Chương 109

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

So với Thừa Đức đế vân đạm phong khnh, Tô Toàn lập tức đại kinh thất sắc nói: “Thánh Thượng không thể!”.

Thừa Đức đế đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười nói: “Vì sao không thể? Trẫm sớm đã sai người nghiên cứu ra thuốc giải của viên thuốc này”.

Lúc này Tô Toàn mới thở nhẹ ra một hơi.

Lại nghe Thừa Đức đế chậm rãi hỏi: “Ngươi biết đan dược này dùng cho việc gì?”.

Tô Toàn nhất thời ngây ra như phỗng, hai đầu gối mềm nhũn quỳ trên đất.

Nguyên hậu và Thừa Đức đế trúng độc trước sau chỉ có mình ông và danh y trên phố kia biết, vẫn nói với bên ngoài là gặp được bệnh lạ. Rốt cuộc ngự y cũng không nói là trúng độc, chỉ nói là gặp được bệnh lạ, người khác cũng sẽ không duyên không cớ mà hoài nghi.

Đan dược giải độc này xuất hiện ở Ngự Thư Phòng, Thừa Đức đế cũng chỉ bất động thanh sắc mà thu vào ngăn kéo.

Tuy Tô Toàn là đại thái giám bên người ông nhưng chẳng phải giun trong bụng ông, sao sẽ biết chuyện ông giữ kín không nói ra ngoài kia?

Danh y kia được Thừa Đức đế giấu ở ngoài cung, tính mạng cả nhà đều nằm trong tay Thừa Đức đế, càng không có lá gan thư từ qua lại với người bên ngoài.

Trừ phi…. Tô Toàn sớm đã biết.

“Hóa ra là ngươi”, Thừa Đức đế dựa người vào long ỷ, nụ cười giấu không được sự khổ sở, nói: “Quả nhiên là ngươi”.

Nguyên hậu đi rồi, rõ ràng ông đã đổi rất nhiều lần, nhiều người bên cạnh mình, chính mình vẫn là thần không biết quỷ không hay trúng độc.

 Ông đã nghĩ tới vô số khả năng, lại chưa từng nghĩ tới người hạ độc sẽ là Tô Toàn – người mà năm tuổi đã tới hầu hạ ông, những năm này, vì ông mà thử độc, vì ông mà chắn đao, nhìn lại cũng chỉ thấy được sự trung thành và tâm phúc tận tâm tận lực.

Có lẽ cũng không phải không nghĩ tới mà là Thừa Đức đế không muốn nghĩ.

Tô Toàn là cánh tay của ông, khi còn nhỏ không hiểu chuyện, ông còn lôi kéo Tô Toàn kết bái huynh đệ. Hai người là chủ tớ, kỳ thật tình nghĩa không hề kém hơn huyết thống chí thân.

“Thật buồn cười”. Thừa Đức đế cười rộ lên, “Trẫm thật quá nực cười!”.

Tô Toàn cúi đầu chạm đất, không cần Thừa Đức đế thẩm vấn liền nói thẳng, “Nô tài là con của thống lĩnh ám vệ của tiên hoàng, năm tuổi vào cung để bầu bạn bên ngài. Trừ bỏ nô tài, còn có…” Hắn nói ra một loạt người.

Những người này, có người Thừa Đức đế không có ấn tượng gì, có người lại có chút ấn tượng.

Mẫu phi của Thừa Đức đế xuất thân không cao, cũng đi rất sớm, lúc nhỏ ông được nuôi bên người Thái Hậu, Hoàng Hậu.

Thái Hậu không lâu sau có con của chính mình, đối với ông cũng chẳng còn bao nhiêu quan tâm. Tiên hoàng càng là cả người nhào vào triều chính, rất ít khi hỏi đến hậu cung, càng đừng nói tới Thừa Đức đế chỉ là một trong đông đảo nhi tử của ông.

Trong cung đều là cá lớn nuốt cá bé, tình trạng khi còn bé của Thừa Đức đế cũng không tính là tốt.

