🍍Chương 93🍍

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

....

Trang đầu tiên của cuốn album, là một cậu bé béo ngồi trong bồn tắm trẻ em, nhếch miệng, ngậm miếng kẹo vào miệng.

"Đây là lúc Nguyên tiểu nhị còn nhỏ ạ?" Nhan khê tiến lại gần nhìn, "Hổ báo quá."

"Tiểu Bánh Trôi khi còn bé rất ít nói, đây là đại Bánh Trôi." Từ lão gia tử chỉ chỉ bồn tắm, "Bồn tắm này là ông mua cho bọn nó."

Nhan Khê nhìn đứa bé mập mạp tạo hình đầu gấu này, nhìn thế nào cũng không thể liên tưởng nổi với Nguyên Bác. Có thể thấy thời gian là một con dao chỉnh dung, lột da thoát xương, làm cho mọi người không còn dấu ấn thời thơ ấu.

"Đây mới là tiểu Bánh Trôi." Ông Từ lật một trang, chỉ vào bức ảnh đứa trẻ mặc áo sơ mi trắng quần đùi nhỏ, đứa trẻ trắng trẻo sạch sẽ, "Khi còn bé nó đặc biệt ngoan, giáo viên mầm non phát táo cho nó, nó đều mang về chia cho ông ăn."

Nghe ông Từ nhớ lại quá khứ, Nhan Khê nhịn không được đưa tay sờ sờ đứa bé trên ảnh, giống như vậy có thể xuyên thấu thời gian, đứng trước mặt cậu bé nhu thuận năm đó: "Khi đó anh ấy, thật sự rất đáng yêu."

"Đúng vậy, nếu không phải..." Từ lão gia thở dài một tiếng, "Chương trình của cháu về quan hệ giáo dục giữa ba mẹ và con cái, thật sự nên để cho con gái lớn cùng con rể bất thành khí của ông đến xem."

Nhan Khê im lặng không nói, cô chỉ đau lòng đứa bé trong ảnh, có một tuổi thơ không vui, tuổi dậy thì bị ba mẹ bỏ qua, cuối cùng trở thành một người đàn ông không biết cách nói chuyện. Vì vậy, khi hai người họ lần đầu tiên gặp nhau, anh nói một chút đều thiếu đánh.

Thật muốn ôm hắn một cái, bảo hắn không cần ngoan như vậy, không cần phải nghe lời như vậy.

Trong trí nhớ của ông Từ, Nguyên tiểu nhị luôn nhu thuận lại nghe lời, cho đến khi Nguyên Dịch lớn lên từng chút một, tiến vào tuổi dậy thì.

"Giáo dục tuổi dậy thì rất quan trọng, đứa nhỏ ngoan ngoãn như tiểu Bánh Trôi, có một đôi ba mẹ như vậy, năm đó thiếu chút nữa là đi sai đường." Từ lão gia tử tâm tình có chút sa sút, tựa hồ còn đang vì chuyện trước kia hối hận, "Cũng trách ông không chú ý tới sự thay đổi của nó, chờ ông phát hiện, cũng đã muộn."

Càng về sau ảnh chụp Nguyên Dịch càng ít, anh Bác trong ảnh cũng mặc âu phục, thắt cà vạt, biểu tình vĩnh viễn là nghiêm túc, không thấy được một tia tươi cười.

Nguyên Dịch phản nghịch, anh Bác trưởng thành, hai người cùng trưởng bối khác chụp chung, chụp ảnh riêng, nhưng trong những bức ảnh này, ba mẹ hai người bọn họ xuất hiện cũng không nhiều.

"Từ gia gia, chuyện trước kia cứ buông xuống đi, hơn nữa đây cũng không phải lỗi của ông." Nhan Khê nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Từ lão gia tử, "Bên cạnh Nguyên tiểu nhị hiện tại có cháu, cháu sẽ không để cho anh ấy chịu thiệt thòi nữa."

"Được được." Từ lão gia tử liên tục gật đầu, "Ông biết, tiểu Bánh Trôi có thể ở bên cạnh cháu, là phúc khí của nó."

