Chương 150

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn vừa nói xong, Tào thị lại nhịn không được rơi lệ, nhỏ giọng khóc nức lên.

Tiêu Thế Nam ngơ ra, gãi đầu nói: “Nương sao vậy? Người khóc cái gì?”.

Tào thị chỉ khóc không nói lời nào, Tiêu Thế Vân tới bên cạnh vỗ vai Tào thị, an ủi bà: “Nương đừng đau lòng, đại ca cũng không phải cố ý”.

Hắn không khuyên còn tốt, vừa khuyên xong Tào thị khóc càng lớn.

Anh Quốc công cũng trầm mặt xuống, quở trách: “Vừa trở về liền chọc cho nương ngươi khóc! Còn có ngươi mới nói cái gì?”.

Phủ Anh Quốc công mới là nhà của Tiêu Thế Nam, hắn lại đi theo Thẩm Thời Ân và Khương Đào nói về nhà, cũng không phải là giận lẫy gì hai phu thê Anh Quốc công.

Nhưng là Tiêu Thế Nam cảm thấy chính mình nói không sai, Thẩm gia không phải nhà hắn sao?

Hơn nữa vị trí thế tử cũng là của đệ đệ hắn, đại gia tộc đều sẽ phân gia, người kế thừa cũng sẽ lưu lại trong nhà, những người khác rồi sẽ phải rời phủ. Hắn sớm muộn cũng phải ra ngoài, sớm hay muộn thì là chuyện gì lớn đâu?

Bộ dáng này của phụ mẫu hắn như thể là hắn vừa nói lời đại nghịch bất đạo gì.

Thẩm Thời Ân cũng quay đầu nói với hắn: “Tuy đệ chưa nói gì sai nhưng làm nhi tử, chọc cho phụ mẫu không vui còn không mau xin lỗi?”.

Tiêu Thế Nam cũng không cảm thấy mình sai cái gì nhưng xưa nay hắn đều nghe lời của Thẩm Thời Ân, nghe vậy rất mau nói xin lỗi.

“Đứa nhỏ này là do tẩu tử nó chiều nó quá. Dượng và dì thông cảm, trở về ta sẽ phạt hắn”.

Khương Đào cũng tiếp lời: “Ta sai rồi, là ta không dạy dỗ hắn tốt”. Nói xong quay đầu nhìn Tiêu Thế Nam, nói: “Còn không mau đi? Còn ngại chưa chọc phụ mẫu đệ tức giận đủ à?”.

Tiêu Thế Nam gục đầu đi theo bọn họ.

Lúc này người không mẫn cảm như Tào thị là Anh Quốc công cũng phát giác có gì đó không đúng, giống như ném nhi tử đi rồi?

Nhưng mới rồi lời Thẩm Thời Ân và Khương Đào lại nói hướng về bọn họ, nghe cũng không có gì sai.

Chính là khiến cho người khác cảm thấy quá mức kỳ quái.

Giống như hài tử nhà mình tới nhà người khác đùa nghịch, làm phụ mẫu, trưởng bối khẳng định sẽ để hài tử cúi đầu nhận sai trước mặt họ nhưng ý tứ che chở lại rất rõ ràng.

Nhưng Tiêu Thế Nam là con  của ông mà! Sao lại thành hài tử nhà người ta rồi?!

Trong lòng phu thê Anh Quốc công đều không dễ chịu, Tiêu Thế Vân ở bên cạnh khuyên nhủ: “Cha mẹ chớ đau buồn, nghĩ tới đại ca hẳn còn đang trách chuyện con đoạt vị trí thế tử của huynh ấy. Nhi tử cảm thấy cả nhà hòa thuận mới là tốt nhất, như vậy đi, con nói với đại ca, con sẽ không đoạt danh thế tử của huynh ấy nữa”.

Nói xong Tiêu Thế Vân đi ra ngoài cửa, Anh Quốc công vừa định cản hắn lại thấy hắn ho khan một trận, ho tới đứng không vững, phải tựa vào cửa mới đứng được.

Phu thê Anh Quốc công cũng không rảnh lo Tiêu Thế Nam có phải giận gì hay không, hai người họ tiến lên một trái một phải đỡ hắn.

“Con à, đừng náo nữa, sức khỏe không tốt thì đãi khách làm gì, nên nghỉ ngơi đi”. Tào thị nói xong liền kêu hạ nhân tới đỡ hắn về phòng.
Tiêu Thế Vân xúc động nói: “Nhưng đại ca….”.