Nhưng trong cuộc đời của mỗi người cũng sẽ gặp được một ít người tốt, những việc thiện họ tùy tay làm sẽ mang tới cho ngươi vô vàn ấm áp.

Tựa như những người Tô Toàn nói tới, rất nhiều người trong bọn họ khi Thừa Đức đế kêu đói vang trời đưa cho ông một một mâm đồ ăn, có người lại vào trời mưa, bung dù đưa hắn đi một đoạn đường, hoặc là khi còn bé ông nghịch ngợm phạm phải sai lầm, lại vì ông mà nói đỡ vài câu….

Thừa Đức đế vốn cho rằng tất cả những thứ mình được nhận là khởi nguồn của việc kế vị sau này, hóa ra ông và Tiêu Giác giống nhau, ngay tại lúc ông ngây thơ không hiểu chuyện, cũng đã được an bài sẵn con đường đi sau này.

Tiên hoàng cũng rất hiểu ông, ông đổi hết phần lớn người trong cũng nhưng những người này lại được ông đặc biệt chiếu cố, ở trong cung dưỡng lão.
“Nếu trẫm tàn nhẫn một chút, nếu…”.

Nếu ông sớm biết được những người này là tâm phúc của tiên hoàng, có phải sẽ không lâm vào hoàn cảnh như hiện tại hay không?

Tô Toàn buồn bã cười, “Thánh Thượng mềm lòng, tiên hoàng cũng biết. Nếu ngài thực sự có thể tàn nhẫn được tới mức ấy, vậy chuyện trên di chiếu đối với ngài cũng không có gì khó”.

“Còn có ai?’. Thừa Đức đế nhìn hắn hỏi.

Tô Toàn nói: “Còn có Phúc vương gia và Đức vương gia, trong tay bọn họ cũng có di chiếu của tiên đế”.

Phúc vương gia là đệ đệ của tiên hoàng, chưởng quản tông thất. Đức Vương là huynh đệ ruột của Thừa Đức đế.

Không cần Tô Toàn nói rõ, Thừa Đức đế liền biết di chiếu trong tay bọn họ là nếu ông không làm theo di chiếu, vậy chủ nhân của giang sơn này cũng cần đổi người.

Cũng đúng là biết còn có di chiếu khác nên Tô Toàn mới phải hạ độc Thừa Đức đế, buộc ông phải làm theo di chiếu.

Trong mắt hắn, hắn sẽ nhớ ân tình của Thừa Đức đế nhưng những người khác thì khó nói. Hơn nữa, độc được giải, theo di chiếu cũng có thể hoàn toàn thu lại toàn bộ Thẩm gia quân.

Nhưng một khi hai vị Vương gia lấy di chiếu ra, tranh đoạt ngôi vị hoàng đế không biết phải bù vào bao nhiêu mạng người, hươu chết vào tay ai còn chưa biết. Ngay cả Tô Toàn cũng không biết được tiên hoàng còn có chuẩn bị gì ở sau hay không.

Cả đời tiên hoàng đều thận trọng từng bước, Tô Toàn còn hiểu hơn Thừa Đức đế, lại cũng không dám nói nhiều với ông.

Tựa như phụ thân của Tô toàn, thống lĩnh ám vệ của tiên hoàng, trước khi chết đã nói với hắn…

“Tiên hoàng lắm mưu giỏi đoán, một bước trúng ba con chim. Chớ có suy đoán lòng hắn, chớ có nghĩ ra tâm kế gì đùa bỡn hắn, dù hắn phân phó con làm cái gì, con cứ đi làm là được!”.

Thống lĩnh ám vệ là người đi theo tiên hoàng lâu nhất, sự tin phục và trung thành với tiên hoàng đã khắc sâu vào xương tủy, cũng coi như là người hiểu tiên hoàng nhất thế gian. Cũng là chuyện duy nhất ông có thể làm vì nhi tử của mình.

Bốn năm trước, Tô Toàn đúng thật có do dự, rốt cuộc là làm như tiên hoàng phân phó hay là nói thẳng với Thừa Đức đế.

