Ngoại truyện 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Linh Linh ngồi vào ghế phụ, Khương Dược nhìn cô chăm chú nhưng có vẻ cô chưa lấy lại tinh thần, ánh mắt cô trống rỗng. Khương Dược khẽ thở dài, nghiêng người sang đưa tay giúp cô thắt dây an toàn. Trần Linh Linh dán vào lưng ghế, lúc anh dựa sát vào cô, gương mặt nhã nhặn đập vào mắt khiến cô kinh ngạc nhìn anh.

Một lát sau, cô thấp giọng nói, "Cám ơn sếp."

Giọng điệu sa sút, nét mặt không có ý cười, không còn dáng vẻ mạnh mẽ như ngày thường.

Khương Dược, "Ra tay với kẻ khốn nạn thì rất thoải mái, nhưng sau đó vẫn đau lòng? Tốt lắm, tôi còn tưởng cô là "Góa phụ đen" nữa chứ."

Trần Linh Linh chớp chớp hàng mi, mệt mỏi đáp, "Hôm nay anh có thể đừng nhắm vào tôi không?"

Khương Dược dừng lại một chút.

Bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, trước cửa nhà hàng người đến người đi, ánh đèn hai bên đường rời rạc, hai người ngồi trong xe, anh đặt tay lên vô lăng, im lặng một lát mới khởi động xe, chạy dọc theo đường lớn.

Suốt đường đi hai người không ai nói gì.

Khương Dược tập trung lái xe.

Trần Linh Linh tì trán lên kính xe, thất thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hơi thở phả lên cửa kính như nhưng làn sương nho nhỏ, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đã biến mất không thấy tăm hơi.

Một lát sau, khi đã chạy được mười phút, Trần Linh Linh ngồi thẳng người dậy, nhìn sang Khương Dược đang lái xe bên cạnh. Cô nở nụ cười chuyên nghiệp hỏi anh, "Đưa điện thoại đây, tôi giúp anh hẹn người ta."

Khương Dược lấy lại tinh thần nhìn cô, "Cái gì?"

Trần Linh Linh nở nụ cười chế giễu, "Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, tôi không nghĩ mình có khả năng khiến ông chủ vì mình mà từ bỏ nguyên tắc, cố ý chạy đến nhà hàng xem tôi và kẻ khốn nạn kia hẹn hò, còn giải vây giúp tôi. Sếp đến đó chắc chắn là có hẹn. Dù sao thì hôm nay cũng là Giáng sinh mà! Kết quả sếp cùng tôi diễn kịch, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn không thể quay lại nhà hàng đó. Để tôi giúp anh hẹn sang chỗ khác. Sếp cứ yên tâm, tốt xấu gì tôi cũng là thư ký cá nhân của giám đốc Chu bao năm nay, đêm nay tuy tìm chỗ hẹn có hơi khó khăn, nhưng tôi cam đoan sẽ có cách liên hệ với mấy ông chủ chỗ đó, bảo đảm chỗ hẹn mới còn tốt hơn chỗ vừa rồi."

Khương Dược khẽ cười.

Ánh mắt anh chứa ý cười khen ngợi, nhìn cô đầy ẩn ý.

Anh nói, "Điện thoại ở trong túi tôi, tôi đang lái xe nên không lấy được, cô tự lấy đi."

Trần Linh Linh dừng lại vài giây.

Ánh mắt hai người khẽ chạm vào nhau rồi im lặng dời đi. Tiết mục đấu cờ của đôi nam nữ mà trong lòng hai bên đều biết rõ. Trần Linh Linh hơi nghiêng người sang, cúi đầu, mùi hương nhẹ nhàng sượt qua tay áo của anh. Cô cố gắng lấy điện thoại mà không chạm vào người anh. Nhưng đang ở trong xe thì không thể nào tránh khỏi mấy lần lắc lư.

Khẽ cọ vào nhau.

Lại giống như chưa từng chạm vào nhau.

Khương Dược thờ ơ như không nhận ra.

Trần Linh Linh trong lòng thầm than: Cao thủ! Nhưng cô vừa chia tay mà anh đã đến trêu cô, không có chút khe hở, có thích hợp không chứ?

Nhưng cô vẫn bình tĩnh tựa như đụng chạm thân thể cũng giống như những cái chạm thông thường. Cô vuốt mái tóc xoăn, hỏi Khương Dược mật khẩu, đầu ngón tay nhảy múa trên màn hình vài cái, mở khóa màn hình. Dưới sự chỉ đạo của Khương Dược, cô mở khung chat ra liền nhìn thấy người liên lạc là "Lộ Khê", Trần Linh Linh vội khen, "Sếp đúng là người đàn ông tốt biết quan tâm. Đêm Giáng sinh cùng bạn gái hẹn hò, thật lãng mạn đó nha!"