Anh Quốc công nhíu mày, “Con là đệ đệ còn suy nghĩ cho nó như vậy, nó làm ca ca chẳng lẽ còn không yêu quý con hay sao? Chuyện thế tử chính là của con rồi, con không cần nhường nhịn cho ca ca con làm gì. Trước cứ nghỉ ngơi đi rồi lại nói”.

Tiêu Thế Vân lúc này mới được hạ nhân nâng đi.

…………..

Bên Khương Đào, ra khỏi phủ Anh Quốc công, Khương Đào liền vỗ vai Tiêu Thế Nam, nói: “Đừng có không vui, mới rồi chúng ta chỉ nói đệ hai câu vậy thôi chứ không có ý trách đệ thật”.

Tiêu Thế Nam gật đầu nói đã biết, giống như trước đó Khương Lâm nói sai trước mặt Tiêu Giác vậy, bị Vương Đức Thắng răn dạy vài câu, Khương Đào cũng trước là nói đệ đệ nhà mình không đúng, giúp đỡ nhận lỗi. Kỳ thật trong lòng vẫn là che chở hắn.

“Đệ cũng không phải tức giận nhị ca và tẩu tử nói đệ nhưng đệ… Aiz, không nói rõ được, chính là trong lòng không thoải mái”.

“Không thoải mái thì đừng nghĩ nữa, mau mang ta đi nhìn cái đình hồ mà đệ bảo, ta cũng rất tò mò dạng đình gì mà hai huynh đệ đều muốn tranh đây”.

Tiêu Thế Nam nghĩ tới nơi mình mong ước được ở từ nhỏ kia lập tức lấy lại tinh thần.

Bốn người cười nói trở về phủ Vinh Quốc công.

Phủ Vinh Quốc công vừa mới được tu bổ, một cái cây ngọn cỏ đều là mới dời tới, những chỗ khác càng đừng nói, đều có một cỗ khí phái kính cẩn, hai con sư tử đá ở cửa không giận mà uy, sinh động như thật, chỉ là cái này đúng là có giá trị chế tạo xa xỉ.

Còn chưa vào cửa, Khương Đào nhìn thấy cánh cửa bằng đồng liền cười, “Thật đúng là làm cửa bằng đồng?”.

Thẩm Thời Ân cũng cong môi, “Sớm đã nói với nàng, cũng không phải việc gì khó”.

Khương Đào tiến lên chạm vào, lại cười một trận, “Bây giờ đúng là không cần lo có người tới đá cửa nhà”.

Sau khi vào phủ, núi giả hành lang, đình đài lầu các, mái gác cong cong, rường cột chạm trổ chẳng cần nhiều từ miêu tả, Khương Đào nhìn đến hoa cả mắt.

Trước đó nàng làm đích nữ phủ Ninh Bắc Hầu còn tự nhận có chút kiến thức nhưng Ninh Bắc Hầu hoàn toàn không thể đánh đồng được với phủ Vinh Quốc công, ngay cả Anh Quốc công phủ bên cạnh cũng không có khí phải như này.

“Tu sửa này có thể hay không quá….” Khương Đào do dự không biết nói như nào, cứ cảm thấy dù là phủ Quốc công cũng không nên đường hoàng như vậy.

“Không sao, là Tiểu Giác tự thiết kế”. Thẩm Thời Ân đoán được tâm tư của nàng, giải thích nói: “Trước đó ta ở lại trong cung của Tiểu Giác, sau lại vì chuyện sửa lại án sai mà hối hả bận rộn, nhà cũ là do nó giám sát tu sửa”.

Nghe nói là Tiêu Giác sửa lại, Khương Đào cũng không nói gì.

Sau đó một lúc lâu, cái đình hồ mà Tiêu Thế Nam tâm tâm niệm niệm hiện ra, tuy hiện tại đã vào thu nhưng tiết trời vẫn rất nóng bức, hoa sen trong hồ vẫn thướt tha duyên dáng như vậy.

Nhà thủy tạ ở giữa hồ, tuy rằng chỗ đó cũng không tính là lớn, chỉ hai gian nhà ở nhưng mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy hết cảnh hồ, trong không khí tràn ngập mùi hương tươi mát của cỏ cây, thò tay ra ngoài là có thể hái ngay được một đài sen.

Đúng thực là một nơi lịch sự tao nhã.
Tiêu Thế Nam sợ ca hắn hối hận, vào phòng liền cởi giày bổ nhào lên giường, ngáp dài nói mệt.