"Có thể tìm được anh ấy, cũng là phúc khí của cháu, anh ấy rất tốt." Nhan Khê cười ra tiếng, "Thật sự rất tốt."

Từ lão gia tử nghe nói như vậy, tươi cười trên mặt càng thêm sáng lạn.

Ngoài cửa, Nguyên Dịch đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào, lại thu tay lại, quay đầu nhìn Nguyên Bác cùng Từ Kiều Sinh, biểu tình trên mặt bình tĩnh mang theo vài phần đắc ý, đây là một loại hào quang chua thối mà người thắng đang khoe khoang với cẩu độc thân.

Anh Bác trầm ổn vẻ mặt như thường, cẩu độc thân Từ Kiều Sinh quay đầu vụng trộm liếc mắt.

Có bạn gái tuyệt vời lắm à?

Có vẻ như... Có một người bạn gái như vậy, thực sự là tuyệt vời.

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)

"Thì ra Nguyên tiểu nhị còn mặc qua loại quần kèn này?" Nhan Khê chỉ vào một cái quần kèn cười ha ha, trào lưu năm đó, cho đến bây giờ mà xem, quả thực chính là mắt cay vô cùng.

"Thẩm mỹ của người trẻ tuổi, lão già như ông không hiểu lắm." Từ lão gia tử lại lật một trang, "Vậy còn đỡ, cháu nhìn cái này xem."

"Ông ngoại!" Nguyên Dịch đẩy cửa ra, nhanh chóng vọt vào, ý đồ ngăn cản Nhan Khê nhìn thấy tấm ảnh đó, nhưng mà động tác của anh vẫn không đủ nhanh, tấm ảnh kia vẫn bị đặt ở trước mắt mọi người.

Mái tóc ba màu đỏ lục tím xen kẽ, áo khoác in hoa văn hình bộ xương, còn có quần jean treo dây xích kim loại, mái tóc dài che đi nửa khuôn mặt, quả thực chính là tạo hình côn đồ đường phố kinh điển mười năm trước, vẫn là loại côn đồ hỗn tạp rất bình thường.

Người trong ảnh rất quen thuộc, quen thuộc đến Nhan Khê ngay từ cái nhìn lần đầu tiên liền nhớ tới chuyện xảy ra năm đó.

"Thì ra nam sinh năm đó là anh?" Nhan Khê quay đầu nhìn Nguyên Dịch, cố gắng tìm ra điểm chung với thiếu niên ăn mặc không chính thống trong ảnh từ trên người anh, nhưng thật đáng tiếc, ngoại trừ giới tính nam ra, cô thế nào cũng không thể tin được đây lại là một người.

"Không phải anh." Nguyên Dịch quay đầu chỉ Từ Kiều Sinh, "Ông ngoại nhớ nhầm rồi, đây là ảnh chụp khi còn bé của Kiều Sinh."

Từ Kiều Sinh: Tôi chính là tới góp vui, tôi đã làm sai điều gì?

"Ông không có khả năng nhớ lầm." Từ lão gia tử đối với người khác nghi ngờ trí nhớ của mình phi thường tức giận, ông đem ảnh chụp từ trong album lấy ra, chỉ vào mặt sau ảnh, "Khi đó ông sợ chờ các cháu lớn lên, liền không rõ ai là ai, còn cố ý ở phía sau ảnh viết tên các cháu. Cháu đến xem, đây có phải là tên cháu không?!"

Chữ viết Từ lão gia tử phi thường xinh đẹp, đem tiểu danh tiểu Bánh Trôi có chút ấu trĩ này, đều viết ra hương vị long phi phượng vũ.

Bầu không khí phi thường xấu hổ.

Từ Kiều Sinh tò mò hỏi: "Nam sinh năm đó? Đại Hà, cô và anh Dịch trước kia có quen nhau?"

Nhan Khê đã không còn quan tâm nói chuyện với Từ Kiều Sinh, cô nhìn Nguyên Dịch: "Anh đã sớm nhận ra em rồi, đúng không?"

