh cũng nên nhìn lại mình, một đại nam nhân, như vậy cũng ghen tị được sao?" Ý cười trên mặt Nhan Khê thu lại vài phần, sắp hết năm, lúc này trưởng bối trong nhà Nguyên Dịch mời cô ăn cơm, bản thân đã mang theo một tầng ý nghĩa khác.

Nếu cô không có ý định dành cả cuộc đời mình cho Nguyên Dịch, cô nên từ chối lời mời.

"Vậy... ngày mai anh đến đón em, đừng đến quá sớm, em còn phải trang điểm." Nhan Khê khom lưng xuống, thừa dịp Nguyên Dịch không chú ý, khẽ hôn lên má anh một cái: "Anh ngủ ngon."

Nguyên Dịch ngơ ngẩn đến sửng sốt, thẳng đến khi Nhan Khê sắp đi vào cửa lớn, mới bước chân dài ra, xuống xe đuổi theo Nhan Khê.

"Nhan Tiểu Khê," Nguyên Dịch giữ chặt tay cô, "Em thật sự đồng ý?"

"Vì sao lại không đồng ý, em đang muốn đến thăm ông Từ mà." Nhan Khê đưa tay sờ sờ đỉnh đầu Nguyên Dịch, biến kiểu tóc tinh anh của anh thành kiểu tóc trạch nam lộn xộn, "Đừng nghĩ quá nhiều, đi ngủ sớm một chút."

"Ngủ ngon, tạm biệt." Nhan Khê nhốt Nguyên Dịch ở ngoài cửa, cách hàng rào phất phất tay với anh, cười tủm tỉm rời đi.

Nguyên Dịch mơ hồ cảm thấy, Nhan Khê tựa hồ là nhảy nhót rời đi.

Cô ấy là cố ý sao?

Sau khi thấy ông chủ ngồi trở lại xe, A Cương tâm sự nặng nề, cho rằng ông chủ cãi nhau với Nhan tiểu thư: "Nguyên tổng, bạn gái phải dỗ dành."

"Dỗ cái gì dành, đang tốt dỗ cô ấy làm gì?" Nguyên Dịch ho khan một tiếng, "Trời lạnh như vậy, trở về ngủ sớm một chút."

"Vâng." A Cương khởi động xe, thấy tâm tình ông chủ không quá tệ, liền tiếp tục nói, "Ông chủ, trước kia ngài chưa bao giờ thức khuya, hiện tại vì Nhan tiểu thư, ngay cả thói quen sinh hoạt cũng thay đổi. Nếu Nhan tiểu thư biết tất cả những gì ngài đã làm cho cô ấy, nhất định sẽ rất cảm động."

"Không cần để cho cô ấy biết, làm đàn ông đối xử tốt với cô gái của mình, đó là chuyện tất nhiên, không phải vì muốn cô ấy cảm động thì mới làm." Nguyên Dịch cười nhạo một tiếng, "Hơn nữa cô ấy cằn nhằn nhiều như vậy, nếu để cho cô ấy biết những thứ này, sau này buổi tối tôi đừng hòng cùng cô ấy đi ra ngoài."

"Vậy cũng đúng, cuộc sống về đêm dễ làm cho nam nữ sinh ra tình cảm thân mật hơn, Nhan tiểu thư lại ưu tú như vậy, vạn nhất..." A Cương thấy sắc mặt ông chủ thay đổi, liền chuyển đề tài, "Đương nhiên, ông chủ chúng ta ở Đế Đô chính là nhân vật số một số hai, Nhan tiểu thư ánh mắt cao như vậy, có bạn trai như ngài, liền chướng mắt những người đàn ông khác."

Biết A Cương đang vỗ mông ngựa, nhưng Nguyên Dịch cảm thấy hắn nói rất đúng, người phụ nữ Nhan Tiểu Khê tuy rằng miệng thiếu, tính cách lại kém, nhưng người có thể được hắn coi trọng, sao có thể kém đâu, anh quả thật cần phòng ngừa một ít nam nhân cố ý trèo tường.

