Chương 121

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huyện thí và phủ thí cách nhau hai tháng, hai tháng này trừ bỏ hôm yết bảng, Khương gia có chút náo nhiệt – cùng ngày có không ít người tới chúc mừng, Khương Đào liền đi mua mấy trăm quả trứng gà, chia cho mọi người.

Sau đó lại an tĩnh, Khương Đào ngàn dặn vạn dặn, để mọi người trong khoảng thời gian này không quấy rầy Khương Dương đọc sách.

Trước đó Khương Lâm và Khương Dương một phòng, sau trước thi huyện Khương Lâm tới ở cùng với Tiêu Thế Nam.

Sau khi thi huyện xong, Tiêu Thế Nam dẫn Khương Lâm tới Tô trạch ở, như vậy sáng sớm bọn họ đi học cũng tiện, không cần lo lắng buổi sáng ồn ào đánh thức Khương Dương.

Từ khi thi huyện Khương Dương đã không tới Vệ gia học, chỉ ngẫu nhiên có chỗ nào không hiểu hay là viết văn mới mới đi thỉnh giáo Vệ Thường Khiêm.

Hắn mỗi ngày dậy giờ Thìn, sau đó chính là cả ngày, trừ đi ngoài thì luôn ở trong phòng, học mãi tới giờ Sửu.

Đổi thành thời gian ở hiện đại, đại khái hắn dậy lúc 7 giờ sáng, đọc sách mãi tới ba giờ sáng, một ngày chỉ ngủ bốn tiếng.

Thấy thái độ hắn nghiêm túc như vậy, Khương Đào cũng không dám nói cái gì mà “đỗ tú tài là được” nữa.

Đỗ tú tài vậy cũng quá khó rồi! Này nếu là sau thi cử nhân, Khương Dương có phải ngủ cũng không có thời gian không?

Nàng có nghĩ tới khuyên nhủ hắn, dù sao tuổi còn nhỏ, cũng chỉ mới mười bốn tuổi, thể chất lại bẩm sinh yếu hơn người thường, nếu là bệnh rồi thì mất nhiều hơn được.

Nàng còn nghĩ chính mình tuy không hiểu tứ thư ngũ kinh, khẳng định là không giúp được gì ở phương diện này nhưng nàng có thể vẽ ra một cái kế hoạch giờ giấc tương đối khoa học, như vậy có thể nâng cao hiệu suất, Khương Dương cũng có thể nghỉ ngơi nhiều hơn.

Còn có trước kia khi nàng xem được khi thi khoa cử, nhân vật chính sẽ ở nhà mình dựng một cái trường thi tạm thời, bắt chước bầu không khí ở trường thi, như vậy cũng có thể giúp ích phần nào.

Nàng nghĩ sẵn hết rồi đi tìm Khương Dương.

Không nghĩ tới chưa đợi nàng nói với Khương Dương đã thấy trên bàn hắn có một phần bảng giờ giấc rồi.

Trên đó viết rõ giờ nào nên làm gì, mỗi phần học một canh giờ, còn có mười lăm phút là thời gian nghỉ ngơi giữa các phần học.

Tới lúc nghỉ ngơi, Khương Dương sẽ đi ra đi ngoài hay là ở trên giường đất nghỉ ngơi một chút.

Nàng vẫn luôn không quấy rầy hắn, không ngờ hắn đều an bài thỏa đáng tất cả.

Đến nỗi bắt chước gì đó càng không có đất dụng võ, Vệ Thường Khiêm nghĩ cách kiếm cho hắn ít đề thật của mấy năm trước, Khương Dương dựa theo quá trình thi và thời gian làm mà thi thử.

Đến nỗi Khương Đào khuyên hắn ngủ nhiều một chút, hắn nói: “Tỷ tỷ nói đệ đều hiểu, một ngày ngủ được hơn hai canh giờ với đệ hiện tại cũng không tính là vất vả, quen là tốt rồi. Lại nói không phải tỷ còn hầm canh cho đệ sao, ăn xong tinh thần rất tốt. Tỷ xem trong khoảng thời gian này đệ cũng có gầy đi đâu”. 

Khương Đào thấy tinh thần hắn đúng là rất khá, thấy hắn có chủ ý của mình cũng không khuyên nữa.

Sau đó, nàng và Hoàng thị, Vệ phu nhân cùng nhau uống trà – Hoàng thị là thường xuyên tới tìm Khương Đào nói chuyện phiếm nhưng hiện tại Khương gia đang ở trạng thái cảnh giới tối cao, ban ngày Khương Đào hoặc ở tú phường hoặc ở Tô trạch, trừ lúc đưa cơm ra còn lại sẽ không quấy rầy Khương Dương.