Nhưng hắn không dám đánh cược. Tâm tư của hắn nghĩ một câu quá phận, Thừa Đức đế nhân từ có dư nhưng lại chẳng quả quyết như tiên hoàng, cũng không vô tình được như ngài.

Nói cũng buồn cười, một đế vương đã chết nhưng so với một đế vương còn sống lại khiến hắn kiêng kị sợ hãi.
Cho nên hắn đưa ra quyết định của bản thân.

Hắn cũng không hề hối hận.

Nhưng những chuyện đó không cần giải thích, hắn vốn là người đáng chết, không xứng phải giải thích cái gì với Thừa Đức đế.

“Phương thuốc Thánh Thượng đang cầm, cùng với đan dược ăn một tháng, độc trong thân thể không có gì trở ngại, cũng sẽ không ảnh hưởng tới tuổi thọ của ngài. Nô tài… Không, thần đi”.

Nói xong Tô Toàn cắn độc giấu trong miệng, tức khắc thất khiếu đổ máu, khí tuyệt bỏ mình.

Sau Thừa Đức đế đưa ra một phần danh sách, giao cho ám vệ đi làm.

Mà lúc này thi thể của Tô Toàn còn đang ở trong Ngự Thư Phòng, ám vệ đã được huấn luyện nghiêm khắc nhìn như không thấy, sau tiểu thái giám tiến vào hầu hạ lại sợ hãi.

“Tô công công là…”.

Cách một lúc lâu sau, Thừa Đức đế không nói chuyện, tiểu thái giám tự biết bản thân lỡ miệng, lập tức quỳ xuống đất dập đầu thỉnh tội.

“Tô Toàn thử độc giúp trẫm mà chết, hậu táng đi”.

Tiểu thái giám lúc này mới bớt lo sợ, sau gọi người tới khiên xác chết ra ngoài.

Trong Ngự Thư Phòng chỉ còn một mình Thừa Đức đế, trống trải tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Ngồi không biết bao lâu, sau Thừa Đức đế lại gọi ám vệ tới, sai hắn đi tra thân phận của thống lĩnh ám vệ của tiên hoàng.

Sau khi chết, thái giám chỉ có thể được chôn ở Ân Tế trang nhưng ông vẫn muốn Tô Toàn được an táng ở phần mộ tổ tiên.

Làm xong hết mọi chuyện, Thừa Đức đế vô lực ngồi xuống trên long ỷ. Tới giờ khắc này ông không thể không nói, phụ hoàng hắn tính toán gắt gao, tới lúc này rồi, đáy lòng ông vẫn như cũ không thể hận Tô Toàn.

May mắn, chờ ông dọn dẹp hết thảy con đường cho Tiêu Giác, ông cuối cùng cũng được giải thoát.

…………………

Giữa hè, hoàng đế ban bố chiếu cáo tội mình, cũng mở quốc khố cứu tế.

Huyện thành nơi Khuơng đào ở cũng trải qua ba tháng nghỉ ngơi đã khôi phục một ít bộ dáng lúc trước.

Tiền cứu tế của triều đình tới chậm, hơn nữa tuy rằng nghe nói lập tức lấy ra mấy trăm vạn lượng nhưng nơi gặp thiên tai không ít, chia mà mỗi nhà cũng được mười đồng tới một lượng.

Mười đồng bình thường nhìn là không ít nhưng lúc này dùng để trùng tu phòng ốc lại không đủ.

Nhưng cũng may Hoàng thị dùng phương pháp của Khương Đào thu gom được tiền cứu tế, tổng cộng kiếm được bảy, tám vạn lượng. Một phần là bù vào chỗ hổng quan lương, sau chờ quân binh rời đi, Hoàng thị liền viết thư về nhà mẹ đẻ nói rõ ngọn nguồn, đem tiền và gạo đều trả lại.

Dân cư ở đây cũng được một vạn, cộng thêm mười mấy thôn xóm xung quanh cũng chưa tới hai vạn.

Hoàng thị lại chia ra ít một, mỗi nhà được năm lượng.