Nguyên tiểu nhị ngạnh cổ nói: "Em đang nói cái gì vậy, anh không hiểu." Nếu trên thế giới có cỗ máy xuyên thời gian, điều Nguyên Dịch muốn làm nhất chính là đến mười năm trước đánh mình một trận.

Học cái gì thiếu niên côn đồ, chơi cái gì phản nghịch, chụp ảnh gì, lần này để cho nữ nhân của mình nhìn thấy mặt xấu nhất hoang đường nhất của mình, vạn nhất sau này hai người ở cùng một chỗ, cô nghĩ đến tạo hình không chính thống của mình, vậy phải làm sao bây giờ?

Nhan Khê thấy ba người còn lại trong phòng đều tò mò nhìn mình, đúng vậy, ba người, anh Bác khi cần bát quái, tuy rằng che dấu rất hoàn mỹ, nhưng ánh mắt tò mò vẫn đang bán đứng hắn.

Suy nghĩ một chút, lại nuốt những lời muốn nói ra trở về miệng, Nhan Khê mở cửa thư phòng ra, xoay người nói với Nguyên Dịch: "Anh đến đây nói chuyện với em một chút."

Nhìn thấy động tác này, Từ Kiều Sinh có chút mất mát, đây là ý tứ không cần bọn họ xem náo nhiệt?

Từ lão gia tử nhìn ảnh chụp trong tay, có chút lo lắng: "Ông có phải làm hỏng chuyện của tiểu Bánh Trôi hay không?"

"Ông ngoại, ông không cần suy nghĩ nhiều, Tiểu Khê sẽ không vì chuyện nhỏ mà cãi nhau với tiểu nhị." Nguyên Bác an ủi cảm xúc của Từ lão gia tử, liếc mắt nhìn ảnh chụp, "Đại khái... đại khái là cô cảm thấy trang phục trong bức ảnh này quá có cảm giác thời đại, cho nên muốn cùng tiểu nhị tán gẫu chuyện thời niên thiếu một chút. Nếu ông quá lo lắng, khi họ nói chuyện xong, lại hỏi họ một lần nữa."

"Cháu nói đúng, Tiểu Khê sẽ không bởi vì tiểu Bánh Trôi mười năm trước bộ dạng xấu xí, liền ghét bỏ hắn." Từ lão gia tử trong lòng đại định, cầm lấy nạng bên cạnh, "Đi, chúng ta xuống lầu, đem không gian trên lầu nhường cho hai người trẻ tuổi bọn họ."

"Ông nội, cháu còn tưởng ông cũng muốn đi nghe lén hai người bọn họ nói cái gì."

"Nói bậy bạ, nào có trưởng bối nào đi nghe lén vãn bối nói chuyện, đó không gọi là quan tâm, cũng không gọi là tò mò, mà gọi là đầu óc có vấn đề." Từ lão gia tử chỉ trích Từ Kiều Sinh, "Ông thấy cháu quay phim truyền hình đến choáng váng đầu óc, ngay cả quy củ cũng quên."

Từ Kiều Sinh cúi đầu sờ sờ mũi, nhỏ giọng nói: "Cháu đây không phải là nhìn ông quan tâm anh Dịch sao, mới có thể nghĩ như vậy."

"Nhân danh quan tâm, làm chuyện không tôn trọng người khác, đó là chuyện mà ba mẹ chế độ phong kiến mới có thể làm, ông nội cháu là người như vậy?" Từ lão gia tử cầm cổ tay thở dài, "Thằng nhóc nhà cháu một chút cũng không giống ông."

Ba ông cháu đi xuống lầu, Từ Kiều Sinh đột nhiên nhỏ giọng nói với Nguyên Bác: "Anh Bác, dì đến rồi."

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wattpad @SupLoViBacHa)

Nguyên Bác nhìn Từ Nhã đang ngồi trên sô pha, ừ một tiếng.

