Chương 104

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy Khương Đào, mọi người cũng yên lòng.

Tô Như Thị tiến lên vén tóc lại cho nàng, nói: “Trời đã tối rồi, nếu con còn không về, ta cũng khuyên không được lũ nhóc này”.

Vừa nói mọi người vừa đi vào trong nhà.

Bên trong Tô trạch cũng có mấy gian nhà bị sụp nhưng nhà chính chưa đổ, bởi vì Vệ gia tới nhắc nên sau đó hạ nhân cũng đi theo Tô Như Thị đứng bên ngoài, không tự tiện về phòng cho nên không có người bị thương, tổn thất vẫn ở trong phạm vi có thể khống chế được.

Bữa tối đã chuẩn bị xong nhưng trong thời gian ngắn lại không mua được đồ ăn khác và lương thực, cho nên chuẩn bị rất đơn giản.

Khương Đào vừa ăn cháo thịt vừa hỏi Khương Dương về tình trạng ở thôn Cây Hòe.

Khương Dương nói: “Tuy nhà ở đó không vững chắc như ở trong thành, cơ hồ là đều bị sụp nhưng người trong thôn đều không bị thương”.

Khương Đào gật đầu nói, thầm nghĩ đây cũng coi như trong họa có phúc, trong thôn ít nhà ngói, phần lớn đều là nhà lá lợp thành, càng không có gì mà xi măng cốt thép, không thì chỉ cần sập xuống thì thương vong sẽ rất nghiêm trọng.

Tuy vậy Khương gia cũng coi như là phú hộ của thôn rồi, phòng ở thật sự là nhà ngói, Khương Đào hỏi Khương lão thái gia và Khương lão thái thái đâu?

Khương Dương nói tiếp: “Gia nãi tuổi lớn, rất nhạy cảm, mới có chấn cảm đã tỉnh rồi, sau đó bọn họ cũng không dám vào phòng, ở trong lều tranh nghỉ ngơi. Gia gia bị cọc gỗ rơi vào người nhưng không thương tới xương cốt, nói là nghỉ ngơi mấy ngày liền không có việc gì”.

Khương lão thái gia và lão thái thái đúng thực không sao nhưng cũng bị dọa rồi, còn muốn Khương Dương ở lại, nói trong thành khẳng định là rất loạn. Trong thôn tuy cũng có biến cố nhưng lương thực và đồ ăn khẳng định là không cần lo lắng, hơn nữa một thôn đều là người quen, không cần lo ai nhân lúc này đi cháy nhà hôi của, làm ra chuyện vô sỉ.

Khương Dương không chịu, hắn không yên tâm về Khương Đào.

Nhị lão cũng nói tình huống trong thôn khá tốt, hơn nữa, gia nãi hắn tuy lớn tuổi nhưng thân thể rất tốt, người sống trong thành so ra còn kém hơn họ. Nhờ hàng xóm quen biết chăm sóc cho họ xong Khương Dương và Tiêu Thế Nam đã trở lại.

Cơm ăn được một nửa, hạ nhân nói có người tới tìm Khương Đào.

Chờ những người đó vào mới thấy, hóa ra là Vương thị các nàng.

Mẹ con Lý thị trước đi cùng Khương Đào tới, Vương thị đi tìm thân thích nhà mình liền tách ra với các nàng, sau khi động đất chấm dứt, những người khác ở tú phường đều lục tục tới tìm Khương Đào, Vương thị liền mang theo các nàng tới.

Nhìn thấy mọi người đều ổn, Khương Đào cũng yên tâm, hỏi tình huống trong nhà các nàng như nào?

Mạnh bà bà liền nói: “Đêm qua nghe được tiếng hổ gầm, ta nghĩ trong thành cũng chỉ có một con hổ nhỏ là Tuyết Đoàn nhi thôi, nghĩ là ngài cảnh báo cho chúng ta nên ta lôi kéo đứa cháu ra bên ngoài, trong nhà tuy rằng sụp nhưng vốn cũng không có gì đáng giá, ngân lượng đều cất bên người, vẫn còn tốt”.

Những người khác cũng là tình trạng như vậy không quá khác nhau, Khương Đào lại hỏi Vương thị hẻm Trà Hồ bên kia như nào.