Khương Lâm cũng ngáp theo, xoa mắt.

Tiêu Thế Nam gọi nó ngủ cùng, sau đó bắt đầu đuổi người, nói: “Tẩu tử cũng đi đường một ngày, mau trở về nghỉ ngơi. Nhị ca và tẩu tử cách xa lâu như vậy, còn không mau về hun đắp cảm tình?”.

Khương Đào và Thẩm Thời Ân nào không biết trong đầu hắn đang nghĩ cái gì?

Nhưng đệ đệ nhà mình mà, cũng vẫn chiều nó như lúc trước.

“Ngủ đi”. Khương Đào đóng một cánh cửa sổ, chắn bớt gió hồ lạnh, sau đó kéo Thẩm Thời Ân rời đi.

Hai người tới chính viện, Hề Vân đã đem hành lý của họ tới.

Khương Đào ngồi cạnh bàn, sửa sang lại hành lý.

Thẩm Thời Ân ở bên cạnh giúp nàng.
“Nàng có phải không vui không?”.

Nàng đúng là không vui, không thì cũng không cạnh khóe với Tào thị như vậy. Tào thị tuy là bởi vì lời của Tiêu Thế Nam mà khóc nhưng chủ yếu vẫn là do hành động trước đó của Khương Đào, khiến bà thấy bản thân ngăn cách với nhi tử.

Lại sửa sang chốc lát, Khương Đào đặt mạnh quần áo xuống bàn, “Tiểu Nam sao lại tốt tính như vậy chứ? Hôm nay hai phu thê họ nói chuyện chói tai như vậy, còn có trước khi ăn cơm, Anh Quốc công phu nhân đã thay đổi vị trí món ăn, đem đồ thanh đạm đều đưa tới trước mặt Tiêu Thế Vân. Nhìn cũng biết đó là mấy món hắn thích ăn, ta thấy trong đó có món tôm phỉ thúy bóc vỏ, rõ ràng Tiểu Nam cũng thích ăn. Nếu không phải bọn họ là phụ mẫu thân sinh của Tiểu Nam, nếu bọn họ không phải là trưởng bối từng giúp chàng, ta sẽ….”.

Khương Đào “ta sẽ” một lúc cũng không nói, Thẩm Thời Ân liền hỏi nàng: “Nàng sẽ thế nào?”.

Khương Đào cũng không biết nói như nào, dù sao cũng sẽ không để cho Tiêu Thế Nam về cái nhà đó nữa, bọn họ bất công cũng chẳng phải chuyện lớn tội ác tày trời, muốn tính mạng họ thì chưa tới mức ấy nhưng chính là không muốn cho bọn họ sống tốt như vậy, trong lúc nhất thời đúng là không nghĩ ra nên đối phó với họ như nào.

“Đừng tức giận nữa”, Thẩm Thời Ân kéo nàng ngồi xuống bên người, nhẹ nhàng vỗ lưng thuận khí cho nàng, “Mặt ngoài không có trở ngại là được, nếu nàng không thích, sau này bớt lui tới là được”.

Khương Đào được hắn khuyên bớt tức không ít, lại nhịn không được cười nói: “Nói giống như chỉ có mình ta tức giận ấy, mới rồi chàng nói truyền lại đao pháp cho Tiểu Nam. Ta thấy lời vừa nói ra, mặt Anh Quốc công liền cứng lại một chút. Ý tứ bên trong là gì?”.

Thẩm Thời Ân mím môi, cười nói: “Để nàng nhìn ra rồi, đó là một bộ đao pháp cổ, ban đầu không có tên nhưng tổ tiên nhà ta đoạt được, vẫn luôn truyền cho bên trong gia tộc, lại trải qua mấy thế hệ tổ tiên cải tiến, liền dứt khoát gọi là “đao pháp Thẩm gia”.

Đã gọi là đao pháp Thẩm gia, truyền cho Tiêu Thế Nam ý tứ là gì không cần nói cũng biết, đồng ý thân phận người của Thẩm gia của hắn.

Này còn sắc bén hơn mấy lời nói của Khương Đào nhiều.

“Như vậy cũng tốt, để bọn họ biết Tiểu Nam là người nhà ta, cũng không phải bọn họ muốn gọi thì gọi, muốn đuổi thì đuổi, người của ta ta thích thế  nào thì thế ấy”. Khương Đào ở trước mặt Thẩm Thời Ân liền lộ ra cái tính trẻ con, oán hận nói: “Nhà ta nhặt được một hài tử ngoan, cho bọn họ khó chịu chết!”.

