Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Máy rung này là hàng của Nhật, giá cả không hề rẻ chút nào, chất liệu rất tốt, đúng là Nhiếp Thanh Anh không lừa anh chuyện này. Cô rất nghiêm túc khi chọn món quà này, cũng cảm thấy cái này rất hợp với anh.

Chu Minh nhìn chằm chằm Nhiếp Thanh Anh không thèm chớp mắt, trong cơn say chếnh choáng, trong lòng lại bực tức, càng suy nghĩ xa xôi hơi mọi ngày. Anh bị cô chọc tức đến bật cười.

Đây là kết luận của cô?

Mỗi ngày anh đều moi tim móc phổi ra đối xử tốt với cô, nhưng cô không hề nhận ra. Mỗi lúc mỗi nơi anh đều muốn biết rõ hành tung của cô, muốn quan sát nhất cử nhất động của cô, nhưng anh đều cố gắng nhịn xuống... Nếu anh thiếu cái thứ mà cô nghĩ là anh thiếu -- Chu Minh anh còn thiếu đàn bà sao? Còn cần đến cái âm đạo giả này ư?

Cơn say bốc lên đầu, máu nóng chạy ngược lên não, chỉ trong chốc lát, Chu Minh nhớ lại những kinh nghiệm đau thương khi theo đuổi Nhiếp Thanh Anh hồi cấp 3. Dù anh viết thư tình cho cô, đến xem từng buổi diễn của cô, hay là mặt dày cùng cô chen chúc trên bàn ăn ở căn tin... cô đều lạnh lùng thờ ơ.

Con mẹ nhà nó thờ ơ!

Chu Minh thấp giọng thì thào, "Anh rất thích em, vì nhớ mãi không quên nên mới khiến anh thành cái dạng này đây..."

Phòng khách chỉ bật mỗi một ngọn đèn tường, chàng trai đứng trước sofa, dáng người cao to, hai chân thon dài, cúc áo sơ mi trước ngực đã bị mở bung ra, tay áo bị dính vài giọt rượu được anh tùy ý xắn lên. Trên tay anh cầm một ly rượu đế cao, ánh mắt mơ màng nhìn về phía Nhiếp Thanh Anh. Anh thấp giọng nói ra câu ấy, nhưng vì quá nhỏ nên Nhiếp Thanh Anh không thể nghe rõ.

Cô đi đến bên anh nhẹ giọng hỏi, "Anh nói gì thế?"

Đôi mắt anh đầy lạnh lùng, tối tăm như đáy biển sâu, ẩn giấu cơn bão sắp ập đến. Chu Minh bây giờ khác hẳn so với lúc bình thường, anh không nhất định đã say nhưng lại mượn men say mà làm những việc thường ngày không dám làm. Lúc Nhiếp Thanh Anh đi đến chỗ anh, khóe miệng anh khẽ cong lên, đưa tay kéo cô ngã vào lòng anh.

"Xoảng." Âm thanh nặng nề vang lên, cái ly đế cao từ trên tay anh rơi xuống, nện vào mặt thảm, trong nháy mắt, dòng rượu đỏ tươi thấm ướt tấm thảm dưới chân hai người, thấm vào tận lớp vải bên trong.

Nhiếp Thanh Anh nhẹ giọng, "Anh say rồi... Ưm!"

Mặt cô bị anh khẽ nắm lấy, một tay anh đỡ lấy gương mặt cô, rồi cúi người hôn xuống, tay kia siết chặt eo cô kéo sát vào người anh. Nhiếp Thanh Anh trở tay không kịp lùi về phía sau, lại bị anh ôm lại. Hai người khẽ xô đẩy nhau, từng bước từng bước lùi về phía sau, Chu Minh ôm cô, cùng ngã lên chiếc sofa chứa đầy gối ôm.

Nhiếp Thanh Anh bị anh đè dưới thân, Chu Minh áp cô lên ghế sofa, vô tình đụng trúng ngực cô, Nhiếp Thanh Anh đau đến khẽ hít một hơi. Cả người cô run lên, Chu Minh bỗng cứng đờ.