Vương thị nói: “Hẻm Trà Hồ sụp hơn phân nửa nhưng hàng xóm phụ cận đã sớm được chúng ta nhắc nhở, sau đó vì đầu ngõ nhỏ hẹp, một đám người lúc đi vào lại xô xô đẩy đẩy, hai nhà đánh nhau ngay đầu ngõ nên chặn luôn cả ngõ…. Cũng may là như vậy, nếu mà đi về rồi, hẳn là chạy cũng chạy không ra”.

Khương Đào nghe bọn họ cũng không có chỗ ở bèn hỏi Tô Như Thị có tiện cho các nàng gian nhà nghỉ chân.

Tô trạch tuy không lớn nhưng cũng có hai khoảng sân, hơn nữa, chỗ của Tô Như Thị không nhiều hạ nhân, có thừa ra vài gian phòng trống.

Các nàng cũng là người có năng lực, cũng không cần hạ nhân giúp đỡ thu dọn, nói chính mình có địa phương che mưa chắn gió là được, các nàng có thể tự thu dọn.

Hơn nữa, Khương Đào vốn còn lo lắng trong nhà các nàng còn có trượng phu, tiến vào có chút không tiện.

Nhưng không đợi nàng nói, Vương thị nói: “Sư phụ không cần phải nhọc lòng thay bọn họ, bọn họ da dày thịt béo, ngủ ngoài một hôm nào có không chịu được? Ngài có thể cho nữ nhân như bọn ta có chỗ ngủ, đã là sự giúp đỡ lớn nhất rồi”.

Những người khác cũng sôi nổi phụ họa theo.

Khương Đào nói xong với các nàng, vừa định cầm chén lên thì bên ngoài lại thông báo có người tới.

Không lâu sau, lão đại phu mang theo người vào.

Hóa ra là hắn gặp đại phu phụ trách ở khu vực khác, chỗ bọn họ cũng đang cần người, tới tìm Khương Đào xin giúp đỡ, nói thủ pháp và tốc độ thêu của nàng rất tốt, muốn nhờ nàng tới nơi khác.

Khương Đào dù sao cũng chỉ có một người, nghe bọn họ nói người cần khâu gần một trăm, một người như nàng cũng không đủ khả năng như vậy, nghĩ tới Vương thị các nàng.

Bọn họ vừa nghe khâu vết thương cho người ta đầu tiên là cả kinh, vội vàng nói chính mình không biết cái này nhưng nghe Khương Đào nói khâu vết thương và thêu thùa cũng na ná nhau, mọi người đều đã làm quen tay, tiến độ chậm nhất là Vương thị cũng đã học được một ít thêu kỹ trên thị trường, khâu vết thương lại không thể nói chơi như vậy.

Người tú phương xưa này đều theo Khương Đào như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đấy, đã từng thiếu chút nữa thì không sống được, còn ngầm nói nàng chính là phụ mẫu tái sinh nhưng Khương Đào không thích những từ ấy, các nàng cũng không nói ra bên ngoài nhưng rất tin phục nàng.

Cho nên nghe Khương Đào nói xong, các nàng đều đồng ý.

Khương Đào và vài vị đại phu tính toán, đem người Tú Phường phân ra các phố nhưng phải nói trước với bọn họ, bởi vì người tú phường đều là nữ tử, người đơn lực mỏng, nếu là gặp phiền toái bên ngoài, bọn họ cũng có thể chiếu cố cho mọi người thực tốt.

Nhóm đại phu sối nổi lấy chiêu bài của y quán nhà mình ra đảm bảo.

Những đại phu này là sau khi động đất liền tự phát tổ chức nhóm cứu người, nhân phẩm đương nhiên không có gì cần nghi ngờ.

Bàn luận xong, Khương Đào nói một số điều cần chú ý cho bọn họ, tỷ như kim chỉ tuy là được rượu mạnh tiêu độc rồi nhưng lúc khâu lại cũng cần chú ý vệ sinh.

Nói tới vệ sinh, Khương Đào lại nhớ, sau thiên tai thường sẽ có dịch bệnh.

Nếu thật là có dịch bệnh tràn lan, dựa vào điều kiện chữa bệnh ở cổ đại, không biết nếu có thì sẽ mất đi bao nhiêu sinh mệnh.

Đúng lúc có nhiều đại phu ở đây, Khương Đào liền thương lượng với bọn họ xem nên dự phòng như nào.