Hạn chế tự do của Nhan Khê nhất định là không thể làm, không có việc gì cứ đi theo phía sau, cô cũng sẽ thấy phiền, tình cảm cũng cần có không gian riêng tư. Nếu anh thật sự dám làm như vậy, với tính cách của Nhan Tiểu Khê, đại khái sẽ dám đưa tay đánh anh.

Quên đi, vẫn là ngẫm lại làm sao làm cho cô cảm thấy tất cả nam nhân trên thế giới đều kém hắn đi.

Nhan Khê về đến nhà, thay lễ phục trên người, tắm rửa phát hiện ID WeChat của mình bị Từ Kiều Sinh kéo vào một nhóm, tên của nhóm này tương đối kỳ lạ, gọi là Hồ bằng cẩu hữu, bên trong tổng cộng chỉ có năm sáu người, còn đều là người quen.

Mấy người online sau khi gửi sticker vỗ tay, Trương Vọng nhắn tới.

Trương Vọng: Đại Hà, trong sự kiện mùa xuân, trò chơi có hoạt động đánh quái vật thế giới, cô nhớ mang theo chúng tôi.

Đại Hà, tôi là Tiểu Khê: Tôi cảm thấy tên nhóm rất phù hợp với các anh.

Kiều Sinh: Đại Hà, đêm nay cô với anh Dịch chơi có vui vẻ không?

Nhan Khê đổi tên mình trong nhóm thành Đại Hà, trả lời mấy câu hỏi liên quan đến Nguyên Dịch, đang chuẩn bị logout ngủ, thấy Chu Hàn gửi một tin nhắn mới.

Chu Hàn: Nguyên nhị vì cô cũng thật sự liều mạng, bình thường có mấy đêm anh em chúng tôi gọi hắn ra ngoài, hắn đánh chết cũng không thức đêm, cái gì gọi là trọng sắc khinh bạn, đây chính là phiên bản hiện thực.

Sau khi Chu Hàn phát ra tin nhắn này, lại nhanh chóng thu hồi, còn như không có việc gì liên tiếp phát ra ba biểu tượng cảm xúc, ý đồ làm bộ như cái gì cũng chưa nói qua, tôi không biết gì hết.

Từ Kiều Sinh và Trương Vọng cũng rất phối hợp phát mấy meme biểu cảm, rục rịch nhất chính là Từ Kiều Sinh, sau khi liên tục phát mấy meme, còn muốn che đậy nói: "Đầu heo, lần trước cậu không phải nói muốn ảnh meme trong điện thoại di động của tớ sao, những tấm ảnh này đều tải về đi."

Nhan Khê thật sự rất muốn nói, các anh không cần hao tổn tâm tư che giấu nữa, tôi đã nhìn thấy.

Nhưng nhìn ba người này bắt đầu đăng ảnh đánh nhau, cô cảm thấy mình vẫn không nên quấy rầy hứng thú của ba người bọn họ thì tốt hơn.

Thật sự là một đống đàn ông ngây thơ, cái gọi là vật họp theo loài, người phân theo nhóm, cực kỳ có đạo lý.

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)

Buông điện thoại xuống, Nhan Khê nhớ tới mình và Nguyên Dịch quen biết hơn nửa năm nay, dường như anh chưa từng nói với cô thói quen đi ngủ sớm của anh. Lần trước khi anh chuyển nhà, nhóm bạn bè mặc dù đã nhắc tới, nhưng lúc ấy cô cho rằng bọn họ đang đùa giỡn.

Thật không ngờ lại là thật.

Cô được nuông chiều một cách thầm lặng từ một người đàn ông, nhưng cô không biết.

Lấy ra Ipad, Nhan Khê rất nhanh vẽ ra mấy bức truyện tranh.

Thỏ trắng rất thích một khóm cỏ bên hang, nó nhìn mỗi ngày, sau đó cuối cùng một ngày, nó chuyển khóm cỏ này vào hang.

Hình ảnh rất đơn giản, thậm chí không có màu sắc, nhưng phong cách vẽ là đặc biệt dễ thương. Thậm chí, một số người hâm mộ còn cảm thấy bức tranh tràn ngập tình yêu. Bị một bức tranh biếm họa đơn giản khơi gợi trái tim thiếu nữ, công lực của họa sĩ lại tăng lên.

Không phải tay nghề tăng lên, mà là sự tiến bộ trong phương diện tình cảm.