Nhưng cộng thế nào cũng không đủ hai mươi lượng trợ cấp, sửa nhà còn miễn cưỡng đủ nhưng xây lại lần nữa là không thể đủ được. Càng đừng nói tới những nhà có người bị thương, càng là cần nhiều tiền chữa bệnh.
Trong lúc nhất thời không ít nhà bán đất.

Rốt cuộc nhà không có nhưng khế đất vẫn có lời.

Bên hẻm Trà Hồ cũng bán không ít, Khương Đào, Vương thị, Lý thị đều là người thừa tiền nên không gia nhập vào hàng ngũ.

Sau Mạnh bà bà và Dương thị các nàng dứt khoát mua liền cả ngõ, như vậy sau này mọi người ở cùng nhau làm việc cũng tiện.

Khương Đào có hỏi qua các nàng có cần hỗ trợ không, dù sao hẻm Trà Hồ cũng không tiện nghi, tuy các nàng cũng làm được một thời gian nhưng của cải khẳng định không quá phong phú.

Tuy vậy, bọn họ nói gì cũng không cho Khương Đào giúp đỡ, nói trước mua đất sắp xếp trước, phòng nát chút cũng không sao, ở được là được.

Sau Lý thị cũng nói nếu các nàng không để ý thì có thể tới nhà nàng ở tạm – Trần Đại Sinh chết trong trận động đất, bởi vì say rượu quá độ mất thần trí, lúc ấy Lý thị gọi nửa khắc mà hắn cũng không tỉnh, chỉ kéo hắn tới giếng trời rồi đắp vải dầu cho hắn, chính mình mang nữ nhi rời đi theo Khương Đào.

Nhà của Lý thị không tính là sụp đổ nghiêm trọng, theo lý thuyết mà nói Trần Đại Sinh nằm ngoài giếng trời cũng sẽ không chết.

Nhưng không biết sau đó hắn nghĩ gì mà lại trở về phòng ngủ còn nằm ngay dưới xà nhà.

Thật sự là đúng với câu “Lời tốt không khuyên được quỷ đáng chết”.

Nhưng nói chung, trừ Trần Đại Sinh tự tìm đường chết, thương vong của huyện này so với mấy huyện lân cận đã nhỏ gấp mấy lần.

Sau Trần tri huyện còn được phía trên khen ngợi, còn ban hai trăm lượng tiền thưởng cho hắn.

Hai trăm lượng bạc không đáng gì nhưng được khen ngợi khiến cả người Tần tri huyện đều bay lên, thậm chí còn tìm cái hộp gỗ đỏ xinh xinh để đặt những nén bạc đó vào, chuẩn bị đặt ở huyện nha cho mọi người cùng chiêm ngưỡng.

Nhưng Tần tri huyện thế nào cũng nghĩ không tới rằng một giấc ngủ dậy hai trăm nén bạc lẫn hộp gỗ kia đều không cánh mà bay.

Tên cướp lớn mật tới mức nào cũng không dám trộm nhà quan huyện! Tần tri huyện còn chưa hồ đồ tới mức kêu người bắt trộm, chỉ tìm hạ nhân hỏi có ai từng vào thư phòng hắn.

Hạ nhân nói không có người ngoài tới, chỉ là phu nhân sớm tới tìm, mang hộp đi rồi.

Đó, hóa ra là Hoàng thị lấy.

Tần tri huyện trước giờ không có gì bất mãn với Hoàng thị, sau khi động đất thì càng đừng nói – trước không nói Hoàng thị lúc ấy kiên trì cứu hắn và nhi tử, nói tới sau Hoàng thị cho binh sĩ ra ngoài giúp đỡ bá tánh gặp nạn, thắng được nhiều lời khen ngợi của bá tánh, còn có việc thứ hai là nàng nghĩ được cách lừa quân binh đóng quân bổ sung lại chỗ quan lương bị hụt, khiến địa vị ở nhà của Hoàng thị càng thêm cao.

“Vậy phu nhân rời thư phòng rồi đi đâu? Ở hậu viện hay đi nơi khác?”.

“Phu nhân sai người đưa tới hẻm Trà Hồ”.

