Chương 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương Dương còn chưa biết chuyện chung thân đại sự của mình đã được Tiêu Thế Nam an bài trong mơ xong, Vệ Thường Khiêm dặn dò hắn vài câu, hai người lại trở về thư phòng.

Khương Dương được chuyển lên án thư đầu tiên, Vệ Thường Khiêm chỉ dành ra một canh giờ để dạy những người khác, còn lại đều dạy Khương Dương.

Khương Dương học rất nghiêm túc nhưng hắn thường xuyên có cảm giác có người nhìn mình chằm chằm.

Buổi chiều tan học, Vệ Thường Khiêm nói công khóa cho mọi người, còn dặn dò nói: “Trận mưa này sẽ mưa rất lâu, không chừng sẽ có thiên tai. Khi trở về, các ngươi nhớ nói với người nhà một tiếng, nên làm gì thì chuẩn bị đi thôi”.

Chờ Vệ Thường Khiêm nói xong, mấy người thu cặp sách rời Vệ gia.

Khương Dương tìm cơ hội tới bên cạnh Tiêu Thế Nam, nhỏ giọng nói: “Huynh hôm nay… có phải có tâm sự gì hay không? Sao cứ nhìn chằm chằm đệ vậy”.

“Bị đệ phát hiện a”. Tiêu Thế Nam ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Ảnh hưởng đệ đọc sách sao?”.

Khương Dương nói không có, đi một lúc sau lại nói: “Huynh không cần nghĩ nhiều, mặc kệ sau nay ta có thế nào, chúng ta vẫn là người một nhà”.

Cùng là đi học, tuy Tiêu Thế Nam nhìn như không quan tâm nhưng Khương Dương phát hiện hắn cũng không tệ, hơn nữa chữ viết rất tốt, khác với các loại chữ hắn luyện, chữ của Tiêu Thế Nam rất có khí khái, từ chữ là có thể nhìn ra hắn đã từng được danh sư dạy dỗ.

Nhưng hiên tại Tiêu Thế Nam lại bởi vì thân phận mà không thể tham gia khoa cử, chỉ có hắn có thể đi thi, Khương Dương nghĩ Tiêu Thế Nam có thể sẽ không vui, lại cảm thấy sau này hắn đỗ thì thân phận càng thêm khác biệt, thân phận khổ dịch của Tiêu Thế Nam so với người bình thường đã kém, càng đừng nói tới người đọc sách có công danh, cũng khó trách hôm nay huynh ấy nhìn hắn chằm chằm…

Tuy vậy, mưa to gió lớn, hai người che dù, Tiêu Thế Nam căn bản chẳng nghe rõ hắn nói gì, chỉ nghe được cái gì “một nhà” cuối cùng, gật đầu như đảo tỏi: “Đó là đương nhiên”.

Nói một lúc liền về nhà, Khương Đào cũng đã kết thúc công việc một ngày, nấu xong canh gừng.

Mọi người vào phòng, từng người cầm khăn lau xong liền về phòng thay quần áo, Khương Lâm vô cùng thông minh, sợ tỷ tỷ hắn chê hắn chậm nên không nói hai lời liền tự mình thay quần áo.

Ăn tối xong, Tiêu Thế Nam và Khương Lâm về phòng viết công khóa, Khương Dương ở lại giúp Khương Đào thu dọn.

Khương Đào vừa tranh việc vừa dùng bả vai huých hắn nói: “Chỉ là chút việc nhỏ, ta tự mình thu dọn là được. Đệ về phòng đi”.

Khương Dương không nói gì, vẫn thu dọn bàn với nàng, còn đi nhà bếp rửa chén.

Khương Đào cũng có thời gian ở riêng với hắn, chỉ cảm thấy hắn đặc biệt kiệm lời, liền trêu ghẹo: “Đây là làm sao? Tiểu Vinh lại cho đệ ăn đồ bổ rồi?”.

Nghĩ tới chuyện lần trước, trên mặt Khương Dương có chút xấu hổ, sau đó rất nhanh đã điều chỉnh lại, nghiêm mặt nói: “Đệ có chuyện nói với tỷ”.

Hai tỷ đệ trở về nhà chính, Khương Dương đem chuyện Vệ Thường Khiêm nói nói lại cho nàng nghe.