Người hâm mộ 1: Tất cả là vì tình yêu sao?

Từ sau khi họa sĩ Nhan Khê rớt áo giáp, tài khoản Weibo họa sĩ đã tăng lên không ít fan, không phải tất cả mọi người đều là fan hâm mộ cô, mà là một số cư dân mạng nhàn rỗi đến nhàm chán, rất tò mò với những người vừa biết vẽ truyện tranh lại biết dẫn chương trình.

Dựa vào đó, Nhan Khê ngoại trừ danh hiệu "sư nãi sát thủ", lại có thêm một biệt danh, đó chính là người dẫn chương trình lưỡng cư.

Người dẫn chương trình nhà người ta nhiều nhất cũng chỉ biết hát một bài hát, diễn xuất gì đó, Nhan Khê bước một bước tương đối xa, trực tiếp đi vào giới truyện tranh. Có cư dân mạng cẩn thận phát hiện, tài khoản Weibo bắt đầu cập nhật hai ba năm trước, khi đó trong truyện tranh còn có ba, mẹ cùng với bánh bao nhỏ, sau đó trong truyện tranh mặc dù không còn xuất hiện nhân vật mẹ, nhưng vẫn có dấu vết của mẹ.

Chẳng hạn như túi xách mẹ đã qua sử dụng, bát đũa trên bàn, giày của mẹ, và hình ảnh của mẹ trên tường.

Trong Weibo này, không có nói một câu nhắc mẹ đã mất, nhưng rất nhiều bài đăng, lại viết đầy hoài niệm. Khi đó người hâm mộ không biết thân phận của họa sĩ, cũng không biết mẹ của họa sĩ đã qua đời, cho nên còn có người hỏi blogger, vì sao không vẽ hình ảnh ấm áp của tiểu bánh bao cùng mẹ tiểu bánh bao nữa?

Có cư dân mạng chú ý đến khoảng thời gian những bình luận này, phần lớn là sau nửa năm họa sĩ trẻ nổi tiếng Nhan Vận qua đời vì bệnh tật. Khi đó Nhan Khê nhìn thấy những bình luận này, trong lòng rốt cuộc sẽ khổ sở đến mức nào?

Cư dân mạng không dám nghĩ, nhưng càng lật ngược, càng bị từng câu chuyện truyện tranh cảm động, hấp dẫn. Quả thật, trình độ hội họa của Nhan Khê không tính là hạng nhất, nhưng tranh lại rất nhẹ dàng, êm ái.

Làm cho người đọc truyện, cảm thấy một loại ấm áp và hạnh phúc.

Có lẽ là bởi vì những cảm xúc trong truyện tranh này, dẫn đến rất nhiều cư dân mạng qua đường đối với Nhan Khê có loại hảo cảm đặc biệt khoan dung, bình thường nếu thỉnh thoảng lướt tin tức về cô trên trang chủ, tất cả mọi người sẽ ôm thiện ý mở ra xem một chút, cho dù nội dung không vừa ý, cũng chỉ biết cười.

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wattpad @SupLoViBacHa)

Hiện tại Nhan Khê đăng tải một mẫu truyện nhỏ, vừa vặn chọc vào điểm đáng yêu trong lòng không ít người, khiến không ít người chuyển tiếp. Một số tài khoản Weibo trước kia từng mắng Nhan Khê là "Tiểu tam", ôm một chút áy náy cùng ngượng ngùng, cũng theo đó chuyển tiếp.

Khi một cư dân mạng chuyển tiếp, với một câu bình luận: Từ bài viết này, tôi ngửi thấy mùi hôn sự sắp đến gần.

Vì vậy, vào đêm khuya, từ một mẫu truyện tranh dẫn tới câu nói "Hôn sự cận kề" đã trở thành một trong những từ phổ biến trên Weibo.

Tống Triều ở nước ngoài rất nhiều năm, cũng không quen sử dụng Weibo trong nước, cho đến khi điện thoại di động của hắn luôn xuất hiện tin tức Nhan Khê cùng Nguyên Dịch, hắn không cẩn thận nhấn vào, đăng ký cho mình một tài khoản Weibo.