Hoàng thị biết được xong liền tới Tô trạch tìm nàng nhưng Vệ Như đi theo Tô Như Thị học thêu cũng cần yên tĩnh nên Khương Đào và Hoàng thị gặp nhau ở đại sảnh của Tô trạch, sau có thể là Vệ Như về nhà nói với nương nàng, Vệ phu nhân mới các nàng tới phòng khách nhà mình, gia nhập tiệc trà cùng bọn họ.

Ba người vốn có giao tình, trước mắt đều là phụ huynh có con đi thi, càng là không hết đề tài để nói.

Nghe được lo lắng của Khương Đào, Hoàng thị và Vệ phu nhân đều khuyên nàng.

Vệ phu nhân nói: “Ngươi ít nhất ngày ngày đều thấy được A Dương nhà ngươi. Lang nhi nhà ta các ngươi hẳn cũng chưa gặp qua bao giờ, hắn vẫn luôn đi theo lão thái gia đọc sách, tuy rằng ở dưới cùng một mái hiên nhưng một tháng ta cũng chưa gặp được hắn mấy lần. Hiện tại càng đừng nói nữa, lão thái gia trực tiếp phong tỏa sân viện của hắn. Trừ mỗi ngày đưa cơm tới ra, ta và lão gia nhà ta muốn gặp hắn một lần còn khó. Ta cũng lo muốn chết”.

Vệ Lang luôn sống trong miệng người Vệ gia*, người ngoài chưa từng gặp qua.

*Là luôn nghe được qua lời người khác kể chứ đừng nghĩ theo nghĩa đen mà oan con edit :(((

Nhưng nghe nói Vệ lão thái gia năm đó cũng không để ý gì với nhi tử, nay lại tự tay dạy dỗ tôn tử, nghĩ đến hẳn cũng là thiếu niên có thiên phú tuyệt hảo.

Khương Đào chỉ thấy được Vệ Lang kia một lần trong đêm động đất, lúc ấy Vệ Lang đứng bên người Vệ lão thái gia, nhìn cũng chỉ mới mười sáu mười bảy nhưng đối mặt với thiên tai như vậy lại bát phong bất động*, có sự trầm ổn vượt tuổi.

*Ý chỉ không có chuyện gì có thể kinh động được

Khương Đào cười nói: “Vệ lão thái gia là người từng trải, cả nhà ngài đều là người đọc sách, dòng dõi thư hương, lệnh lang càng là thiên phú dị bẩm. Đến ngài cũng lo lắng thì chúng ta chẳng phải là càng lo quá mà ngủ không yên?”.

Vệ phu nhân rất tự hào về nhi tử, Vệ Lang mười ba tuổi đã là tú tài tam nguyên.

Khi đó Vệ Thường Khiêm cũng rất vui mừng, nói Vệ Lang hẳn sẽ trở thành Vệ lão thái gia thứ hai, sau sẽ là lục nguyên.

Ba thế hệ hai đời trước đều là Văn Khúc Tinh lục nguyên, đây là vinh quang cỡ nào chứ! Có lật hết sách sử cũng không tìm được mấy nhà đâu!

Nhưng sau Vệ lão thái gia không cho hắn thi tiếp, nói là hắn vẫn quá trẻ, đến lúc khác hợp hơn.

Không lâu sau ông từ quan, Vệ Thường Khiêm chống đỡ cả nhà, sau chính là năm ngoái cả nhà bọn họ dọn về huyện thành này.

Vệ Thường Khiêm và Vệ phu nhân cũng hỏi qua lão thái gia, nói bao giờ Vệ Lang được thi tiếp?

Tổ tông Vệ gia đều là người nhà nông, cũng không thể vất vả mà thay đổi hết, cứ như vậy thành dân đen.

Vệ lão thái gia vẫn luôn nói giờ chưa phải lúc, đang chờ thời cơ.

Mãi tới mùa thu năm ngoái, lúc hoàng đế hạ chỉ mở ân khoa, Vệ lão thái gia mới nói, đã tới lúc.

Lúc này Vệ Lang có thể thi, hắn muốn chuẩn bị chính là thi Hương tháng tám năm nay.

Vệ phu nhân rất tin tưởng nhi tử nhưng vẫn khiêm tốn nói: “Nói là nói như vậy nhưng làm cha mẹ, nào có ai không lo lắng cho con cái? Tuy biết hắn thiên tư cao, lại có lão thái gia trông chừng nhưng vẫn nhịn không được lo lắng. Lo lắng hắn có mệt hay không, có ăn được hay không, aiz….”.

Khương Đào gật đầu nói đúng vậy, “A Dương ở ngay cạnh ta, mỗi ngày ta chỉ hận không thể đứng đấy nhìn hắn. Nhưng lại sợ quấy rầy hắn nên mới ở ngoài cả ngày”.