Giọng nói ngầm nhắc nhở.

Khương Dược ung dung đáp, "Là giám đốc Chu của cô hẹn chứ không phải ý của tôi. Với lại Lộ Khê không phải là bạn gái của tôi. Nhưng hẹn cũng đã hẹn rồi, có cơ hội nói mấy câu cũng không sao."

Nhiếp Thanh Anh không biểu hiện nhiều, Chu Minh lại nhiệt tình hợp tác Khương Dược với Lộ Khê, anh biết rõ. Mà anh tin chắc, cô hồ ly Trần Linh Linh này chắc chắn cũng nhận ra.

Trần Linh Linh hơi sửng sốt.

Cô khẽ thở dài, bỗng nhiên mất hết cả hứng.

Khương Dược nhìn cô.

Trần Linh Linh đột nhiên ngẩng đầu lườm anh, không còn vẻ nhút nhát của một nhân viên khi đối mặt với sếp mình, "Đàn ông đều là móng heo!"

Khương Dược nhíu mày.

Anh hỏi, "Có ý gì hả?"

Trần Linh Linh, "Không phải là anh muốn đi nói chuyện cho rõ ràng với cô Lộ, nói rằng anh không thích, cũng không có khả năng sẽ thích cô ấy, anh muốn cô ấy biết khó mà lui rời khỏi đây, đừng dây dưa với anh nữa, không phải ư?"

Khương Dược không thèm để ý, "Tôi cho rằng lấy tư cách là một người đàn ông không muốn yêu đương từ chối cô ấy vẫn lịch sự hơn so với việc im lặng hưởng thụ tình cảm của người ta."

Trần Linh Linh chế giễu, "Vậy sao anh không nhìn xem hôm nay là ngày gì? Tôi đoán nhất định là cô Lộ có ý đó nên giám đốc Chu mới giúp cô ấy hẹn anh ra ngoài. Cô ấy thích anh, mới muốn cùng anh trải qua đêm Giáng sinh lãng mạn. Anh thì sao, đồng ý hẹn gặp là vì muốn tổn thương trái tim của người ta. May là vừa nãy gặp tôi, nếu không anh đi vào rồi nói với cô ấy "'Đừng làm phiền tôi', vậy thì người đang ngồi khóc ở ven đường bây giờ chính là Lộ Khê rồi."

"Con gái đương nhiên hy vọng nếu đàn ông không thích mình thì trực tiếp nói thẳng chứ đứng mập mờ. Nhưng con gái họ lại càng không muốn có một buổi hẹn chia tay ấn tượng khắc sâu đâu. Trong khi mấy cặp đôi xung quanh hẹn hò ngọt ngào, còn anh thì để cô Lộ ngồi khóc ở ven đường hả? Giám đốc Khương, anh đúng là người lạnh lùng vô tình, không hề quan tâm đến người thích mình tí nào."

Cho nên mới FA đến bây giờ!

Trần Linh Linh đứng trên lập trường của phía nữ phẫn nộ nói một lèo. Khương Dược không đổi sắc mặt nhìn cô một cái, cô hoảng hồn, nghĩ mình có tư cách gì mà nói, vội vàng cụp mắt, không dám nhiều lời, cảm thấy mình đây là đang tìm chết. Cô xấu hổi nói, "Thật ra ý của tôi là, thật ra là..."

Khương Dược lại nói một câu không liên quan, "Vậy là vẫn đau lòng, muốn ngồi khóc ven đường hả?"

Trần Linh Linh sững sờ một lát đành chấp nhận.

Anh đang nói cô, cô lại không còn sức giả ngu hỏi lại "anh đang nói ai", trực tiếp thừa nhận.

Bầu không khí trong xe dần trở nên im lặng.

Đèn xanh hiện lên, xe bắt đầu lăn bánh, Khương Dược vuốt trán, cất giọng nhàn nhạt, "Hẹn lại chỗ mới cho tôi đi."

Trần Linh Linh, "Hả?"

Khương Dược, "Xin hỏi cô Trần Linh Linh luôn được nam giới theo đuổi xếp hàng từ năm này sang năm kia làm sao để hẹn hò với một người mà tôi không có tình cảm, để đối phương biết tôi không thích cô ấy nhưng không để cô ấy tổn thương, cùng cô ấy trải qua đêm Giáng sinh vui vẻ hả?"