Mũi anh khẽ chạm vào mũi cô, triền miên hôn lên môi cô, cả khoang miệng đều ngập tràn mùi rượu. Anh hơi lui ra nhìn gương mặt khẽ nhíu của cô gái dưới thân, khàn giọng hỏi, "Làm đau em hả? Để anh xoa xoa cho nhé."

Bàn tay cách một lớp áo phủ lên vị trí vừa bị đụng.

Nhiếp Thanh Anh hơi ngửa về sau, dưới ánh đèn phòng, cái cổ thon dài hiện lên tựa như một khối ngọc hoàn hảo không tỳ vết. Cô đưa tay lên ngăn anh lại, giận dữ kêu lên, "Chu Minh!"

Đôi mắt nóng bỏng của Chu Minh khẽ chớp, nhìn cái cổ đang ngửa về phía sau của cô, thật xinh đẹp, xinh đẹp giống như một nàng thiên nga, anh có thể nhìn thấy mạch máu của cô vô cùng rõ ràng... máu nóng lên đầu, Chu Minh không nhịn được cúi đầu xuống mút mạnh một cái.

Lửa nóng lan ra đồng cỏ.

Lúc đàn ông kích động, phụ nữ làm sao có thể phản kháng?

Từ mặt đến đôi môi rồi lại xuống tới cổ, cổ áo bị kéo xuống, làn da tuyết trắng như ẩn như hiện. Nhiếp Thanh Anh đỏ bừng cả mặt, hô hấp khó khăn, cảm thấy cả người khô nóng. Cô bị anh hôn mãi không dứt, gương mặt tràn ngập hơi thở của anh. Dục vọng của Chu Minh ngày một tăng, càng lúc càng táo bạo, "Thanh Anh..."

"Anh Anh... Anh Anh... Anh Anh..."

"Anh rất thích em Thanh Anh... vì sao em thà chọn Từ Bạch Dương mà không thèm để ý đến anh, em có biết... Em thích anh đi, anh năn nỉ em đó..."

Đầu óc Nhiếp Thanh Anh trống rỗng, trên trán lấm tấm mồ hôi, cô thầm nghĩ mọi chuyện lẽ ra không nên thế này, nhưng lại bị Chu Minh thấp giọng van xin khiến cô lúng túng. Quần áo của cô bị anh kéo xuống bả vai, đang là ngày hè nên cô mặc đồ khá mỏng, bàn tay anh đặt trên eo cô lưu luyến quên cả lối về. Cả người Nhiếp Thanh Anh bị vây hãm dưới ghế sofa, mái tóc dài bung xõa như tảo biển, trái tim cô đập liên hồi, hai tay đánh vào vai anh kêu lên, "... Đau quá!"

Chu Minh dừng lại ngay lập tức, ánh mắt anh dán chặt lên gương mặt cô, nhìn thẳng vào đôi mặt xinh đẹp ấy, đáy mắt trở nên say đắm, nhưng vừa chớp mắt cả người anh tỉnh táo hẳn.

Anh ôm chặt lấy cô, "Anh Anh, thật xin lỗi, anh đúng là đồ khốn nạn, không nên làm đau em..."

Nhiếp Thanh Anh khẽ run lên, hõm vai của cô bỗng nhiên cảm nhận được một giọt nước ấm nóng.

Cô khó khăn nghiêng đầu nhìn anh, dường như anh đã khôi phục lại lý trí, vội vàng buông vai cô ra rồi lui về một bước. Nhiếp Thanh Anh vội kéo anh lại, nhưng không nắm chặt lắm nên anh lật người ra khỏi sofa té ầm xuống sàn nhà. Cô gái quần áo xộc xệch lập tức ngồi dậy, cúi người lo lắng nhìn thì thấy anh lấy tay che mắt, cả người nằm trên tấm thảm trải sàn như ngủ thiếp đi.

Nhiếp Thanh Anh thử gọi anh, "Chu Minh?"

Anh không nhúc nhích.

