Chương 151

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tào thị sao cũng không ngờ là Tiêu Thế Nam đặc biệt về lấy vải, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì, chỉ có thể quay đầu đi chờ phản ứng của Anh Quốc công.

Anh Quốc công bực bội xua tay nói: “Cho nó cho nó!”.

Tào thị kêu ma ma quản kho tới hỏi vải đâu?

Ma ma kia lộ vẻ khó xử: “Vải đó buổi trưa thu vào nhà kho, buổi chiều tú nương lấy ra may y phục cho nhị công tử rồi”.

Tiêu Thế Nam mới rồi còn hận không thể cầm vải đi luôn, nghe xong lời này lập tức nhảy dựng lên, vội la: “Đồ của ta, dựa vào cái gì mà không hỏi ta đã dùng?”.

Ma ma này cũng là vô tội, hạ nhân hầu hạ buổi trưa cũng không có nàng, sau Tào thị vì buồn bực mà gọi nàng tới thu đồ về, cũng không nói rõ ràng.

Buổi chiều tú nương tới đo áo cho Tiêu Thế Vân, tự Tiêu Thế Vân nhắc tới đoạn vải này.

Tú nương liền cầm lệnh bài của hắn tới nhà kho lấy, trong phủ đều biết Tiêu Thế Vân được Anh Quốc công lựa chọn là thế tử, sau này gia nghiệp to lớn này đều là của hắn. 

Ma ma kia tuy cảm thấy loại vải này mình chưa từng thấy qua nhưng cũng không nghĩ nhiều, lấy xong liền đưa cho tú nương.

Nghe xong ma ma kia giải thích, Tào thị khó xử mà nhìn về phía Tiêu Thế Vân, nói: “Tiểu Vân, sao con lại lấy dùng đồ của ca ca con? Đó là đồ trong cung Thánh Thượng thưởng cho ca ca con, là vật ngự tứ”.

Tiêu Thế Vân lập tức tạ lỗi, nói: “Con không nghĩ nhiều như vậy. Chỉ nghĩ ca ca cùng chúng ta là người một nhà, hơn nữa huynh ấy không mang đi, khả năng là để lại hiếu thuận phụ mẫu. Đúng lúc buổi chiều tú nương tới đo đồ cho con, con nghĩ hai người cũng nên may đồ mới nên mới để tú nương cầm lệnh bài của con đi lấy vải may y phục cho hai người…”.

Tào thị lại gọi tú nương trong phủ tới, hỏi xong mới biết đúng thật là tuy nàng cầm lệnh bài của Tiêu Thế Vân đi lấy đồ nhưng không phải làm đồ cho hắn mà là cho phu thê Anh Quốc công.

Tào thị nghĩ đây cũng là tấm lòng hiếu thảo của hắn, cũng không tiện trách hắn cái gì, chỉ có thể xấu hổ nói với Tiêu Thế Nam: “Tiểu Nam, đệ đệ con cũng không phải cố ý. Như vậy đi, nương sai người đưa con tới nhà kho, con cứ chọn mấy đoạn vải tốt, cũng không chỉ cho tẩu tử con mà chính con cũng may thêm mấy bộ đồ…”.

Tiêu Thế Nam mới rồi còn rất tức giận nhưng nghe nói là làm cho phụ mẫu hắn nên cũng không tiện làm khó dễ, chỉ là vẫn không vui với việc Tiêu Thế Vân tự tiện đụng vào đồ của hắn.

Sau Tào thị dẫn hắn tới nhà kho, tuy rằng mấy năm qua vợ chồng Tào thị bị giam lỏng nhưng rốt cuộc cũng có nhiều năm tích cóp, trước đó lúc Tiêu Giác đăng cơ phong thưởng cho cựu thần, đồ trong nhà kho trở nên nhiều hơn.

Tiêu Thế Nam nhìn Đông ngó Tây, tuy rằng cảm thấy chất liệu không bằng Tiêu Giác cho nhưng được cho không thì cũng nên cầm thêm chút.

Lấy xong hắn lếc nhìn sắc mặt tái mét của Anh Quốc công, lúc quay lại còn không quên nói với tú nương: “Vải của ta đâu?”.

Tú nương đơ ra, còn tưởng chuyện đã kết thúc rồi, sao còn hỏi tới nữa?