Trần Linh Linh thở dài, ngơ ngác chống cằm, "Thật ra trong mắt phụ nữ, người đàn ông không thích tôi lại miễn cưỡng hẹn hò với tôi, tôi thấy còn buồn hơn."

Khương Dược lên hờ hững đáp, "Cô muốn chết à?"

Lúc Trần Linh Linh định lên tiếng thì Khương Dược lại nói tiếp, "Cô tưởng mình hiểu rõ tôi lắm hả?"

Người đàn ông nhìn sang cô, ánh mắt sáng lấp lánh ẩn chứa sự thích thú, Trần Linh Linh lập tức cảm thấy ngại ngùng. Mặt cô đỏ đến mang tai, đang định kiếm cớ chuồn xuống xe thì Khương Dược bỗng nói, "Tôi đi hẹn Lộ Khê, cô ngồi trên xe chờ tôi, mở sẵn điều hòa cho cô rồi, cô có thể ngồi đây khóc thoải mái. Khóc trong xe không ai thấy đâu."

Trần Linh Linh sợ hãi, "Không cần không cần đâu, tôi xuống xe là được rồi. Không dám quấy rầy buổi hẹn hò của sếp đâu."

Khương Dược, "Không được. Tôi sợ cô xuống xe sẽ nghĩ quẩn."

Trần Linh Linh phủ nhận, "Tôi sẽ không treo cổ tự tử đâu."

Khương Dược cười cười nhìn cô, "Sợ cô nghĩ quẩn mà đi bắt nạt người khác. Đem oán hận đối với kẻ khốn nạn kia đổ lên đầu người vô tội. Là sếp cô, trong thời gian làm việc, tôi phải chịu trách nhiệm với cô."

Hóa ra anh đang tính "trong thời gian làm việc" thật, không biết có được thêm tiền tăng ca không nữa.

Trần Linh Linh mặt đỏ bừng tránh ánh mắt của anh, cúi đầu lầm bầm, "Dù sao tôi cũng sẽ không ngồi trên xe chờ anh." Nếu Lộ Khê thấy được thì còn ra thể thống gì nữa?

Khương Dược suy nghĩ một chút rồi đáp, "Đơn giản thôi."

Xuất phát từ nguyên nhân nào đó mà Trần Linh Linh không muốn tìm hiểu, Khương Dược thật sự không yên lòng bỏ lại cô. Cô không chịu chờ anh ở trên xe, anh đành tìm bạn mình đưa cô đến một quán bar, mướn một phòng cho cô vào đó yên tâm ca hát, uống rượu.

Trần Linh Linh, "..."

Trần Linh Linh đuổi theo, nhìn Khương Dược để lại số điện thoại cho nhân viên phục vụ ở phiá trước, sau đó quay người rời đi. Tiếng chuông gió khẽ ngân vang, ánh đèn sặc sỡ chiếu xuống khoảng trống. Người đàn ông với dáng vẻ xa cách lạnh lùng, áo khoác dài càng làm nổi bật dáng người cao lớn, ngọc thụ lâm phong của anh, hoàn toàn khác hẳn với những người bình thường xung quanh. Có rất nhiều cô gái trên sàn nhảy nháy mắt mỉm cười với anh, có người còn huýt sáo. Nhưng anh lại rất bình tĩnh, hờ hững bước ra ngoài.

Người đàn ông này, quy luật làm việc và nghỉ ngơi của anh vô cùng đơn giản, ngoại trừ đi làm ra thì chẳng còn sở thích nào khác. Loại người tự kiềm chế bản thân như anh không thích hợp với quán bar. Nhưng anh lại có cả một đám bạn suốt ngày bao quán bar, quan hệ khá thân thiết.

Ánh mắt cô luôn dõi theo anh, bất chợi xuất thần một lúc lâu, không biết bản thân đang ở chỗ nào.

...

Thật ra Lộ Khê đã biết vừa nãy Khương Dược và Trần Linh Linh cùng đi với nhau.

Chu Minh rất yêu Nhiếp Thanh Anh, mặc dù Nhiếp Thanh Anh không hề nói ra yêu cầu này nhưng anh lại cảm thấy nếu Khương Dược và Lộ Khê có thể ở bên nhau thì anh sẽ lấy được lòng Nhiếp Thanh Anh. Hơn nữa trong lòng Chu Minh vẫn còn một cái gai, chính là chuyện Khương Dược từng thích Nhiếp Thanh Anh. Người đàn ông như Khương Dược luôn che giấu suy nghĩ rất giỏi, ai mà biết bây giờ anh có còn thích Nhiếp Thanh Anh nữa hay không? Đối với loại người có tính chiếm hữu như Chu Minh, anh không muốn mất đi người bạn nối khố, để bạn mình thích người khác thì anh mới cảm thấy an toàn.