Nhiếp Thanh Anh mê mang, nhưng lại thở phào: Nếu anh cứ tiếp tục thế này, cô không biết phải làm thế nào bây giờ.

Cô rón rén nhảy xuống khỏi sofa, đeo thắt lưng vừa mới bị lột ra. Cô nhìn Chu Minh đang nằm trên thảm, do dự một lúc, cắn răng cúi người kéo ông chồng của mình lên sofa nằm ngủ. Nhiếp Thanh Anh rời đi một lát, lúc quay lại mang theo cái chăn đến đắp cho anh.

Cô cuốn tấm thảm lại, để sang một bên, đợi sáng mai dì giúp việc đến xử lý.

Cô ngồi ngây ngốc ở đó cả buổi trời, cũng không biết chăm sóc người say thế nào. Nhiếp Thanh Anh rủ mắt xuống, ánh mắt phức tạp nhìn người đàn ông đang ngủ say kia, nhẹ giọng nói, "Ngủ ngon."

Nhưng Nhiếp Thanh Anh lại mất ngủ cả đêm.

Cô gặp ác mộng, trong mơ luôn có cảm giác có một người đàn ông đè cô dưới thân mà hôn. Cô bỗng chốc mở mắt ra, Nhiếp Thanh Anh nhìn chằm chằm vào khoảng tối trên trần nhà, không nhịn được lại nhớ đến những lời mà mọi người từng nói --

Qủa thật cô thấy Chu Minh có hơi quen mắt. Nhưng cô lại mắc chứng mù mặt nghiêm trọng, nhìn ai đều thấy quen mắt, nhưng lại không nhận ra ai.

Lộ Khê nói, Chu Minh từng theo đuổi cô hồi cấp 3.

Lúc nãy anh uống say, đau khổ nói mình thích cô rất nhiều.

... Có phải cô đã làm tổn thương anh không?

Nhiếp Thanh Anh luôn dùng thái độ thuận theo tự nhiên để đối xử với tất cả mọi người xung quanh mình, không kháng cự, không cổ vũ, cứ thế mà làm. Cô không bài xích Chu Minh, nên kết hôn với anh. Cô cũng không phải thuộc dạng liệt nữ gì, sau khi kết hôn lại không phát sinh chuyện gì. Cô chỉ là... muốn để mọi chuyện tùy duyên.

Nhưng thái độ lập lờ nước đôi này đã làm tổn thương đến anh.

Lộ Khê nói sai rồi, Chu Minh thích cô không chỉ ở cấp 3, mà rất có khả năng, đến bây giờ vẫn còn thích cô. Nhưng đối với cô, cô chỉ có cảm tình với anh, không ghét, thỉnh thoảng cảm thấy anh rất vui tính. Nhưng đối với một người thích cô mà nói, cô rõ ràng không thích anh mà lại ngầm thừa nhận những gì anh bỏ ra vì cô, chuyện này sẽ càng làm anh đau khổ hơn. Cô cho anh hy vọng, nhưng lại không cho anh một câu trả lời rõ ràng, có lẽ đây mới chính là nguyên nhân khiến Chu Minh mất khống chế?

Trong bóng đêm, Nhiếp Thanh Anh khe khẽ thở dài: Hôn nhân là một canh bạc, cược duyên phận, cược bọn họ có thích hợp hay không.

Bây giờ nhìn lại, canh bạc này, cuộc hôn nhân này có lẽ là một sai lầm.

...

Sáng hôm sau, Chu Minh bị đánh thức bởi chuông báo đồng hồ. Anh từ ghế sofa ngủ rớt xuống sàn, vẻ mặt u ám đứng dậy, đá văng cửa phòng đi vào tắt chuông báo. Sau đó mới thấy điện thoại đã được sạc đầy pin, điện thoại của thư ký Trần như gọi đòi mạng, "Giám đốc, đã 9 giờ sao anh vẫn chưa đến công ty? Mọi người đang chờ anh đến họp đây."

Chu Minh lạnh lùng đáp, "Xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều rồi gọi lại cho tôi."

Không chờ thư ký trả lời, anh đã cúp máy cái rụp.

