Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dù sao Chu Minh cũng là thanh niên tài giỏi, anh vừa mời ba mẹ Nhiếp vào nhà vừa âm thầm quan sát nét mặt và lời nói của hai người, sau đó đã đoán ra được phần nào câu chuyện. Chu Minh cố gắng bình tĩnh, mặc kệ ba mẹ Nhiếp có thành kiến với anh như thế nào, anh đều giữ vững hình tượng đầu tổ quạ lịch sự xin phép hai người cho anh về phòng sửa soạn lại rồi ra tiếp chuyện với họ.

"Tiểu tam" lễ phép như thế khiến hai ông bà giật mình, chỉ biết gật đầu đồng ý.

Chu Minh chạy về phòng chải đầu thay đồ, bối rối suy nghĩ...

Anh nên nhận lấy cái tên "tiểu tam" do ba mẹ Nhiếp đặt hay là thừa nhận mình và Thanh Anh là vợ chồng hợp pháp đây?

Nếu chọn cái sau, rõ ràng là cô chưa nói cho ba mẹ mình biết chuyện mình kết hôn. Hai ông bà mà biết, chắc chắn sẽ khiếp sợ mà gọi điện cho con gái ngay lập tức. Nhiếp Thanh Anh đang đi diễn, hình như còn tham dự lễ trao giải gì đó, nếu để chuyện nhỏ này làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô thì không tốt đâu.

Nếu chọn cái trước, ba mẹ Nhiếp có biết chuyện Từ Bạch Dương ngoại tình khiến hai người chia tay hay không? Nếu ba mẹ Nhiếp không biết mà anh lại lỡ miệng thì chẳng phải làm khó Nhiếp Thanh Anh hay sao?

Mất ba giây suy nghĩ, Chu Minh mặt dày quyết định nhận lấy cái danh "tiểu tam" này. Cuộc đời như một vở kịch, người nào mà chẳng biết diễn vài vai phản diện chứ?

Sau khi sửa soạn bản thân xong, Chu Minh quay lại trong tầm quan sát của bố mẹ Nhiếp. Anh mặc một cái áo sơ mi không có logo cao cấp, râu đã được cạo sạch sẽ, đôi mắt sâu mỉm cười, anh cúi đầu bưng trà rót nước cho hai ông bà. Hai người im lặng quan sát anh, từng hành động của anh khiến bọn họ càng thêm nghi ngờ có gì đó không đúng trong chuyện này.

Chu Minh ngồi xuống, hắng giọng, "Ba mẹ..." Dưới ánh mắt nghiêm khắc của hai vị phụ huynh, anh vội vàng sửa miệng, "Chú, dì, chuyện là thế này, chúng ta giao kèo với nhau một chuyện được không ạ?"

Ba mẹ Nhiếp sửng sốt, "Giao kèo cái gì?"

Chu Minh dựng một ngón tay lên, nhướn mắt, "Thứ nhất, Thanh Anh đang đi diễn, dù bên đây có chuyện gì xảy ra thì cũng không được quấy rầy cô ấy, để cô ấy chuyên tâm chuẩn bị bài múa của mình."

Ba mẹ Nhiếp nhìn nhau, bất ngờ nghĩ: Không ngờ thằng nhóc này lại quan tâm đến sự nghiệp của con gái mình như thế.

Hai người đồng thanh, "Đương nhiên rồi."

Chu thiếu cười híp mắt đưa thêm một ngón tay, "Thứ hai, chúng ta nói chuyện với điều kiện tiên quyết là Thanh Anh vô tội, cô ấy chỉ bị lừa, bị lợi dụng. Thanh Anh là người tốt, chỉ trách kẻ xấu quá mưu mô."

Ba mẹ Nhiếp ngẩn tò te, bị anh dẫn dắt đến sửng sốt, "... Đương... đương nhiên rồi."

Thái độ bảo vệ con gái mình của người đàn ông này khiến hai ông ba phải nhìn anh bằng con mắt khác. Bọn họ do dự không biết có phải là mình đã đoán sai rồi không, ở nhà cao cấp thế này, hai ông bà phải nhờ học trò của mình mới vào đây được, coi như Thanh Anh thuê chung nhà với người khác cũng rất khó. Không lẽ lại quay lại vấn đề bao nuôi kia rồi? Nhưng mà... lại không giống mà.

Ba mẹ Nhiếp đau đầu, "... Cậu và Thanh Anh quen nhau hồi nào?"