Nhưng đối phương là chủ nhân, tú nương chỉ có thể thành thật đáp: “Để cho lão gia và phu nhân may áo”.

Tiêu Thế Nam trước đó không hiểu mấy chuyện này nhưng Khương Đào vẫn luôn thêu thùa, mưa dầm thấm lâu hắn cũng biết một ít: “Ta biết nhưng buổi chiều mới cầm vải, cũng không thể qua một lúc sau liền biến thành quần áo được?”.

Tú nương nói không có, “Chỉ là dựa theo số liệu của lão gia và phu nhân để cắt vải”.

Tiêu Thế Nam gật đầu nói: “Ta đoán được, dù sao không phải ai cũng giống tẩu tử của ta may vá tốt như vậy. Đưa vải tới đây cho ta”.

Đừng nói là tú nương, ngay cả Tào thị cũng không nghĩ tới chuyện Tiêu Thế Nâm lấy lại vải về.

Lúc này Anh Quốc công cũng không áp được lửa giận, vỗ cái bàn hét lớn: “Cho hắn cho hắn! Để thằng bất hiếu này cầm đồ rồi cút đi!”.

Anh Quốc công tuy tính tình nóng nảy nhưng hiện nay tuổi tác đã lớn, trước đó bị giam lỏng mấy năm, đã không còn thích nổi giận nữa, nay ông tức tới muốn nứt cả khóe mắt, trong lúc nhất thời mọi người đều im như ve sầu mùa đông.

Tú nương đi lấy vải, tuy rằng nàng nói là Tiêu Thế Vân sai may quần áo cho phu thê Anh Quốc công nhưng có tổng cộng ba đoạn, phần nhiều vẫn là cắt cho Tiêu Thế Vân may quần áo.

Tiêu Thế Nam cũng không chê vải vụn, cuộn thành chồng vải, nâng đống vải cao nửa người này rời đi.

Anh Quốc công còn đang trừng mắt nhìn theo bóng dáng hắn, chỉ cảm thấy lửa giận xông tận óc.

“Cha đừng giận, là nhi tử sai rồi”. Tiêu Thế Vân tự trách, “Là con nghĩ không chu đáo, là con có lỗi với đại ca, không thể trách đại ca vừa rồi làm như vậy”.

Anh Quốc công cả giận nói: “Con đừng thay nghịch tử kia nói chuyện nữa, tuy rằng đúng là con nghĩ không đúng nhưng dù sao cũng là một phần hiếu thảo. Đoạn vải kia tuy khó có được nhưng cũng không phải đồ gì hiếm lạ, nay Thánh Thượng có thể cho hắn, lần tới chẳng lẽ liền không cho nữa sao? Ai có thể nghĩ rằng nó tới một đoạn vải cũng không nỡ cho cha mẹ nó và em nó dùng chứ?! Nó chính là cái thứ con bất hiếu, đồ sói mắt trắng…”.

Ông mắng xong ngực thở phập phồng, mắt thấy ông sắp không xong rồi, Tào thị vội sai người dâng trà nóng, sau đó đứng đằng sau thuận khí cho ông, khuyên ông nên lấy thân mình làm ưu tiên.

Tiêu Thế Vân cũng đứng cạnh Anh Quốc công khuyên nhủ, ai cũng không chú ý tới, lúc ấy trong mắt hắn lại xẹt qua một tia vui vẻ.

………………

Bên Thẩm gia, hạ nhân đã bày hết đồ của Túy Hương Lâu lên bàn.

Túy Hương Lâu nổi tiếng nhất là giò tương, gà hầm rượu, cá om rượu, bồ câu xào tương, Khương Lâm ngủ trưa dậy xong đã sớm đói bụng, ngồi ở bên cạnh bàn nuốt nước miếng.

Tuy vậy nó cũng không làm ầm đòi ăn trước vì quy củ trong nhà chính là phải đợi người nhà đông đủ mới có thể ăn cơm.

Chờ tới khi Tiêu Thế Nam bưng một đống vải về, ánh mắt Khương Lâm nhìn tỷ tỷ nó sáng lên.

“Ăn đi, ăn đi”. Khương Đào nhét đũa vào tay hắn để hắn ăn cơm, sau bảo Tiêu Thế Nam cứ để đồ bên cạnh rồi ngồi xuống, sau đó hỏi hắn: “Sao lại đi lâu như vậy? Hơn nữa ta nhớ rõ là Tiêu Giác chỉ tặng đệ ba cuộn vải, sao lấy về lại nhiều như vậy?”.