Anh để chân trần, không một chút hình tượng ngồi dạng chân trên sofa, sau khi say rượu đầu óc mất tỉnh táo, lát sau anh mới nhớ ra một chuyện, anh lập tức nhảy lên, cao giọng hét to, "Vợ ơi! Có phải hôm nay em phải đi làm sớm không, để anh đưa..."

Anh đến phòng Nhiếp Thanh Anh, tiện tay đẩy cửa ra, trong phòng không có một bóng người.

Chu Minh giật mình, sốt ruột tìm khắp nơi cả buổi mới thấy tờ giấy Nhiếp Thanh Anh đặt trên tủ lạnh trong phòng bếp. Cô bảo mình tự nấu cháo ăn rồi, có việc nên cô đi trước. Chu Minh cầm tờ giấy cảm thấy vừa thất vọng vừa mất mát, quay lại ngồi lên sofa, một lát sau, đầu óc nổ tung, anh mới đột nhiên nhớ ra hôm qua mình đã làm gì cô --

Mặt đỏ tới mang tai dây dưa kì kèo, nụ hôn đầy triên miên, anh còn lôi kéo quần áo của cô, sự giãy dụa bất lực của cô.

Chu Minh, "..."

Sắc mặt anh trở nên trắng bệch.

Anh lấy tay bưng kín mặt, tự phỉ nhổ bản thân: Mày đúng là đồ cầm thú.

Mày không phải là người.

Mày thế mà lại ép buộc một cô gái.

...

Nhiếp Thanh Anh vẫn đi làm như mọi ngày, nhưng tâm trạng hôm nay của cô có hơi sa sút, lúc luyện múa cũng phạm vài lỗi sai. Bình thường Nhiếp Thanh Anh không bao giờ phạm phải những lỗi sai này, lúc nghỉ ngơi giáo viên có đến hỏi cô có chuyện gì xảy ra, nếu thấy không khỏe chỗ nào thì xin phép về nhà nghỉ ngơi.

So với cô, hôm nay trạng thái của Lương Hiểu Bạch lại rất tốt, lúc cùng tập vở <Cung Điện Nhà Đường>, Lương Hiểu Bạch luôn duy trì phong độ, ép Nhiếp Thanh Anh lui về thế yếu. Mấy thầy cô thấy thế thì gật đầu đầy khen ngợi, Lương Hiểu Bạch có hơi tự đắc quay đầu, ánh mắt ẩn chứa đôi chút ghen tỵ liếc nhìn Nhiếp Thanh Anh.

Nhiếp Thanh Anh vẫn giữ dáng vẻ cao cao tại thượng, hờ hững lạnh nhạt.

Lương Hiểu Bạch hừ lạnh một tiếng.

Lúc nghỉ ngơi, các đồng nghiệp tụ lại một chỗ tám chuyện:

"Vị trí múa đầu của <Cung Điện Nhà Đường> chắc vẫn là Lương Hiểu Bạch nhỉ? Nhiếp Thanh Anh xem ra không được rồi."

"Có lẽ do trước kia cô ta phát huy tốt mà thôi, chứ trình độ sao bằng chị Lương."

"Mấy người biết gì không? Đáng lẽ khách mời trong <Khiêu vũ ở nhân gian> là trưởng nhóm Lương, Nhiếp Thanh Anh nhờ chồng mình giành vai của Lương Hiểu Bạch, Hiểu Bạch thật đáng thương mà."

Nhiếp Thanh Anh rất xinh đẹp, nhưng lại lạnh lùng, mỗi lần bọn con gái tụ tập với nhau sẽ bắt đầu tám chuyện. Lương Hiểu Bạch đi đến uống nước thì nghe loáng thoáng mấy câu, nghe không vô nên bỏ ly nước xuống rồi đi ra. Sau khi rời khỏi, cô ta sững sờ nhìn Nhiếp Thanh Anh đang đứng dựa lên tường, hai hàng chân mày nhíu lại, vẻ mặt vẫn hờ hững như cũ.