Chu Minh chậm rãi đáp, "Có lẽ hơi sớm nhưng con đã biết cô ấy từ hồi cấp 3."

Hai ông bà nhìn nhau: Chẳng lẽ bọn họ sai thật ư? Không lẽ là do sau khi Thanh Anh và Từ Bạch Dương chia tay, vì một số nguyên nhân mà con bé không muốn ở phòng thuê cũ, Chu Minh là bạn học cũ nên giúp đỡ con bé tìm phòng ư?

Bà Nhiếp rất có thiện cảm với anh chàng đẹp trai này từ đầu nên bà chủ động hỏi, "Vậy, cậu và Nhiếp Thanh Anh là quan hệ bạn học hả?"

Chu Minh, "Dạ, không phải. Bọn con là quan hệ nam nữ bình thường ạ."

Ông Nhiếp hừ lạnh, sắc mặt vừa dịu xuống lại đen trở lại. Ông quan sát Chu Minh một hồi, "Là bạn học cấp 3 của con gái tôi hả?"

Chu Minh thật thà trả lời, "Dạ không phải, con học trường bên cạnh."

"Thích con gái tôi?"

"Dạ rất thích."

"Viết thư tình, hát tình ca?"

"Đương nhiên."

Ông Nhiếp hỏi từng câu, bà Nhiếp ở bên cạnh do dự kéo ông lại nói nhỏ, "... Sao nghe mấy cái này giống thằng nhóc Từ Bạch Dương thế?"

Ông Nhiếp: Tôi không tin có chuyện giống nhau thế này!

Ông tiếp tục hỏi, "Lên đại học thì có quan hệ thế nào với Thanh Anh nhà tôi?"

Chu Minh, "Con ra nước ngoài."

Rốt cục cũng có điểm khác nhau.

Bà Nhiếp không nhịn được mở miệng, "Anh Anh và Bạch Dương rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cậu lại ở cùng nó? Cậu có thể nói cho rõ ràng được không?"

Chu Minh mỉm cười hỏi lại, "Vậy con xin hỏi một chút, Thanh Anh nói với hai người thế nào?"

Bà Nhiếp, "Anh Anh nói Bạch Dương..."

Ông Nhiếp cắt ngang lời bà, "Đừng nói với cậu ta! Để cậu ta tự mình nói! Không được để cậu ta có cơ hội moi tin."

Bà Nhiếp phản ứng kịp thời, nghiền ngẫm đánh giá Chu Minh, trình độ moi tin của thằng nhóc này ghê thật... Chu Minh thở dài, dũng cảm nói, "Con cũng sẽ không hại Thanh Anh. Hai người coi con là "tiểu tam" cũng được."

Ông bà Nhiếp: "...!" Vậy rốt cục là phải hay không phải??

Chu Minh rướn người sang, tủm tỉm cười nói, "Chú với dì đừng nóng, dù gì thì mấy ngày nữa Thanh Anh sẽ về. Mấy ngày này hai người cứ ở đây đi, nghỉ ngơi cho thật tốt. Chú dì cứ bình tĩnh lại, chắc chắn hai người cũng không muốn thấy Thanh Anh trở về lại lo lắng cho hai người đúng không? Còn nữa, có lẽ chú dì chưa đến thành phố A bao giờ, mấy ngày này cứ để "tiểu tam" là con làm chủ, dẫn hai người đi thăm thú vài nơi nhé?"

Ông bà Nhiếp: ... Sao bọn họ lại cùng chơi với "tiểu tam" thế này?

Ngày hôm sau, hai người bọn họ được Chu thiếu lái xe đi thăm thú khắp nơi.

...

Mánh khóe tiếp khách của Chu Minh khá cao, hai ông bà luôn lo lắng trình độ xã giao của con gái mình đến mức quên mất người bình thường thế nào, mấy ngày nay được Chu thiếu tiếp đãi vô cùng thoải mái. Chàng trai này quá thông minh, chuyện gì cũng có thể nói được, còn biết khiêm tốn không khoe khoang; anh rất giỏi quan sát sắc mặt của người khác, chỉ cần hai ông bà không vừa ý chuyện gì là anh nhận ra ngay. Mỗi tối về nhà, lúc ba mẹ Nhiếp cảm thấy trống vắng, anh liền lấy ảnh của Nhiếp Thanh Anh ra để hai người cùng ngắm và say sưa thưởng thức.

Dần dần, Chu Minh đã lưu lại ấn tượng rằng mình và Nhiếp Thanh Anh ở cùng nhau vô cùng tự nhiên.