Từ Kiều Sinh thấy Nguyên Bác biểu tình bình tĩnh, trong lòng có chút nghi hoặc, đây là cao hứng hay là không cao hứng a? Không phải nói cô cùng dượng không thích Đại Hà sao, sao hôm nay lại cố ý chạy tới đây?

"Ba." Từ Nhã đang nói chuyện phiếm với Từ Tương, thấy Từ lão gia tử đi xuống, đứng dậy gọi một tiếng.

"Tới rồi?" Từ lão gia tử đi đến sofa ngồi xuống, "Ngồi đi, đứng làm gì?"

"Tiểu nhị nó..." Từ Nhã nhìn bốn phía cầu thang, "Nó và Nhan tiểu thư còn chưa tới sao?"

"Hai người bọn họ đang chơi ở trên lầu." Từ lão gia tử có chút ngoài ý muốn vì Từ Nhã đến, "Con không phải cùng Á Sâm đi du lịch sao?"

"Nhà bạn của anh ấy xảy ra chuyện, cho nên không thể đi." Từ Nhã cười cười, "Như vậy cũng tốt, có thể cùng lão nhân gia ngồi một lát." Mấy năm nay thời gian bà ấy ở với ba không nhiều lắm, cho nên mỗi lần ở trước mặt lão nhân gia, bà đều có cảm giác mình mắc nợ.

"Nếu đã tới, thì ở lại cùng nhau ăn cơm đi." Từ lão gia tử ngữ khí biến đổi, "Bất quá Tiểu Khê là khách quý ba cố ý mời tới, trong mắt con nếu còn có người làm ba như ta, lát nữa đừng có mà làm ra bất kỳ hành động nào khiến cho con bé không vui."

"Sẽ không" Từ Nhã vội vàng nói, "Nhan tiểu thư là cô gái tiểu nhị thích, con sẽ không làm những chuyện khiến cô ấy mất hứng nữa."

Từ lão gia tử nghe nói như vậy, nhịn không được nhìn Từ Nhã nhiều hơn vài lần, đây rốt cục cũng hiểu chuyện?

Nhan Khê lôi kéo Nguyên Dịch đi vào phòng của hắn ở Từ gia, đóng cửa chỉ chỉ lên giường: "Ngồi."

Nguyên Dịch ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường, có chút lo lắng nhìn bốn phía, sau khi xác định không có đồ vật tiện cầm lên tay, lưng mới thẳng một chút.

"Tại sao không nói cho em biết?"

"Ai lại muốn để cho người mình thích biết lúc mình không hiểu chuyện ngu ngốc đến nực cười như vậy" Nguyên Dịch nhỏ giọng nói, "Cũng không phải là chuyện vinh quang gì."

"Lúc đó, sao anh lại đi ngang qua?"

"Anh chính là chưa từng thấy qua một cô gái ngu xuẩn như vậy, trên người mặc váy học sinh, còn vừa khóc vừa muốn trèo tường, anh thật sự nhìn không nổi dáng vẻ ngu ngốc của em, liền muốn giúp em một phen." Nguyên Dịch đơn giản bình nứt không sợ bể, phủi sạch chuyện chấn động năm đó, "Anh nào biết mình khó có được một cái đồng tình, tay còn chưa vươn tới, đã bị lão sư coi như móng vuốt chặt đứt, còn liên lụy chính mình viết bản kiểm điểm, gọi phụ huynh, cõng danh hiệu bắt nạt nữ sinh lớp dưới cho đến khi tốt nghiệp trung học. Nói thật, anh còn học trung học cũng được coi là nhân vật phong vân, liền xui xẻo ở trên người em."

Nhưng cũng không thể trách Nhan Khê, lúc ấy cô khóc thật sự quá đáng thương, giống như là một gốc bắp cải trong gió lạnh, lương tâm lúc đó của hắn đang chịu sự dày vò mãnh liệt, luôn cảm thấy nếu như không giúp cô, mình nhất định sẽ bị sét đánh.

Năm đó nếu hắn sớm biết bản tính Nhan Khê, hắn tuyệt đối sẽ không bước ra một bước.