Mà bên phủ Anh Quốc công, sau khi Anh Quốc công và Tào thị nhìn Tiêu Thế Vân rời đi, nghĩ tới Tiêu Thế Nam nghiễm nhiên trở thành người nhà Thẩm gia, trong lòng đúng là giống như Khương Đào nói – khó chịu muốn chết!

Vẫy lui hạ nhân, Tào thị khó chịu rơi nước mắt: “Nhi tử nhà ta sao lại thành người Thẩm gia rồi? Hiện nay còn ở Thẩm gia, Thời Ân còn muốn truyền đao pháp Thẩm gia cho hắn… Con của ta a, ta mười tháng mang thai sinh ra nó, sao lại thành người ngoài rồi?”.

Sắc mặt Anh Quốc công cũng xanh mét, tuy rằng ông sớm đã đánh chủ ý muốn Tiêu Thế  Nam dựa vào Thẩm gia mà đi đường khác nhưng lúc này người nào không coi trọng con nối dõi? Nhi tử nuôi tới mười hai tuổi tống ra ngoài, mới qua gần 5 năm đã hoàn toàn không để phụ mẫu trong lòng, sao ông không khó chịu cho được?

Nhưng dù là đưa Tiêu Thế Nam đi hay thỉnh số con phong Tiêu Thế Vân làm thế tử, đều là quyết định của Anh Quốc công, khó chịu tới mấy ông cũng phải nhịn, vì thế ông nói: “Có gì đáng khóc chứ? Nó thật muốn dựa vào Thẩm gia, không nhận phụ mẫu như chúng ta, nhà ta cũng không thiếu đưa bất hiếu như nó!”.

“Tiểu Nam đã ở cùng với bọn họ rồi sao lão gia còn nói chuyện như vậy?”. Ánh mắt Tào thị nhìn Anh Quốc công tràn đầy oán giận.

Anh Quốc công đúng là lúc đang thở không thuận, hai người cãi nhau vài câu rồi ai về phòng nấy.

Buổi tối trước khi dùng cơm, Tào thị còn thường nhìn về phía cửa, nghĩ Tiêu Thế Nam có lẽ mới hồi kinh chưa có điều chỉnh lại, lúc này hẳn nên về nhà chứ?

“Nương đừng nhìn nữa”. Tiêu Thế Vân săn sóc mà gắp đồ ăn cho bà, “Nương thật sự nhớ đại ca thì ngày mai con đi với nương đón huynh ấy về”.

“Chính nó không muốn về, các người còn muốn đi đón?”. Anh Quốc công tức giận quăng đũa lên bàn.

Thấy ông buồn bực, Tào thị cũng không dám nhắc lại.

Một bữa cơm còn chưa ăn xong, Tiêu Thế Nam tới thật.

“Cha mẹ đang ăn cơm hả?”. Hắn vào nhà xong chào hỏi mọi người lại phát hiện không khí trong nhà có chút không đúng.

“Aiz, cuối cùng con cũng về”. Tào thị đứng lên kéo hắn ngồi xuống, “Mau nói vài lời tốt với cha con”.

Sắc mặt Anh Quốc công lúc này mới hòa hoãn hơn chút, trời tối mới biết trở về, cũng coi như không quên bản thân họ Tiêu!

Tiêu Thế Nam cũng không biết Anh Quốc công tức cái gì, hơn nữa từ nhỏ cha hắn đã không hề hòa nhã với hắn, hắn nào dám vào lúc này đối nghịch chứ?

Hắn cũng không ngồi, xua tay nói: “Không được không được, trong nhà còn một bàn tiệc Túy Hương Lâu, còn đang chờ con về”.

Hắn không đề cập tới chữ “nhà” còn tốt, nói xong Anh Quốc công tức dựng râu trợn mắt, vỗ bàn hỏi hắn: “Vậy ngươi không về nhà ăn cơm đi chạy tới đây làm gì?”.

Tiêu Thế Nam cho rằng cha hắn lại trút giận lên đầu hắn nên vội vàng nói: “Về ngay về ngay, nương, mau đưa đoạn vải Tiêu Giác cho con ra đây, giữa trưa con đi gấp nên quên. Mới rồi con nghe nói sắp tới sinh thần của Thái Hoàng Thái Hậu rồi, tẩu tử con cần may quần áo mới vào cung!”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net