Cho nên Chu Minh rất tích cực tạo cơ hội cho Khương Dược và Lộ Khê.

Lộ Khê thầm mến Khương Dược khá lâu, cảm thấy mình quá tầm thường không xứng với Khương Dược. Dù cho lần này Khương Dược chủ động hẹn cô, để Khương Dược không lưu lại ấn tượng xấu, cô đã đến nhà hàng từ sớm, lo lắng bất an ngồi chờ Khương Dược. Nhưng cô lại không muốn để Khương Dược khó xử nên không dám vào phòng bao, chỉ quanh quẩn ở bên ngoài để giả vờ là người mới đến.

Cho nên lúc nhà hàng đang ồn ào, Trần Linh Linh hất hai ly rượu cộng thêm một cái tát tay vào mặt Thời Trạch, Lộ Khê đều thấy hết. Khương Dược nhảy vào dẫn Trần Linh Linh rời khỏi, Lộ Khê cũng nhìn thấy. Đôi Kim Đồng - Ngọc Nữ cùng nhau rời đi vô cùng thân mật, Lộ Khê mất mát quay về phòng bao.

Tiếp tục ngẩn người.

Lòng cô đắng chát, đầy đau đớn.

Cô cảm thấy Khương Dược sẽ không quay lại.

Anh đi cùng với Trần Linh Linh, cô ấy xinh đẹp như thế, lại vừa mới thất tình, trong thời điểm thế này thì đàn ông nào cũng không nhẫn tâm bỏ rơi cô ấy. Huống chi là Khương Dược... đang có ý với Trần Linh Linh? Anh sẽ an ủi cô ấy, ôm cô ấy vào lòng, sẽ là người ở bên cạnh khi cô ấy yếu lòng nhất. Kiểu làm bạn thế này chính là cơ hội tốt nhất để hai người họ yêu nhau.

Lộ Khê cúi đầu, yên lặng rơi nước mắt.

Cô là người phụ nữ yếu đuối như những người bình thường khác, không hề có bản lĩnh, không biết cách khiến đàn ông yêu thích. Bạn thân vì cô mà tạo cơ hội nhưng cô vẫn không biết nắm bắt. Tay chân luống cuống, cô từng có bạn trai, vui thì cười, giận thì mắng với những người đàn ông khác thì không sao, nhưng lại nhát gan khi ở trước mặt Khương Dược. Tình yêu của cô đối với anh khiến cô trở nên hèn mọn, sợ hãi, khiến cô trằn trọc, cách xa anh như thế...

Cô đang lẳng lặng thút thít thì màn hình điện thoại bỗng sáng lên. Cô mờ mịt nhìn sang, nhìn thấy địa chỉ mới được gửi đến trên màn hình lập tức ngây ngẩn cả người.

Sao có thể chứ?

Khương Dược... thế mà lại không ở bên cạnh Trần Linh Linh?

...

Lộ Khê nửa tin nửa ngờ đi đến chỗ hẹn mới, bất ngờ nhìn thấy Khương Dược. Cô nhìn phía sau anh lại không thấy bóng dáng của thư ký Trần đâu. Khương Dược đứng thẳng người, lịch sự hỏi, "Tìm gì thế?"

Lộ Khê lắc đầu.

Anh dẫn cô đến chỗ ngồi xuống, quan tâm cầm áo khoác cô vừa cởi ra đưa cho nhân viên phục vụ. Lúc Lộ Khê đang kinh ngạc thì Khương Dược cất tiếng, "Là bạn học từ hồi cấp ba, tôi quả thật không xứng chức mà. Đàn chị đến thành phố A lâu thế mà tôi vẫn bận rộn không có thời gian tiếp khách. Đàn chị à, không những có mỗi Nhiếp Thanh Anh mà đàn em như tôi cũng phải quan tâm đến cô mới đúng. Chỉ là công việc quá bận nên quên khuấy đi mất."

Lộ Khê: ... Đàn em?

Cô sửng sốt một hồi lâu mới nhớ ra Khương Dược nhỏ hơn bọn họ một tuổi. Mặc dù học cùng khối với anh, nhưng chị của Khương Dược mới đúng là bạn học của cô, Khương Dược gọi cô là "đàn chị" cũng không sai. Nhưng mà danh xưng này, Khương Dược chưa từng dùng đến. Bỗng nhiên nay lại gọi cô như thế... với EQ của Lộ Khê, cô đã hiểu hết.