Hắn trời sinh không thích đem ý nghĩ của mình bại lộ trước mặt người khác, cho nên cho dù đăng ký tài khoản, cũng chưa từng dùng qua.

Nhìn thấy tin tức trên Weibo đẩy lên "Chuyện tốt của lãnh đạo Ân Thái và bạn gái sắp tới", Tống Triều trầm mặc một lát, nhấn vào.

Bài viết được viết rất sống động, hình ảnh với văn bản cũng được lựa chọn cẩn thận bởi tác giả. Hắn nhìn Nhan Khê mỉm cười trên màn hình, muốn tắt đi, không ngờ lại nhìn thêm một chút, phóng to hình ảnh.

Có đôi khi hắn cảm thấy người phụ nữ này rất đáng hận, nhưng nhìn bức ảnh mỉm cười này, Tống Triều không thể không thừa nhận, mặc dù tướng mạo Nhan Khê không tính là tuyệt sắc đại mỹ nhân, nhưng trong bức ảnh này, cô lại có một loại hấp dẫn khó tả.

Có lẽ nụ cười quá rực rỡ, quá tự nhiên, làm cho mọi người có một cảm giác tốt.

Không phải là cô ấy tốt, mà là cảm thấy cuộc sống thật tốt.

Nhìn chằm chằm vào bức ảnh này thật lâu, hắn chợt nhớ tới hình ảnh Nhan Khê năm đó hấp dẫn ánh mắt hắn. Váy đồng phục rộng rãi, mặc trên người rất nhiều cô gái, vừa xấu vừa quê, mà Nhan Khê lại mặc ra khí chất điềm đạm đáng yêu lại thuần khiết.

Cô gái tinh khiết và xinh đẹp, ai không thích?

Khi đó hắn, nhìn thấy một nữ sinh như vậy, giống như là ở trong hoang dã thi hoành khắp nơi, nhìn thấy đoá hoa trắng xinh đẹp, tình cảm trong lòng, như thế nào cũng không ngăn cản được.

Sau hơn hơn 9 năm, khi nhìn thấy người phụ nữ này, cô không còn ngây thơ và đáng yêu như thời còn thiếu nữ, vì vậy hắn thất vọng, hắn phẫn nộ, thậm chí cảm thấy cô đang vũ nhục trái tim của mình năm đó.

Hiện tại bỗng nhiên nhìn thấy tấm ảnh chụp này, hắn bỗng nhiên đập bàn thất thanh cười to, phảng phất gặp phải chuyện cực kỳ buồn cười.

Sau khi cười xong, hắn lấy điện thoại di động ra, bấm số.

"Huỷ bỏ kế hoạch."

"Hiện tại cả Tống gia đều nằm trong lòng bàn tay của tôi, tôi nào còn có thời gian chơi đùa nữ nhân."

Cúp điện thoại, hắn nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu, bấm rời khỏi.

Từ nhỏ đến lớn, hắn đã tiếp xúc với rất nhiều người, chỉ cần những anh em của hắn nói hắn không tốt, nói hắn là tạp chủng, người bên ngoài cho dù không đồng tình, cũng chỉ biết giữ im lặng hoặc là cười cho qua, chưa từng có ai đứng ra phản bác.

Hắn đã sớm biết, người trên thế giới này, bên ngoài đều là dáng vẻ đường đường, bên trong lại là ghê tởm dơ bẩn, tình ý cũng không quan trọng bằng lợi ích.

Hắn thật không ngờ lại có một ngày, thật sự sẽ có một nữ nhân trước mặt Tống Từ hỏi, Tống Triều là tạp chủng, người sinh ra hắn là cái gì? Hắn lúc nhỏ không cam lòng cùng phẫn nộ, lại được một nữ nhân từ trong lòng khinh bỉ hỏi ra.

Mặc dù hắn đã sớm qua tuổi đấu đá tranh cãi với người khác, nhưng mà...

Rất nhiều năm trước, hắn cũng từng hy vọng, sẽ có một người như vậy đứng ra, trước mặt Tống gia, chất vấn bọn họ, trào phúng bọn họ. Nhưng hắn đã chờ đợi một thời gian rất dài, không có ai, không ai đứng ra vì hắn.

Ba của hắn nói đó chỉ là một trò đùa của trẻ con.