... Chắc hẳn trên đời này không bao giờ có "tiểu tam" nào có thể hòa thuận sống chung với phụ huynh thế này.

Hai ngày sau, bà Nhiếp nói chuyện riêng với chồng, "Hai đứa này chắc chắn phải có lí do! Đã ở cùng nhau rồi, Tiểu Chu lại là một thằng bé tốt, có lẽ nó sẽ không hại Thanh Anh đâu. Nhìn xe cậu ta lái, quần áo cậu ta mặc... không hề kém so với Từ Bạch Dương. Nhưng mà sao nó cứ đi theo chúng ta mà không chịu đi làm, làm tôi ngại quá."

Ông Nhiếp liền hỏi, "Tiểu Chu, con đi làm đi. Để chú với dì tùy tiện đi vài vòng chờ Thanh Anh trở về là được."

Chu Minh, "À, con không đi làm, bây giờ con, ờm, thất nghiệp."

Ông bà Nhiếp, "..."

Suy nghĩ của bọn họ về Chu Minh, ban đầu là "Tiểu tam" đếm "không học vấn, không nghề nghiệp, con nhà giàu". Hai ông bà lại rầu rĩ không thôi, cuối cùng lại nói, "Tiểu Chu à, chú và dì biết con là người tốt, biết con thích Thanh Anh nhà chúng ta, con có thể nói với chúng ta biết nguyên nhân khiến Thanh Anh và Từ Bạch Dương chia tay không? Rốt cục đã chia tay hay chưa?"

Chu Minh cười, "Chú, dì lại gài bẫy con rồi. Chia tay thì chắc chắn là có nguyên nhân rồi... Thanh Anh chưa nói thì con cũng sẽ không đi nói xấu tiền nhiệm của cô ấy đâu."

Chu Minh vẫy tay, "Chú với dì đừng lo, cứ ở đây chơi thật thoải mái! Chuyện gì đến sẽ đến thôi."

Nói xong anh đi trước dẫn đường, ấn thang máy rồi để hai người đi vào. Vừa vào thang máy lại cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình. Chu Minh quay đầu lại thì nhìn thấy người đàn ông trung niên. Ông bất mãn nhìn anh, sau khi Chu Minh thấy thì không kìm được bật cười.

Anh cười chào ông, "À, ba."

Ông Nhiếp nghiêm túc quay đầu lại, "Tiểu Chu, không phải chú đã nói rồi sao? Đừng có gọi bậy chứ."

Chu Minh, "Dạ, không phải, con đang gọi ba con."

Ông bà Nhiếp sững sờ nhìn sang. Trong thang máy, Chu Kiến Quốc và vài trợ lý đứng sau ông, sau khi nghe Chu Minh giải thích, Chu Kiến Quốc và ông bà Nhiếp lại càng ngỡ ngàng. Đây là trung tâm thương mại do tập đoàn Chu thị nhận thầu nên ông đến đây kiểm tra. Ông nhìn thấy con trai mình ân cần với hai vợ chồng trung niên này, vào thang máy mà không hề nhận ra mình.

Kết quả bây giờ... Chu Kiến Quốc giận dữ, "Thằng con bất hiếu! Mày lại gây ra họa gì nữa hả? Vợ mày đâu, không đi làm sao không ở nhà với vợ, có biết vợ mày có thể ly hôn với mày bất cứ lúc nào hay không?"

Bà Nhiếp chần chờ rồi hỏi, "Ông có phải là... Chu Kiến Quốc hay không? Chúng tôi thấy ông trên TV rồi, Tiểu Chu... là con trai ông ư?"

Ông Nhiếp, "Cái gì? Ly hôn? Tiểu Chu, cậu có vợ rồi mà còn dám theo đuổi con gái tôi ư?"

Chu Minh, "Đợi chút, ai nói cho ông biết vợ tôi muốn ly hôn hả? Vợ tôi nói hay do ông điều tra? Ông mau nói rõ ràng cho tôi!"

Chu Kiến Quốc, "Mày nói chuyện với ba mày vậy đó hả?"

Trong thang máy hỗn loạn cả lên, bốn năm cái miệng cứ đua nhau nói, Chu Minh: "Ba!"

Ông Nhiếp, "Cậu gọi ai là ba hả?"

Chu Kiến Quốc, "Đúng, mày gọi ai đấy hả?"

Theo trí nhớ của trợ lý của Chu Kiến Quốc, cảnh tượng khi ấy vô cùng hỗn loạn, mấy người đàn ông trung niên và một chàng trai láo nháo cả lên, suýt nữa đã đánh nhau trong thang máy, khiến cậu ta không thể nào chịu nổi.