Hoàng thị đây là đi thưởng bạc cho Khương Đào.

Tần tri huyện biết tiền đó là Khương Đào đáng nhận được, hơn nữa hai trăm lượng bạc cũng chẳng phải số tiền lớn. Nhưng vẫn rất khó chịu, đưa bao nhiêu tiền cho Khương Đào thì không sao nhưng sao lại đem bạc có ấn ký của triều đình mang đi tặng cơ chứ? Ý nghĩa của việc thưởng bạc còn đáng giá hơn bản thân nó nhiều.

Nhưng hắn khó chịu cũng không làm gì được, lúc này Hoàng thị đã tới nhà Khương Đào, vui tươi hớn hở mà đưa chiếc hộp cho nàng.

Tác giả có lời muốn nói: ta cho rằng bản thân đã viết đủ rõ ràng nhưng hóa ra là chưa nên giải thích lại một chút.

Tiên hoàng để lại di chiếu, an bài một đống người bên cạnh hoàng đế. Không làm theo sẽ bị hạ độc, có hai vị vương gia có di chiếu, nếu hoàng đế không làm theo thì sẽ có vương gia khác lên thay thế.

Tô Toàn biết được, có cơ hội nói thẳng ra nhưng trong lòng càng sợ hãi tiên hoàng, sợ hắn còn có hậu chiêu nên lựa chọn giảm liều thuốc hạ độc cho hoàng đế xuống. Buộc ông phải làm theo di chiếu, lại cho giải dược.

“Lập Vinh Quốc Công nhi nữ làm hậu, lập tử thành trữ. Chỉ lưu một người con sau cùng, giết hết cả nhà”.

Di chiếu của tiên hoàng có hai phần, nếu phần thứ nhất không thành, nữ nhi Thẩm gia không sinh được con nối dõi, vẫn sẽ giết cả nhà Thẩm gia, chỉ lưu lại một nhi tử, chờ về sau có người lên ngôi, sẽ lật lại bản án thu phục lòng người. Đương nhiên hiệu quả sẽ không tốt như là tân đế là cháu của Thẩm gia, lật lại án cho nhà mình sẽ có hiệu quả tốt hơn.

Vậy hắn muốn gì, Thẩm gia quân!

Thời kỳ khai quốc đã có một quân đội đi theo Thẩm gia, chậm rãi phát triển qua mấy thế hệ, trước ta cũng có viết “chỉ nhận người Thẩm gia, không luận tới đế vương”.

Hơn nữa, quốc gia cũng cần đội ngũ này bảo vệ tổ quốc, không thể tùy ý nói giải tán là giải tán. Cho nên Vệ lão gia tử cũng đã nói “Thẩm gia tuy đổ nhưng Thẩm gia quân tất sẽ không đổ”, Thẩm gia bị giết, Thẩm gia quân lại không loạn chính bởi vì trữ quân là Tiêu Giác, nửa người Thẩm gia.

Nếu không có Tiêu Giác, vậy Thẩm Thời Ân được lưu lại cũng không cần chết giả, sẽ bị giam lại, cho thêm chút hy vọng, chờ tân đế đời kế sẽ vì nhà hắn lật lại án sai.

Hoàng đế là do tiên hoàng chọn, không có lợi hại như cha hắn nhưng cũng không ngốc tới mức ấy, căn cứ vào tình huống để làm theo di chiếu.

Hắn cũng là do bị ép bức là làm ra bộ dáng tiếp thu, đợi bốn năm mới chuẩn bị thoái vị, mới tra ra được người hạ độc là Tô Toàn.

Aiz, là ta sai rồi, chỉ số thông minh của ta không đủ để viết giả thiết này. Còn may là chỉ có lỗi xíu. Sớm đã định viết hoàng đế là người kỳ quái nhưng ta lại rất thích tỷ tỷ Thẩm gia, tuy nàng lên sàn được mấy lần nhưng lúc làm cốt truyện vẫn rất có hảo cảm với nàng, vẫn muốn cho nàng một đoạn cũng không tính là hư tình giả ý. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net