Thời cổ đại không có nước sát trùng, tiêu độc đều dựa vào ngải thảo và hùng hoàng các loại, trong sách y đều có ghi, nhóm đại phu cũng biết nhưng chuyện đột nhiên xảy ra, hôm nay chỉ nghĩ nên đi cứu chữa cho mọi người chứ tạm thời còn chưa nghĩ được sâu như vậy.

Nói xong chuyện tiêu độc và phòng ngừa bệnh dịch, Khương Đào sai người tiễn nhóm đại phu ra cửa, bọn Vương thị cũng đi nghỉ ngơi, Khương Đào cầm lấy bát cơm liền phát hiện cơm cũng không còn ấm nữa, hơn nữa bọn Khương Dương đều đã đi rồi.

Tô Như Thị bất đắc dĩ cười cười nói: “Lúc mọi người nói chuyện bọn nhỏ cũng không tiện xen ngang, ta thấy A Lâm buồn ngủ không mở được mắt nên để cho bọn họ tới phòng bên đi ngủ rồi”.

Nói xong lại sai người đi hâm nóng đồ ăn, trong lúc đợi, Khương Đào cũng nghĩ ra vôi sống cũng có thể dùng để phòng dịch.

Tuy vậy là nàng nhìn thấy ở trong sách, còn phải tìm người hiểu biết một chút bàn bạc lại. Hơn nữa phần lớn vôi sống dùng để phòng dịch đều yêu cầu tiêu tốn rất nhiều sức người sức của để duy trì.

Tuy vậy may là nàng còn có Hoàng thị giúp đỡ.

Nghĩ như vậy Khương Đào lại muốn buông chén nhưng bị Tô Như Thị ngăn lại.

“Mặc kệ con đang nghĩ cái gì nhưng trước cứ ăn hết bữa cơm này đi đã, hơn nữa trời cũng đã tối, làm gì cũng không tiện. Sáng mai lại bàn cũng được”.

Khương Đào thấy ánh mắt tràn đầy lo lắng của bà cũng nhanh chóng ăn cơm xong.

Trước khi ngủ, Tô Như Thị còn sờ trán nàng, bảo đảm nàng không còn sốt nữa mới không bảo nàng uống thuốc. 

Khương Đào cũng rất mệt, vội vàng rửa mặt rồi nằm xuống liền ngủ, có cảm giác vừa ngủ, trời đã sáng rồi.

Sáng sớm hôm sau, nhóm đại phu tới mượn người, Hoàng thị cũng phấn chấn mà đi tới.

Mọi người cũng bận việc, Khương Dương, Tiêu Thế Nam và Sở Hạc Vinh cũng không chịu nhàn rỗi, đi theo Khương Đào ra khỏi cửa. Khương Lâm và Tô Như Thị cũng muốn ra ngoài nhưng tuổi tác của họ không thích hợp bôn tẩu bên ngoài nên Khương Đào từ chối để họ ở nhà đợi.

Hoàng thị nghe thấy Khương Đào muốn vôi sống liền nói: “Này không khó. Ta sai người đi mua cho các người là được, bọn họ dù sao cũng phải cho ta vài phần mặt mũi”.

Vừa nói họ cũng tới lều chữa bệnh.

Bởi vì sáng sớm quân binh đóng quân gần đó tới, có quân đội duy trì trật tự cho nên tình huống so với Khương Đào dự đoán còn tốt hơn nhiều.

Nhưng trật tự không có vấn đề, những mặt khác thì có vấn đề - các bá tánh đói bụng cả một đêm, người thường còn tốt nhưng người bị thương không ai không đói, so với ngày hôm qua héo hơn nhiều.

Vừa thấy Hoàng thị, các bá tánh liền hét lên đòi nha môn mở kho lương.

Binh lính nghe được có ầm ĩ đi tới, rất nhanh tiếng la hét cũng đã dừng lại.

“Là có lý do gì khó nói sao?”. Khương Đào nhỏ giọng dò hỏi, vốn nghĩ là chuyện liên quan tới quan lương là chuyện tư mật, Hoàng thị sẽ không nói, Khương Đào chỉ là theo bản năng hỏi một câu, hỏi xong chính mình cũng thấy không ổn.