Tiêu Thế Nam còn đang tức, trở về thấy người trong nhà đều đang đợi hắn ăn cơm nên mới bình tĩnh lại.

Hắn vừa cầm khăn ướt lau tay, vừa đáp: “Đừng nhắc nữa, sớm biết vậy trưa đã không nên để quên”.

Nói xong hắn kể lại chuyện vừa rồi ở phủ Anh Quốc công, lại nói: “Vải đều bị cắt hết ra rồi, tay nghề tẩu tử tuy là vô cùng khéo léo nhưng đệ cũng không biết là có thể dùng được nữa hay không nên trước cứ mang về hết”.

Khương Đào gật đầu, cười nói: “Chút việc nhỏ thôi, còn đáng để đen mặt sao? Trong nhà cũng không thiếu chút vải như vậy”.

Buổi trưa Khương Đào không ngủ, Thẩm Thời Ân cầm sổ sách kho tới cho nàng nhìn, Thẩm gia tuy mấy năm trước gặp nạn nhưng sau khi Tiêu Giác đăng cơ liền đưa đồ của Thẩm gia về, những thứ ở trong quốc khố đều trả lại hết, còn tặng thêm không ít đồ. Vật liệu may mặc là nhiều nhất, chính là để bọn Khương Đào một ngày thay hai mươi bộ cũng không có vấn đề.

“Đệ biết nhưng đó là đệ xin Tiêu Giác cho đệ mà. Vải này đệ biết, cho dù có nhiều cũng là để cho quý nhân hậu cung dùng. Hiện giờ Tiêu Giác chưa thành thân nên vải này có thể đem đi tặng người, chờ sau này có hoàng hậu, phi tần rồi, đệ cũng không thể tranh đoạt với các nàng. Hơn nữa tuy là đệ dựa theo nhân khẩu nhà mình mà xin Tiêu Giác nhưng kỳ thật là đệ không cần, chỉ nghĩ để tẩu tử may mấy bộ để mặc….  Cha đệ cũng không biết tức cái gì, thấy đệ trở về liền không thuận mắt, lúc đệ lấy vải về mắt ông ấy như sắp phun ra lửa rồi ấy, giống kiểu muốn ăn thịt đệ tới nơi”.

“Không có chuyện gì”, Khương Đào gắp tôm phỉ thúy đã bóc vỏ vào bát hắn, nói: “Không phải đã lấy về rồi sao, tuy rằng bị cắt ra rồi nhưng để tỷ sửa cho mỗi người một cái áo ngủ cũng đúng lúc không phải sao? Vải trân quý vậy mà để tỷ mặc đi dự tiệc đúng là không biết chọc cho bao người đỏ mắt”.

Tiêu Thế Nam bị nàng dỗ cũng bưng bát ăn cơm, cuối cùng cũng chẳng còn buồn bực nữa.

Khương Đào để Khương Lâm không cần kiêng gì mà ăn thêm chút thịt, vậy mới có thể bù vào số cân giảm được lúc đi đường nhưng chính nàng vẫn ăn chay, nhìn giò tương mình mơ ước bấy lâu gần ngay trước mắt mà không thể đụng vào, nàng nhìn thêm vài lần coi như ăn qua, dùng canh thịt chan cơm cũng ăn nhiều thêm nửa chén.

Sau khi ăn xong Tiêu Thế Nam đưa Khương Lâm đi tới đình thủy tạ, hai người đối với địa phương kia còn chưa tò mò đủ đâu, Khương Đào dặn bọn họ lúc đi ngủ chỉ có thể mở nửa cánh, nhớ đắp chăn cho kĩ, sau đó cũng để bọn họ đi, chính mình cầm khay kim chỉ ra, theo số đo của người nhà mà chỉnh lý lại đống vải.

Thẩm Thời Ân ở bên cạnh cầm một quyển binh thư chậm rãi đọc, hai người an an tĩnh tĩnh ngồi một lúc, Thẩm Thời Ân nói: “Nàng không tức giận?”.

Khương Đào trong mắt bọn đệ đệ là người ôn nhu nhất, hiền thục nhất, chỉ có Thẩm Thời Ân mới biết, kỳ thực nàng còn có một mặt trẻ con.