Có thể đi thi được là chuyện tốt nhưng tương đương chính là tốn rất nhiều tiền – thi huyện thì chỉ ở trong huyện, không tốn gì nhiều nhưng sau thi phủ, thi viện, thi hương… đều không ở bản địa. Nếu là một đường thi tới thi hội, vậy còn phải vào kinh đi thi.

Tiền tới nơi khác, phí sinh hoạt, còn có thi cùng nơi ắt sẽ có giao thiệp các thứ, đều là chi tiêu tất yếu. Tiêu tiền, đương nhiên không thể chủ quan.

Sáng sớm, Vệ Thường Khiêm gọi hắn ra ngoài chính là nói chuyện này.

Ông nói nếu Khương Dương không có, cũng không cần nói không, ông làm lão sư có thể giúp đỡ.

Vệ Thường Khiêm dạy ba huynh đệ bọn họ, không thu phí còn miễn phí ăn trưa.

Khương Dương sao có thể không biết xấu hổ để ông chi tiền, đương nhiên nói là chính mình sẽ nghĩ cách.

Nhưng sau khi hắn bình tĩnh lại, lại không nghĩ ra được biện pháp gì – từ sau khi hắn theo học Vệ Thường Khiêm, cũng không có đi chép sách, lập tức chuẩn bị thi cử, việc sẽ càng nhiều hơn. Hơn nữa, hắn chép sách cũng chỉ được vài đồng, thật sự không đủ.

Cả nhà ăn mặc đều là do tỷ tỷ hắn kiếm, hiện giờ còn để nàng tốn tiền cho hắn đi thi, thật sự là khiến hắn không dễ chịu trong lòng, nếu hắn thi đỗ đương nhiên sẽ hồi báo tỷ tỷ gấp mười lần nhưng trước mắt còn chưa bắt đầu thi, những cái báo đáp gì đó đều là nói suông.

“Vậy có là gì”. Khương Đào cười nói, “Đệ gặp chuyện đồng ý thương lượng với ta, ta đương nhiên rất vui. Chuyện tiền bạc đệ không cần nhọc lòng, để ta nghĩ cách”.

Tiền tích cóp đời trước của nàng cơ hồ đều đã bỏ ra phát triển tú phường rồi nhưng mỗi tháng tú phường cho nàng lợi nhuận là hơn hai mươi hai lượng, đồ thêu của nàng cũng ở mức này, một tháng có gần năm mươi lượng.

Trong nhà có năm người, một tháng tiêu hết từ mười lăm tới hai mươi lượng, chủ yếu là tiền giấy, bút, mực của ba đệ đệ.

Cũng may là chi tiêu cho Tuyết Đoàn nhi đều là do Sở Hạc Vinh bỏ ra. Mấy tháng này, Tuyết Đoàn nhi ăn ngon uống ngon, lớn càng thêm nhanh, hiện tại cũng đã ba mươi cân hơn rồi, mới thành niên thôi mà đã một tháng ăn hết hai ba mươi lượng thịt. Nếu là một mình Khương Đào phụ trách phần ăn uống của nó thì thật là không dư dả bao nhiêu.

Cho nên hiện tại trong nhà có tầm ba mươi lượng hơn một tháng.

Vệ Thường Khiêm không nói rõ thời gian cụ thể của ân khoa nhưng Khương Đào đoán nhanh nhất cũng là cuối năm nay đầu năm sau.

Mấy tháng tích cóp lại, trong nhà thể nào cũng có hơn hai trăm lượng.
Tuy là không quá nhiều nhưng đủ cho Khương Dương đi thi.

Nếu ân khoa mở muộn một chút, Khương Đào cảm thấy còn đủ cả tiền để cả nhà đi thi cùng hắn.

Lại nói tiếp, nàng cũng rất muốn ra bên ngoài nhìn một chút, nếu là tích đủ tiền, đến lúc đó, cả nhà cùng đi sẽ rất náo nhiệt.

“Được, chuyện tiền bạc với tỷ mà nói không quá khó”. Cho dù tới lúc đó không đủ, nàng liền mặt dày đi mượn Tô Như Thị, sau này chậm rãi trả cũng không sao.

Khương Đào thấy hắn còn nhíu mày, cười nói: “Đừng mặt ủ mày chau như vậy, đây là chuyện tốt. Đệ đừng nghĩ cái gì khác, chỉ cần chăm chỉ học đỗ thành tích tốt. Cùng đừng để tỷ mất công vui mừng”.

