Chương 22: Bác sĩ Phương, để tôi chụp một tấm nhé.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
định sẽ đi in", nên mua cái máy ảnh lấy liền này là đúng đắn nhất."

Phương Thức Du uống thêm hai ngụm nước, nói: "Lần trước, lần tôi phẫu thuật lấy thanh sắt ra khỏi phòng cấp cứu, cậu đến bệnh viện, muốn nói chuyện gì với tôi?"

"À." Hứa Nam Hành giơ máy ảnh lên, để sát vào mắt, "Chuyện nhỏ thôi, sau đó tôi tự nghĩ thông rồi. Bác sĩ Phương, để tôi chụp một tấm nhé."

"Ừm?" Phương Thức Du ngẩn ra.

Hắn vẫn đang cầm chai nước khoáng, Hứa Nam Hành ngồi bên cạnh hắn, nghiêng người đối diện với hắn, nửa người trên hơi ngả ra sau.

Tiếp theo, nút chụp được nhấn xuống.

Phim in ra ban đầu là một màu trắng, phải đợi một lúc để ảnh hiện lên.

Thật ra thời gian đợi ảnh hiện lên rất ngắn, chiếc sofa nhỏ cũ đặt trước cửa sổ, căn phòng yên tĩnh, rèm cửa sổ ren rỗng ở phía sau bị gió thổi phất phơ.

Trong phòng khách hơi lộn xộn, trên bàn trà có một con chuột bluetooth, tay vịn sofa có hai chiếc áo khoác.

Có một khoảnh khắc như thể hai người đang sống cùng nhau ở đây.

Phương Thức Du lại uống một ngụm nước: "Được chưa?"

"Được rồi." Hứa Nam Hành lật tấm phim lại.

Mục đích của chụp ảnh là bắt khoảnh khắc động, vì vậy dáng vẻ của Phương Thức Du rất tự nhiên, bức ảnh polaroid có cảm giác giống như trong phim Hồng Kông cũ, đặc biệt là Phương Thức Du mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên, lộ ra chiếc đồng hồ kim loại.

"Bức ảnh này, tôi có thể giữ lại không?" Hứa Nam Hành hỏi.

Phương Thức Du: "Được."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net