Hơn nữa nàng bênh người nhà đã là có tiếng, giữa trưa lúc ở phủ Anh Quốc công, Tiêu Thế Nam chỉ là không thoải mái nhưng đã khiến Khương Đào tức không nhẹ.

Hiện giờ đoạn vải vốn là của Tiêu Thế Nam lại bị Tiêu Thế Vân đụng vào, rõ ràng hắn không đúng trước, giở trò ở giữa mà khiến Anh Quốc công càng thêm bất mãn với Tiêu Thế Nam.

Thẩm Thời Ân biết được từ những lời của Tiêu Thế Nam, đương nhiên Khương Đào càng hiểu rõ.

Nàng không nhanh không chậm mà đâm xuống một mũi, cong môi cười: “Sao ta phải tức giận? Ta là loại người lòng dạ hẹp hòi như vậy sao?”.

Nàng nghiêng mặt cười như không cười với hắn, khuông mặt xinh đẹp long lanh dưới ánh nến, Thẩm Thời Ân nuốt hai chữ “Đúng vậy” xuống bụng, bỏ sách xuống bế nàng lên.

Hai người xa nhau mấy tháng, Khương Đào cũng rất nhớ hắn, ngoan ngoãn để hắn bế ngang nàng lên, đôi tay ôm lấy cổ hắn.

Giường phủ Quốc công rất lớn, buông rèm nặng xuống như cách biệt với thế giới bên ngoài.

Khương Đào nằm ở dưới thân hắn, đón nhận một chuỗi nụ hôn mãnh liệt, chút lý trí còn sót lại nhắc nhở nàng: “Buổi sáng ta vội về, không bằng cứ đi tắm đã”.

Lúc này tên đã lên dây, Thẩm Thời Ân sao chịu dừng lại, hàm hồ nói: “Không sao, chờ lát nữa tắm cũng giống nhau”.

“Vậy bong bóng cá…”.

“Trước khi nàng về ta đã chuẩn bị xong rồi”.

Khương Đào cười đấm ngực hắn, “Mệt ta hôm nay cõn nghĩ chàng gầy đi nhiều, hẳn là hai tháng vừa qua bận lắm. Sao chàng còn có tâm tư đi chuẩn bị mấy thứ này chứ?”.

Thẩm Thời Ân không đáp chỉ hôn nàng.

Khương Đào bị hôn tới mơ màng, cũng không rảnh nói chuyện nữa.

Xuyên qua lớp màn trướng chỉ còn nghe được tiếng thở dốc.

…………

…………..

Đêm khuya tĩnh lặng, Khương Đào cuối cùng được thả, đứng dậy đi rửa mặt.

Tuy Thẩm gia thiếu hạ nhân nhưng gia đinh và tiểu nha hoàn vẫn có.

Bếp đã đun nước xong, mấy tiểu nha hoàn bưng một thùng tới, đổ đầy nước ấm vào bồn.

Khương Đào thấy các nàng nhỏ tuổi, buồn ngủ tới không mở được mắt còn muốn hầu hạ nên bảo các nàng đi ngủ trước, không cần gác đêm nữa.

Tắm xong, Khương Đào khoác áo về sương phòng.

Trong sương phòng chính viện, Tuyết Đoàn nhi vừa tỉnh ngủ, ở trên đệm duỗi người.

Trước đó nó được Tiêu Giác và Thẩm Thời Ân mang về kinh cũng tới trong cung một chuyến.

Trong hoàng cung cũng có lộc uyển, chuyên dưỡng thú quý hiếm, cũng có cung nhân chuyên môn hầu hạ.

Hai tháng này Tuyết Đoàn nhi được nuôi vô cùng tốt, thân mình lại lớn thêm một vòng, bởi vì đều ăn thức ăn đã được chuẩn bị tỉ mỉ nên lông nó càng thêm mượt mà, sờ hệt như sa tanh.

Buổi chiều nó mới được người của Tiêu Giác đưa tới, Khương Đào vội vàng xem sổ sách nên chỉ chơi với nó một lúc, hiện tại nhìn thấy Khương Đào đặc biệt tới chơi với nó, cái đuôi nó như cái roi dựng cao, dùng đầu nhẹ cọ vào bàn tay Khương Đào không muốn rời xa.

“Ngày mai ngươi phải giúp ta đó nha”. Khương Đào cười tủm tỉm mà xoa đầu nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net