Mẹ của hắn nói hắn không đủ xuất sắc, cho nên hắn mới bị bắt nạt bởi các anh chị em họ. Chỉ có trở thành người có bản lĩnh có thủ đoạn, mới có thể không bị khi dễ, mới có thể trả thù hết thảy khổ cực.

Điện thoại di động lại vang lên, hắn ấn nút trả lời.

"Tống tiên sinh, trước khi bạn gái cũ của Tống Từ tiên sinh chết, được Tống Từ tiên sinh dẫn đi uống rượu với bạn bè, buổi tối bọn họ không ra khỏi khách sạn, sáng hôm sau có người phát hiện cô ta với vẻ mặt hoảng hốt từ khách sạn đi ra, năm ngày sau cô ta liền tự sát."

"Những tư liệu này đối với tôi mà nói, đã không còn quan trọng nữa." Tống Triều nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười đẹp mắt, "Bất quá tiền tôi sẽ trả, mặt khác tôi sẽ trả cho anh thêm một khoản tiền, chỉ cần anh đem những tư liệu tra được, nặc danh giao cho cảnh sát, như vậy... coi như là vì dân trừ hại."

Cúp điện thoại, Tống Triều nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, cười nhạo một tiếng.

Trong mắt Nhan Khê, hắn là mặt người dạ thú, nhưng cô lại không biết, ở Tống gia, mặt người dạ thú so với cặn bã còn tốt hơn một chút, nhưng nếu chỉ là một người đường đường chính chính, là không sống nổi.

Khi Tổng Hải gọi con gái dậy ăn sáng, cô đang trang điểm.

Ông ăn sáng xong, chuẩn bị đến công ty làm việc, cô vẫn đang trang điểm.

"Nhan Nhan, tối nay công ty họp mặt ăn cơm, nếu con có thời gian, liền tới ra mắt một chút chào hỏi, rất nhiều nhân viên trong công ty đều muốn gặp bà chủ nhỏ là con."

"Dạ." Nhan Khê buông cây mascara xuống, quay đầu nói với Tống Hải: "Trên đường tuyết đọng chưa tan, lúc ra khỏi cửa ba nhớ lái chiếc xe Jeep, chống trơn trượt một chút."

Tống Hải thấy cô nói xong với mình, lại chăm chú lên gương, nhịn không được nói: "Hôm nay con trang điểm lâu như vậy, muốn cùng tiểu tử Nguyên Dịch kia ra ngoài hẹn hò?"

"Không phải hẹn hò, mà là đi thăm hỏi gia trưởng nhà anh ấy." Nhan Khê đeo bông tai cho mình: "Hôm nay bên nhà ông ngoại anh ấy, cố ý mời con đi làm khách."

Tống Hải vốn đã chuẩn bị xoay người ra cửa, nghe nói như vậy, dưới chân liền cắm rễ, rốt cuộc không thể bước chân nổi: "Cái gì, chính thức gặp người lớn?!"

Chẳng lẽ năm tới muốn xem xét việc tổ chức đám cưới?

Tống Hải nội tâm từ chối.

"Ba, ba thu biểu tình trên mặt ba lại một chút đi." Nhan Khê đứng dậy đi tới trước mặt Tống Hải, cười nói: "Nếu ba không muốn con đi, vậy con sẽ không đi."

"Nói bậy, đã đồng ý với người ta, làm sao có thể hồi được, con từ nhỏ đến lớn, ba đã dạy con những chuyện này từ khi nào?" Tống Hải bảo con gái khoác tay mình, hai ba con chậm rãi đi xuống lầu: "Mặc kệ con ở cùng ai, ba luôn luyến tiếc con, nhưng ba càng hy vọng con có thể sống hạnh phúc."

Ông đẩy cửa ra, nhìn ra ngoài cửa, mỉm cười: "Con lợn muốn cướp cải ngọc của chúng ta đã đến."

Nhan Khê: Ba, ba vừa mới nói muốn con hạnh phúc là được?

----

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Hải: Tất cả đàn ông trên thế giới này có ý đồ xấu với con gái tôi đều là lợn, chỉ có phân ra lợn tốt và lợn xấu

Nguyên chờ phân loại: ???

Ngủ ngon~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net