...

Lúc này, Nhiếp Thanh Anh đang lưu diễn ở tỉnh, nhân lúc được nghỉ thì gọi điện cho Lộ Khê. Lộ Khê lo lắng hỏi cô, "Một mình cậu đi dự thi hả? Sao không để chồng cậu đi theo? Không phải anh ấy đã nghỉ làm rồi ư, phải đi cùng cậu mới đúng chứ. Cậu yên tâm để Chu Minh ở lại thành phố A một mình hả?"

Nhiếp Thanh Anh ngơ ngẩn.

Từ trước đến nay, suy nghĩ của cô rất đơn giản. Bây giờ Nhiếp Thanh Anh nghĩ một lúc lâu mới trả lời lại, "Mình tin Chu Minh."

Lộ Khê sững sốt một hồi, nói, "Mình không có ý đó. Ý mình là chồng cậu ngả ngớn, phóng túng như vậy, cậu để anh ấy ở nhà một mình không sợ xảy ra chuyện hả?"

Lộ Khê nói vậy, Nhiếp Thanh Anh cũng bắt đầu mất tự tin.

Im lặng cả buổi, bạn Nhiếp mới nhỏ giọng đáp lại, "Chắc không sao đâu... Mình mới đi có ba ngày thôi, anh ấy có thể quậy ra chuyện gì được chứ?"

...

Chờ đến khi biết hết mọi chuyện, mọi người đến một căn nhà gần đấy nhất của Chu Minh để bàn bạc. Sau khi hiểu ra, tâm trạng ba mẹ Nhiếp phức tạp hẳn lên, không biết phải đối xử với Chu Minh thế nào: Đã, đã đăng ký kết hôn rồi ư?

Chu Kiến Quốc, "Ông sui à, chúng ta nhất định phải bàn chuyện hôn sự giữa Chu Minh và Tiểu Nhiếp mới được."

Đầu ông Nhiếp loạn cả lên, "... Vâng."

Bà Nhiếp nhìn xung quanh, rồi lại nhìn sang Chu Minh chỉ có mỗi Chu Kiến Quốc ngồi cạnh, "Bà Chu không đến ư?"

Chu Kiến Quốc xấu hổ đỏ cả mặt, giọng con trai ông bỗng truyền đến, "À, mẹ con..."

Vừa lúc đó, Chu Minh ôm một cái laptop đi tới.

Bà Nhiếp sững sờ, lờ mờ đoán ra, "A, xin lỗi, dì không biết mẹ con..."

Sau đó bà lại thấy Chu Minh đặt laptop xuống bàn rồi mở màn hình lên, bà Lâm Quân Yến vẫy tay chào mọi người từ xa, "Chào ông bà sui."

Chu Minh kinh ngạc, "Mẹ con, mẹ con sao ạ? Bà ấy đang ở nước ngoài."

Chu Kiến Quốc bên cạnh, "..."

Vợ trước không thèm bố thí cho ông một cái nhìn, tâm trạng ông trở nên phức tạp hẳn.

Chu Minh hắng giọng, "Chuyện này coi như gạo đã nấu thành cơm, bây giờ chúng ta bàn chuyện tổ chức hôn lễ của con và Thanh Anh như thế nào được không ạ?"

Chu Kiến Quốc, "... Mày không thấy câu này nên để ba mẹ mày nói ư?"

Lâm Quân Yến trên màn hình cũng không thèm nhìn ông, cũng không nhìn Chu Minh, gương mặt xinh đẹp ấy cứ nhìn sang ba mẹ Nhiếp, "Chu Minh nói rất đúng, mẹ thích ở cùng con, mẹ ủng hộ con!"

Chu Kiến Quốc không nhịn được chế giễu, "Cổ bà bị rút gân hay tiêm nhiều quá hay sao mà cổ bà cứng đờ vậy?"

Ông bà Nhiếp chóng cả mặt, trong hoàn cảnh thế này, sui gia kéo đến bàn chuyện hôn sự. Suốt đường đi bọn họ không hiểu vì sao mình lại ngồi ở đây, nghe Chu Minh lảm nhảm tổ chức hôn lễ ra sao -- Bọn họ muốn biết vì sao Nhiếp Thanh Anh và Từ Bạch Dương chia tay mà.

Ừ, đúng vậy, Chu Minh đã "quậy" ra một hôn lễ cho vợ mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net