Nhưng Hoàng thị lại không coi Khương Đào như người ngoài, lập tức nói thầm bên tai nàng, “Những gạo thóc đó là ta cho tiệm gạo mướn, cho đi vào mùa thu, qua năm thì thu lại nhiều hơn hai phần. Hiện tại là cuối xuân đầu hạ, những gạo đó còn chưa về”.

Khương Đào nghe xong lời này cả kinh không nói nên lời… Đây không phải tương đương với việc lấy tiền quan đi cho vay sao?

“Ta không muốn nuốt tiền riêng!”. Hoàng thị vội nhỏ giọng giải thích, “Những lương thực thu về đều đã chia cho những người sinh hoạt khó khăn trong thành”.

Tiểu huyện mỗi cuối năm đều sẽ mở sạp cháo từ thiện. Ngay cả là người khốn cùng trong huyện cũng có thể ở cuối năm có được một bữa cơm no.

Đây là truyền thống từ lâu, ban đầu Khương Đào biết được còn cảm thán tri huyện này thực hào phóng.

Bởi vì người trong huyện đều biết Tần tri huyện không tính là đặc biệt anh minh nhưng nghe nói hắn cũng không nhận hối lộ, nghe nói là sợ chọc phải phiền toái, ngay cả thương hộ đưa gì cũng không nhận, tác phong cá nhân hẳn là vẫn tốt.

Phát cháo từ thiện thì chính là dùng tiền bạc của hắn, bổng lộc của tri huyện cũng không cao, lương tháng bảy lượng năm đấu gạo, cả năm tính ra còn chưa đủ cho hắn dùng.

Đây cũng là lý do vì sao ngần ấy năm mà Tần tri huyện không có công tích gì nhưng vẫn được người dân huyện yêu mến, nguyên nhân duy nhất mà ông ta ngồi yên trên chức quan huyện nhiều năm như vậy.

Tuy vậy, mọi người cũng biết quan huyện phu nhân, chính là nhà mẹ đẻ của Hoàng thị là thương hộ nổi tiếng hào phóng ở tỉnh ngoài, trước nay cũng không ai hoài nghi lai lịch của thóc gạo đó.

“Nhà phu nhân không phải không thiếu chút tiền đó sao? Sao phải cả gan làm chuyện như vậy?”.

Tuy rằng Hoàng thị và Tần tri huyện không tham ô tiền bạc nhưng nếu bị tra ra, tội danh tham ô kia cũng sẽ phải treo trên đầu.

Hoàng thị lại càng thêm thì thầm nói: “Vậy cũng không đúng… Đây không phải là tiết kiệm phí tổn sao, núi vàng núi bạc cũng không thể tiêu tốn tùy tiện như vậy”.

Năm đó, nàng giúp Tần tri huyện khơi thông là do bù của hồi môn của mình vào, còn mượn thêm một chút tiền của nhà mẹ đẻ.

Sau đó, cha nàng lớn tuổi, mọi việc trong nhà đều là do ca của nàngvà tẩu tử quản gia.

Ca tẩu sẽ không hào phóng như cha nàng với nữ nhi nhà mình, sao có thể năm nào cũng bỏ tiền ra để mua thanh danh cho Tần tri huyện được?

Huống chi người nhà nàng cũng nhận ra, Tần tri huyện thật sự chẳng có tài năng gì, làm một cái tri huyện nho nhỏ hắn làm không có lỗi đã là tốt lắm rồi, muốn tiến thêm một bước còn khó hơn so với lên trời!

Còn có một đứa con là Tần Tử Ngọc, tuy  từ nhỏ đã đọc sách nhưng hiện tại cũng đã mười bảy mười tám, ngay cả tú tài cũng không được, vừa nhìn liền biết không có tiền đồ!

Nhà mẹ đẻ không chịu giúp đỡ, Hoàng thị phải tự mình nghĩ cách, vốn tưởng là không có vấn đề, thương hộ trong thành cũng không ai dám quỵt gạo của tri huyện gia đúng không? Kể cả có người tới kiểm tra, bà chỉ là nhất thời đi mượn gạo, mấy nhà góp vào cũng sẽ lấp đầy được kho lúa…. Ai biết được là sẽ có thiên tai?!

Tâm hự của edit: Các bạn nhớ anh nhà chưa! Chương sau ổng về!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net