Nhắc tới cái này, thần sắc do dự trên mặt Khương Dương nhạt đi, hơi hếch cằm lên nói: “Đó là đương nhiên”.

Nói thêm vài câu, Khương Dương bèn đi về phòng mình.

Trước đó hắn vẫn luôn ở cùng phòng với Khương Lâm, hiện tại bắt đầu ôn thi, Khương Đào thu dọn cho Khương Lâm qua ngủ với Tiêu Thế Nam.

Trong phòng Khương Dương chong đèn tới nửa đêm mới tắt, những người khác đều đã ngủ rồi.

Khương Đào là do hôm sau Khương Lâm thức dậy đi nhà xí mới biết Khương Dương thức muộn như vậy.

Nàng có nghĩ qua nhắc hắn chú ý sức khỏe nhưng lại nghĩ hiện tại Khương Dương cũng đã lớn, cũng không thể quản hắn như hài tử được, hơn nữa trước khi thi nào có không thức đêm? Trước khi nàng xem tin tức, nghe nói có người từ khi lên cấp 3, thời gian ngủ mỗi ngày sẽ không quá sáu tiếng, chờ tới năm thứ ba, thời gian chỉ còn lại bốn tới năm tiếng.

Cũng là thi cử mà. Thi khoa cử còn tàn khốc hơn thi đại học, thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, đúng là thích hợp để miêu tả khoa cử.

Nàng ở cổ đại cũng tính là nửa mù chữ, cũng không giúp được gì hắn, chỉ có thể nghĩ cách bồi bổ cho hắn.

Trước đó, Sở Hạc Vinh cho hắn ăn nhân sâm tổ yến gì đó nàng không mua được. Hơn nữa, bổ quá cũng không tốt. Nhưng hầm canh hẳn là được.

Vì thể, Khương Đào liền cho Mạnh bà bà các nàng thêm tiền, nhờ bọn họ đi mua thì mua thêm ít nguyên liệu nấu canh. Các ngày sau đó, hẻm Trà Hồ đều ngửi được các mùi canh bổ.

Tiêu Thế Nam và Khương Lâm cũng uống, tuy rằng không nhiều như Khương Dương nhưng hai người cũng tròn ra một vòng.

Khương Đào cũng hoàn toàn không quấy rầy Khương Dương đọc sách, mua ít thoại bản ở trong phòng đọc, đến lúc muộn quá mới đi nhà bếp hâm nóng canh cho hắn, nhìn hắn uống xong nàng dặn dò vài câu nghỉ ngơi sớm chút, là có thể an tâm đi ngủ.

Vốn tưởng rằng ngày tháng trôi qua yên bình như vậy, không nghĩ tới đêm khuya sau đó lại xảy ra chuyện lớn!

……………

Khi đó đã mưa suốt nửa tháng, bởi vì được Vệ Thường Khiêm nhắc nhở, Khương Đào đã sớm dự trữ mì và lương thực, sợ thật sự có tai ương thì tới lúc đó lương thực cũng không dễ mua.

Hơn nữa, tuy rằng tốn không ít tiền nhưng là trong nhà có nhiều người, một phòng gạo và mì cũng chỉ đủ ăn mấy tháng, kể cả không có phát sinh tai ương thì nhà mình cũng ăn được hết.

Buổi tối hôm đó, cả nhà ăn cơm tối xong, Khương Đào lại đọc thoại bản, Tuyết Đoàn nhi vốn lười biếng lại đi tới đi lui.

Nó hiện giờ lớn hơn nhiều, hàm răng bén nhọn, móng vuốt rắn chắc, dúng chân dừng lên còn cao hơn người, rất có vài phần uy thế của lão hổ, tuy vậy cũng may là Vương thị và Lý thị các nàng ngày nào cũng tới, nhìn Tuyết Đoàn nhi lớn lên từng ngày, cũng không sợ nó nên vẫn nuôi Tuyết Đoàn nhi ở nhà.

Dù vậy, uy thế tuy có nhưng từ nhỏ được Khương Đào nuôi lớn, ở trước mặt nàng vẫn nhu thuận như mèo con.

Bình thường, vào lúc này nó vừa ăn xong một đống thịt, hắn là ghé vào bên chân Khương Đào híp híp mắt, lười nhúc nhích.