Hoàng thị nghe các nàng hàn huyên xong mới gãi đầu nói: “A? Hóa ra hai người đều lo lắng cái này à, xem ra tình huống của chúng ta có chút không giống”.

Bọn họ hỏi Hoàng thị khác chỗ nào, Hoàng thị ngượng ngùng cười nói: “Các ngươi là không lo thành tích của hài tử, chỉ lo hắn lao lực quá độ. Ta là ngược lại, ta không sợ nó mệt chết mà chỉ sợ nó không chịu học”.

Tần Tử Ngọc cũng đã sớm chui vào thư phòng, tuy vậy hắn không có tính tự giác và tự kiềm chế như Khương Dương. Hơn nữa, việc vặt ở nha môn cũng nhiều, Tần tri huyện không rảnh nhìn hắn, hắn cũng thoạt nhìn là nghiêm túc nhưng sau Hoàng thị ngẫu nhiên tới thư phòng một chuyến mới biết, dưới một chồng tứ thư ngũ kinh là họa bản…

Thiếu niên mười mấy tuổi xem họa bản, nội dung kia đúng là kiều diễm quá mức.

Hoàng thị đoạt tới xem hai trang mà mặt đỏ bừng. Tần Tử Ngọc cũng ngại nhưng vẫn mạnh miệng: “Nương không hiểu, ta học mệt nhọc dựa vào cái này để nâng cao tinh thần. Cũng không phải mê muội tới mất ý chí”.

Hoàng thị tin hắn cái quỷ! Có học sinh nhà ai đọc sách mà dựa vào xuân cung đồ để nâng cao tinh thần!

Nàng lại lấy ra bó trúc kia, Tần Tử Ngọc vừa thấy gậy trúc liền nhút nhát, bị ăn hai cái, hắn lập tức giao hết những đồ vật linh tinh trong thư phòng ra, có gần hai sọt.

Sau Hoàng thị không có việc gì liền cầm gậy trúc tới thư phòng của Tần Tử Ngọc, lúc này mới thấy hiệu suất học tập của hắn cao hơn trước.

Nghe nói Hoàng thị lại đánh Tần Tử Ngọc, Vệ phu nhân không nhịn được khuyên nhủ: “Trước đó ta nói với muội không phải ý tứ ấy, Tử Ngọc nhà muội tuy rằng trước có làm sai nhiều chuyện nhưng cũng đã mười mấy tuổi, muội đánh như vậy… có chút không tốt”.

Vệ phu nhân nói uyển chuyển, Khương Đào sợ Hoàng thị không hiểu, giúp đỡ khuyên nhủ: “Tuy rằng hiện tại không có nhà ai không đánh hài tử nhưng không đánh đứa nào lớn rồi. Nó cũng có sĩ diện, nếu thật đánh nó tới lúc nó nóng lên, chỉ sợ sẽ tổn thương tình cảm mẫu tử các người”.

Hoàng thị gật đầu nói: “Các ngươi khuyên ta đều hiểu. Nhưng hài tử nhà ta ta biết, thân thể hắn rất tốt, đánh mông cũng không có vết gì… Sau ta sẽ không đánh hắn nữa”.

Lúc này Vệ phu nhân và Khương Đào mới yên lòng, lại nghe Hoàng thị bổ sung: “Trừ phi hắn lại không ngoan”.

Tới, nàng vẫn là nếm được ngon ngọt của việc quản giáo bằng vũ lực rồi.

Kỳ thật Hoàng thị làm sai thành đúng, bản chất của Tần Tử Ngọc là bắt nạt kẻ yếu nhưng trước đó tuy không chịu được Khương Dương nhưng không có bắt nạt hắn – rõ ràng hắn là công tử tri huyện, Khương Dương cũng chỉ là một đứa nhà quê. Thân phận cách xa như thế, hắn nhìn không nổi sớm đã phát tác.

Nhưng biết Khương Dương có thiên phú cao, không chừng ngày nào đó cá chép vượt vũ môn nên hắn mới luôn nhịn.

Sau tới lúc biết Khương Dương có hiếu kỳ, ba năm không được thi, hắn mới phát tác ra hết những ghen ghét và oán hận.

Hoàng thị hiện tại rất cứng, nói đánh là đánh, Tần Tử Ngọc đúng là sợ cái này. Mùng một bị đánh, hắn ngoan được vài ngày, sau tới ngày yết bảng, hắn và Khương Bách nổi lên mâu thuẫn, không qua mấy ngày liền chèn ép Khương Bách.

Nghĩ tới ngay cả đường huynh của Khương Dương cũng bị hắn xử lý, người nhà họ Khương cũng chỉ có vậy, không đáng sợ như hắn tưởng, cái đuôi bất giác lại vểnh lên.