Cô nở nụ cười mất mát.

Lòng cô thầm cảm kích vì lời từ chối đầy quan tâm của anh, không làm cô mất mặt. Cô ngồi xuống, "Cám ơn anh."

...

Bữa hẹn hò của đêm Giáng sinh vẫn rất tốt đẹp.

Mặc dù Khương Dược không cho Lộ Khê có cơ hội tỏ tình, nhưng đây có lẽ là lần hẹn hò gần gũi duy nhất của Khương Dược và Lộ Khê, cô rất trân trọng lần hẹn hò này.

Người đàn ông Khương Dược không quan tâm đến cô, nhưng "đàn em" Khương Dược lại rất chăm sóc cô. Bọn họ cùng nhau ăn cơm, dạo phố, mua quà Giáng sinh, cùng xem biểu diễn đường phố, cùng mọi người đón lễ... Gương mặt Lộ Khê luôn nở nụ cười trên môi.

Đây là nụ cười thoải mái nhất từ khi cô đến thành phố A.

Dù cô biết bắt đầu từ ngày mai, người đàn ông này sẽ quay lại khoảng cách an toàn với cô, không còn quan tâm cô nữa.

Nhưng ít ra thì anh đã nể mặt cô, để lại cho cô một kỷ niệm tốt đẹp.

Không khiến cô khóc, không từ chối cô, không đẩy cô vào tình huống khó xử, không làm cô xấu hổ... Đây chính là Khương Dược mà cô thích.

...

Lúc đưa Lộ Khê về nhà đã là mười một giờ đêm. Khương Dược không hề dừng lại mà lập tức lái xe quay lại quán bar kia tìm Trần Linh Linh. Anh cứ nghĩ mình sẽ đón một người phụ nữ say mèm, trên đường đi luôn nghĩ làm sao để trấn an người phụ nữ khóc sướt mướt vì mới thất tình này. Nghĩ đến đó, đôi môi anh đã tự động cong lên, mấy lần thất thần vì cô.

Thật muốn nhìn xem dáng vẻ khi cô thất thố như thế nào.

Kết quả khi đến quán bar, nhân viên phục vụ ấp úng báo với anh cô Trần đã rời khỏi rồi.

Khương Dược sững sờ, sau đó tức giận quát lên, "Sao các người lại yên tâm để một người phụ nữ say khướt một mình rời khỏi đây hả? Đã muộn thế này rồi mà mấy người để cô ấy đi hả?"

Nhân viên phục vụ, "Cô Trần không có say, tửu lượng của cô ấy tốt lắm."

Khương Dược, "..."

À, anh quên mất. Trong công ty, Trần Linh Linh nổi tiếng là ngàn chén không say, tửu lượng làm sao kém được chứ.

Nhân viên phục vụ, "Cô Trần uống đến là vui vẻ, không khóc lóc kể lể. Lúc cô ấy rời đi rất tỉnh táo..."

Khương Dược ra hiệu cậu ta im miệng, đi ra một góc gọi điện cho Trần Linh Linh. Anh gọi mấy cuộc nhưng bên kia không thèm bắt máy. Khương Dược kiên nhẫn gọi lại, vẫn tắt máy. Có lẽ bị anh quấy rầy đến phiền, lại không dám tắt máy nên cô đã nhận điện thoại, giọng nói rất tỉnh táo, "Sếp hả, anh hẹn hò thuận lợi chứ? Không làm cô Lộ khóc chứ?"

Khương Dược khong quan tâm cô đang trêu mình, trực tiếp hỏi, "Ở đâu?"

Trần Linh Linh không trả lời.

Khương Dược đè thấp giọng, thì thầm mang theo chút năn nỉ, "Đã trễ lắm rồi, tôi lo lắng cho em."

Cách một khoảng cách, xung quanh hai người đều ầm ĩ nhưng trong điện thoại lại trở nên yên tĩnh. Đặt điện thoại bên tai dường như có thể nghe thấy hô hấp của đối phương. Mùi rượu thoang thoảng giữa không trung, mà hai người tựa như đã ngà ngà say, không thể khống chế.

Trần Linh Linh, "Tôi đang dạo phố ở Tân Thiên Địa, đang mua sắm. Khi thất tình tôi thích đi mua sắm hơn là mượn rượu giải sầu. Anh tới đây đi."

"Tút tút tút." Điện thoại bị cúp ngang.

Ý cười bên môi Khương Dược lại hiện lên —— cô không hiểu anh; Đồng dạng, anh cũng không hiểu rõ cô.

Cái cô gái... khác người này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net