Ngàn vàng khó mua sự tiếc nuối, hiện tại nói những thứ này, đã không có ý nghĩa nữa.

"Thực xin lỗi." Nhan Khê ngồi xổm trước mặt anh: "Năm đó em nên giải thích rõ ràng với thầy giáo."

Khi đó cô một lòng chỉ vì chuyện ba mẹ ly hôn mà khổ sở, cho rằng giải thích với thầy giáo hai câu, cho dù giáo viên không tin cũng sẽ không làm khó Nguyên Dịch. Khi đó tuổi nhỏ, đánh giá thấp ý thức trách nhiệm của giáo viên nhà trường, cũng đánh giá quá cao uy tín của Nguyên Dịch trong lòng giáo viên nhà trường.

"Hại anh bị mọi người hiểu lầm, bị chịu ủy khuất." Nhan Khê ngẩng đầu nhìn vào trong mắt Nguyên Dịch, "Rõ ràng anh là một người dịu dàng như vậy."

Bởi vì Nguyên Dịch trốn học, ăn mặc không chính thống, cho nên không ai tin tưởng hắn, ngay cả người trong cuộc như cô đi giải thích, cũng bởi vì cô khóc rơi lệ đầy mặt, làm cho người ta đối với anh càng thêm hoài nghi.

Chuyện năm đó, có một phần lớn sai lầm nằm ở cô.

Nhưng mấy ngày nay, Nguyên Dịch chưa bao giờ đề cập tới chuyện này, phảng phất hết thảy hiểu lầm cùng thương tổn, đều là chuyện nhỏ không đáng kể, phảng phất hắn vĩnh viễn đều là vô kiên bất tồi như thế, bất luận nhận những ngôn ngữ cùng ánh mắt của người khác, đều không có khả năng thương tổn đến hắn.

Nhưng chỉ cần là con người, chỉ cần có tâm, sẽ không có khả năng vĩnh viễn không bị thương.

"Không có việc gì, anh đã sớm quên." Ánh mắt Nguyên Dịch lướt qua, cố ý hung tợn nói, "Các đại lão gia, ai sẽ đem chút chuyện nhỏ này để ở trong lòng, em cũng nhanh chóng đem chuyện này quên đi."

"Không quên được." Nhan Khê ôm lấy Nguyên Dịch, "Đây chính là lần đầu tiên hai chúng ta gặp nhau mà."

"Thì ra chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy."

Cuối cùng cỏ bên hang, vẫn nằm trong tay cô.

Nguyên Dịch khom lưng xuống, ôm Nhan Khê vào lòng: "Quên đi, em nên xem ảnh đẹp trai trước kia của anh, về phần mái tóc lộn xộn kia, đừng để ở trong lòng."

"Anh cũng biết đó là mái tóc lộn xộn sao."

Nhan Khê rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, "Anh hết hy vọng đi, em sẽ giữ lại bức ảnh này, sau này chờ con chúng ta..."

"Con của chúng ta?" Nguyên Dịch hai mắt sáng quắc nhìn Nhan Khê, "Không sao, sau này em muốn cho con chúng ta xem ảnh gì, liền xem ảnh gì đó, nếu không đủ, anh còn có thể đội bộ tóc giả đi chụp." Chỉ cần em nguyện ý cùng anh sinh con, nguyện ý ở bên cạnh anh.

Nhan Khê: "..."

Vừa rồi, cô lỡ miệng sao?

Tác giả có điều muốn nói:

Nguyên tiểu nhị: Lịch sử đen tối tính là cái gì, tôi muốn Nhan Đại Hà sinh con cho tôi!

---

Vẫn là không bắt kịp 12 giờ, vượt quá một chút, mọi người chúc ngủ ngon ~

Đề cử bạn thân tốt hiện văn một bài ~
《 Diệp Diệp Sênh ca 》
Diệp Sênh ca: Bộc du, bạn thích tôi ở điểm nào?

Bộc du: Có năng lực.

Nam nữ chủ trêu chọc lẫn nhau hàng ngày.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net