Sau bị nương hắn thu thập một lần, xương cốt lại cứng lại.

Cả ba nhà bọn họ tuy tình huống khác nhau nhưng đều là muốn tốt cho hài tử.

Ba nhà cứ ở trong bầu không khí khẩn trương cao độ như vậy cũng tới lúc thi  phủ.

Tuy rằng trước đó Khương Dương nói phủ cách huyện không xa, cũng không có gì đáng xem, nói sau thi tỉnh nàng đi sau cũng được.

Nhưng nói là như vậy, Khương Đào nào yên tâm hắn đi một mình?

Vẫn là muốn đi theo.

Nàng muốn đi nhưng Khương Dương không muốn cho nàng đi.

Tựa như Khương Đào thương hắn vất vả, nghĩ khuyên hắn nghỉ ngơi nhiều, Khương Dương thấy Khương Đào sớm muộn cũng hầm canh cho hắn, trên người cũng có mùi thuốc, hơn nữa còn căng thẳng hơn cả hắn, buổi tối đi tiểu hai lần còn mang đồ ăn khuya tới cho hắn, cũng là đau lòng nàng, không muốn nàng bôn ba, thừa dịp này để nàng ở trong nhà nghỉ ngơi đôi chút.

Hắn nói Sở Hạc Vinh ở huyện mãi cũng chán, muốn tới phủ chơi cùng hắn.

Sở Hạc Vinh và bọn đệ đệ thân như huynh đệ ruột, bên người cũng có gia đinh sai vặt, vừa không thiếu tiền vừa không thiếu người hầu nhưng hắn cũng chỉ là thiếu niên mới lớn, người cũng không đứng đắn, còn không trầm ổn bằng Khương Dương, Khương Đào vẫn không yên tâm.

Sau Hoàng thị biết được, khuyên nàng nói: “A Dương nhà muội là đau lòng muội, ta biết muội không tự mình đi theo sẽ lo lắng. Nhưng muội ngẫm lại xem, nếu muội đi theo, thành ra hắn lại lo lắng cho muội. Chúng ta lo lắng cũng không sao nhưng người thi cử như chúng nó phân tâm, kết quả khó mà nói được”.

Lời này cũng khuyên Khương Đào, nàng cũng chỉ có thể dặn dò Sở Hạc Vinh mấy câu, nói làm phiền hắn.

Sở Hạc Vinh cũng sảng khoái, cười nói: “Đều là người một nhà, cô cô khách khí như vậy làm gì. Ta chỉ biết chơi nhưng bên người ta có lão quản gia rất được. Có hắn chăm sóc A Dương, cô cô yên tâm”

Hắn không có nói láo lừa Khương Đào, mà là năm ngoái hắn về nhà ăn Tết, Sở gia lão thái thái thấy hắn ở bên ngoài một thời gian, về nhà đúng là có chút phong độ trí thức, hơn nữa không hề nói mình vất vả như nào, còn nói mình sống rất tốt.

Sở lão thái thái không biết hắn sống tốt thật, nghĩ là tuy rằng trước đó cho hắn người và chi phí nhưng sống ở bên ngoài có thể tốt như trong nhà sao?

Sở Hạc Vinh nói như vậy, thật sự là có học hành, trưởng thành rồi, không muốn làm bà nhọc lòng!

Hơn nữa cuối năm ngoái Sở Hạc Tường mất, lão thái thái càng thêm kỳ vọng vào Sở Hạc Vinh, an bài lão quản gia chăm sóc hắn.

Là người rất biết làm việc, chăm sóc mấy chục miệng ăn ở Sở gia nhiều năm, tuổi lớn mới không muốn quản mấy chuyện này. Dù sao có hắn chăm sóc, Sở Hạc Vinh sống càng thêm tốt.

Cho nên hắn mới có niềm tin cam đoan với Khương Đào, nói nhất định có thể chăm sóc tốt cho Khương Dương.

Khương Đào nghe nói là quản gia đắc lực của Sở gia, cũng yên tâm một ít, tự mình tiễn bọn họ rời thành, sau đó ở nhà chờ tin tức.

Lúc này đã là tháng tư, nàng và Hoàng thị hợp tác làm tú phường đã được một thời gian, hiện giờ đã có sáu mươi người.

Người nhiều chuyện cũng nhiều nhưng sau Hoàng thị tiến cử thêm hai người có kinh nghiệm quản lý nên cũng không có ai không biết điều.

Trước đó Khương Đào đều tập trung vào chăm sóc Khương Dương thi, không mấy để ý tới chuyện bên tú phường, đúng lúc này chỉnh đốn lại một chút.

Mà đúng lúc nàng chuẩn bị làm công tác gửi gắm tình cảm, tiểu huyện thành đã xảy ra một sự kiện lớn oanh động toàn thành!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net