Lương Hiểu Bạch nhìn không chớp mắt, ánh mắt khẽ chạm nhau, nhưng chưa đầy một phút, Lương Hiểu Bạch lại nhìn cô, nhịn không được bèn hỏi, "Khí thế ban đầu của cô đâu rồi? Lúc trước khi cô vừa mới tới, bọn họ xì xào chuyện của cô và Từ Bạch Dương, chẳng phải cô ra mặt xử đẹp bọn họ ư? Tôi và Từ... không phải cô cũng khiến tôi mất mặt ư? Sao bây giờ nghe người ta mắng chửi cô lại đứng im như thế?"

Nhiếp Thanh Anh sững sờ, cô cụp mắt. Thật ra cô không quan tâm cho lắm. Lúc trước là do cô quan tâm đến Từ Bạch Dương, còn bây giờ... khi nghe người ta nhắc đến Chu Minh, Nhiếp Thanh Anh lại nhớ đến chuyện tối qua.

Nhiếp Thanh Anh thở dài, xoa xoa trán, cảm thấy tâm trạng khác thường của mình, cô nói với Lương Hiểu Bạch, "Cám ơn cô."

Lương Hiểu Bạch, "..."

Cô ta khó hiểu nhìn Nhiếp Thanh Anh: Quái nhân này cảm ơn mình làm gì? Bị bệnh à?

Nhiếp Thanh Anh lấy điện thoại ra, cúi đầu gõ chữ nhắn tin cho Chu Minh, "Anh Chu, chi bằng chúng ta ly hôn đi."

Tin vừa được gửi đi chưa đầy một phút thì đã nhận được trả lời, giọng điệu bên kia vô cùng hung hăng, "Ly thì ly! Em chờ đó!"

Nhiếp Thanh Anh có hơi buồn buồn, mặc dù Chu Minh không nhìn thấy nhưng cô vẫn nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng. Cô lưu luyến nhìn đoạn nói chuyện phím giữa mình và Chu Minh mà không nỡ xóa đi. Nhiếp Thanh Anh do dự một lúc rồi thoát khỏi Wechat. Cô nhìn thời gian mà mình sắp xếp luyện múa sắp bắt đầu rồi, bèn tiện tay nhét điện thoại vào túi rồi đi đến phòng tập.

Đến phòng tập múa, lúc cởi áo khoác thì điện thoại rơi ra. Nhiếp Thanh Anh nhìn đinẹ thoại, nhìn một chút. Hóa ra lúc nãy khi nhét điện thoại vào túi, cô lỡ tay ấn mở trình duyệt web, mà trình duyệt trong điện thoại vừa đồng bộ hóa với lịch sử và bộ sưu tập trên trình duyệt trên máy tính trong nhà.

Vừa hay, lúc Nhiếp Thanh Anh đang lướt xem bộ sưu tập trên trình duyệt thì thấy Chu Minh đang lưu lại cái gì đó --

"Vợ tôi muốn ly hôn? Tôi phải quỳ làm sao để vãn hồi đây?"

"Tôi không cẩn thận ôm hôn vợ mình, cái này có tính là cưỡng dâm trong hôn nhân hay không?"

"Cưỡng dâm trong hôn nhân bị phán bao nhiêu năm vậy?"

<Đàn ông đều xem: tôi thuộc loại đàn ông nào?>

<Đàn ông tốt không dễ rơi lệ>

<Đêm ấy, bị vợ vứt bỏ khiến tôi mất ngủ...>

Bạn Nhiếp vừa xem vừa lướt xuống, càng nhìn càng thấy bộ sưu tập liên tục được làm mới, bạn học Chu vẫn còn đang tìm kiếm... Nhìn nhìn một lúc, Nhiếp Thanh Anh khẽ cong khóe môi.

****

Qua tuần sau (Nếu mị không lười) thì cuộc đời anh nhà sẽ được lật sang trang mới =))) Cùng chờ xem nhé!!!

Ở một chương nào đó:

Nhiếp Thanh Anh dừng bước, quay lại nhẹ ôm lấy Chu Minh.

Cô ngửa đầu, hôn lên cằm anh một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net