Ban đầu, Khương Đào còn tưởng là nó không thoải mái chỗ nào bèn dùng tay sờ bụng nó, lại vuốt lông nó, nghe được tiếng nó ngáy vang cũng không phát hiện nó có chỗ nào không đúng.
Nhưng bị vuốt một lúc sau, Tuyết Đoàn nhi vẫn không chịu ngủ, ngược lại càng thêm nôn nóng, không chỉ là đi vòng ở trong phòng mà là chạy ra bên ngoài.

Lúc này Khương Đào mới cảnh giác – đều nói trước khi có thiên tai động vật sẽ vô cùng mẫn cảm, sẽ báo động trước cho người biết.

“Có phải không thể ở trong phòng hay không?”. Khương Đào thử nói chuyện với Tuyết Đoàn nhi.

Nhưng dù sao thì Tuyết Đoàn nhi cũng không biết nói, chờ Khương Đào mở cửa phòng ra, nó cắn váy nàng, muốn kéo nàng ra ngoài.

Khương Đào lập tức gọi các đệ đệ. Khương Dương còn chưa ngủ, Tiêu Thế Nam và Khương Lâm đã ngủ say, bị nàng gọi mới dậy mặc quần áo.

Mấy người ban đầu còn buồn bực, sau nghe được Khương Đào nói Tuyết Đoàn nhi có hơi khác mới bắt đầu nghiêm túc lên 

Đều là nhìn Tuyết Đoàn nhi lớn, tiểu gia hỏa này thông minh thành tinh, nếu không có chuyện gì sẽ không như vậy.

Mấy người về phòng thu dọn một ít vật tùy thân, Khương Đào đem tiền bạc nhét vào trong bao quần áo, còn xách theo một túi gạo. Sau đó lại gõ cửa hai nhà cách vách, dặn họ cảnh giác một chút.

Vương thị không nói hai lời, cũng gọi nhi tử và trượng phu dậy.

Trượng phu Vương thị làm việc một ngày, mệt tới không mở được mắt, bất mãn lẩm bẩm: “Đã hơn nửa đêm thì có thể có chuyện gì? Khương tiểu nương tử cách vách có phải hồ đồ rồi không?”.

Vương thị vừa thu thập đồ, vừa nói chàng ít nói nhảm đi, “Sư phụ ta làm việc xưa nay đều có chừng mực, nghe nàng nói chỉ đúng không sai! Kể cả không có việc gì thì chúng ta cũng chỉ mất ngủ một lúc, cũng sẽ không mất miếng thịt nào!”.

Một nhà ba người rất nhanh thu thập xong, Lý thị cách vách chỉ có nàng và nữ nhi Phùng Khê ra. Trần Đại Sinh say rượu mọc rễ không để ý tới, Lý thị cũng lười nói với hắn.

Gió to mưa lớn, dù trong tay mọi người ngã trái ngã phải.

“Chúng ta tới ngõ nhỏ bên ngoài chờ”. Khương Đào nhìn mưa gió phía trước xách váy đi, muốn kéo cả Tuyết Đoàn nhi đi.

Mọi người vừa nói vừa ra ngoài, lúc đi qua nhà người khác, Khương Đào đều sẽ gõ cửa kêu mọi người cẩn thận.

Nhưng đêm khuya mưa to gió lớn, mọi người đều ngủ rất say, ngay cả trượng phu Vương thị hiền lành như vậy bỗng nhiên bị gọi còn tức một bụng, không để ý các nàng không nói, còn thiếu chút nữa lao lên mắng người.

Tới bên ngoài ngõ nhỏ, trên đường trống trải không bóng người, trời đất yên tĩnh chỉ nghe được tiếng mưa.

Được mười lăm phút, ngay cả Vương thị cũng do dự nói: “Sư phụ, chúng ta có phải trở về được rồi không?”.

Khương Đào vừa mím môi định trả lời, bỗng nhiên cảm giác mặt đất chấn động, rung tới ngay cả nàng đứng cũng không vững, vẫn là Tiêu Thế Nam đỡ nàng.

“Không tốt, địa long xoay người*”. Vương thị hoảng sợ hét lên, thanh âm cất cao này đánh vỡ màn đêm yên tĩnh.

*là động đất hay còn gọi là địa chấn thôi nhưng vì tác giả để vậy nên tui để lại cho mọi người biết, các chương sau sẽ chỉ để là địa chấn thôi ạ

Tâm hự của edit: nói thật với các bác chứ đây là truyện cổ đại đầu tiên em đọc mà có động đất, cảm giác mới lạ quá thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net