Chương 168

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đầu Khương Huyên là vì chọc giận Khương Đào mới nhấn mạnh những điều ấy.

Dù sao trước đó nàng đã hoàn toàn đắc tội với Khương Đào, nương nàng đã cố ý dẫn nàng tới cửa tạ tội, còn ở trước mặt bao nhiêu người mà quỳ gối ở cửa Thẩm gia.

Khương Đào không những không có thái độ mềm mỏng mà còn cho người khua chiêng gõ trống để nhục nhã các nàng.

Sau đó nương nàng không chịu được nữa mới đưa nàng trở về.

Sau khi trở về, kinh doanh trong nhà vẫn bị người quấy rối, không chỉ là du côn lưu manh mà nguồn cung hàng cũng bị cắt đứt, càng thêm khó khăn.

Lúc này nương nàng thực sự gấp tới mức đổ bệnh.

Khương Huyên ở hầu phủ cũng thấy được ánh mắt cha mẹ nhìn nàng ngày càng nhiều oán hận, cũng chẳng ở được nữa, chỉ có thể trở về Ứng gia.

Nhưng trở về lại có lợi gì chứ?
Ứng Kỳ Nhiên còn đang trách chuyện nàng lừa gạt, hại hắn thất lễ ở ngự tiền.

Nhà mẹ đẻ và nhà chồng đều không sống được, Khương Huyên tủi thân trong lòng nhưng nàng chẳng thể trông cậy vào ai, không thể nghĩ ra được đường lui nào khác, chỉ có thể trách Khương Đào.

Nhưng là trước khi săn thú, lại có biến chuyển, trưởng công chúa Chiêu Bình được Thái Hoàng Thái Hậu phân phó, muốn nhập mộ của tỷ tỷ ma quỷ vào mộ phần tổ tiên của Thẩm gia.

Loại chuyện kỳ quái này nếu Thẩm Thời Ân nói với Ninh Bắc Hầu và Dung thị một tiếng, bọn họ đương nhiên rất vui lòng.

Nhưng Thẩm Thời Ân lại chẳng muốn có liên lụy gì tới nhà này, cho nên để trưởng bối đức cao vọng trọng nhất trong triều ra mặt.

Nhưng chính bọn Ninh Bắc Hầu lại không hiểu, ngược lại còn cảm thấy đây là vinh dự mà Thẩm Thời Ân giành lấy cho vị hôn thê cũ.

Trưởng công chúa Chiêu Bình là làm theo lời của Thái Hoàng Thái Hậu, muốn làm lớn chuyện tu sửa mộ này. Loại chuyện này là lần đầu nàng làm, cần phải thương lượng với người khác.

Lúc săn thú, các phu nhân liền tụ ở một chỗ, nàng bèn chọn ngay lúc này, đặc biệt sai người mời Dung thị tới.

Tuy rằng Dung thị cũng rất vinh dự nhưng biết việc này tất nhiên sẽ đắc tội Khương Đào nhiều hơn.

Lúc lợi ích trước mặt mình, Dung thị đẩy Khương Huyên ra, nói chính mình bị bệnh nặng, nữ nhi lớn rồi thay bà ra mặt cũng giống nhau. Rồi sau đó nói với Khương Huyên chuyện sửa mộ vẫn nghe trưởng công chua chúa an bài, sau khi nàng đi qua, sân khấu đã dựng xong.

Khương Huyên vui vẻ trang điểm, lúc đi qua doanh trướng bàn việc, nàng nhìn mọi người ân cần giúp đỡ tìm cách, trong lòng vừa đố kị vừa đắc ý.

Tuy vậy sau khi nhìn thấy Khương Đào bước tới, nàng cũng chẳng ghen ghét gì với một người chết.

Nhưng Khương Đào chẳng giận mà còn cười, là một nụ cười không hề giả tạo, rất tươi, dù sao Khương Huyên cũng cho rằng bản thân đã được Dung thị dẫn theo gặp qua không ít người, không nhìn ra trên mặt nàng có chút gì là miễn cưỡng.

Khương Huyên nhìn ra được, mọi người ở đây đương nhiên cũng nhìn ra được – Khương Đào đây là lấy Khương Huyên ra làm trò đùa!

Khương Huyên càng nói càng xấu hổ, bắt đầu nói lắp, “Nét đẹp tựa hoa, phong hoa bậc nhất, thiên kiều bá mị, thanh cao vô cùng, hiền lương thục đức…”.

Khương Đào nói ngươi dừng, sau đó cười tủm tỉm nói: “Hiền lương thục đức đã nói rồi!”.

Khương Huyên vốn còn muốn chọc tức nàng mà nay lại bị nàng chỉ ra việc nói lặp, khuôn mặt dần đỏ bừng lên.

Khương Đào còn nghe chưa đủ đâu. Đời trước bị mẹ con Dung thị chèn ép đủ đường, hiện tại nghe được chính miệng Khương Huyên khen nàng lên mây, tư vị này sướng quá đi mất!

“Hẳn là nhất thời Ứng phu nhân cũng không nghĩ ra”. Trưởng công chúa Chiêu Bình làm chủ trì, chỉ có thể đứng ra hòa giải.

“Vậy sao”, Khương Đào đáng tiếc thở dài, lại nói: “Ta nghe nói lúc sửa mộ mới còn phải viết điếu văn, đến lúc đó không thể chỉ có mấy lời ít ỏi này được”.

Trưởng công chúa Chiêu Bình tuy rằng cũng không hiểu vì sao nàng không tức giận, ngược lại còn có tâm trạng tốt như vậy nhưng có thể không kết thù với Khương Đào đương nhiên là tốt nhất, giải thích: “Nên như vậy, mới rồi chúng ta còn đang thương lượng xem ai  viết điếu văn”.

“Ta có thể đưa ra một chủ ý được không?”.

Nàng là chính thất của Thẩm gia, trong lòng không có khúc mắc mà muốn tham dự vào, trưởng công chúa đương nhiên cũng hoan nghênh nàng.

Khương Đào cũng đùa, đề nghị điếu văn này cứ giao cho Dung thị viết.

Dung thị là kế mẫu đời trước của nàng, cũng coi như là một người thân cận, để bà làm chuyện này cũng rất hợp, trưởng công chúa cũng bán cho nàng phần thể diện này nên quyết định như vậy.

Khương Đào tưởng tượng tới lúc đọc điếu văn, Dung thị lại lưu loát khen mình tới chín tầng mây, tâm trạng càng thêm tốt.

Trưởng công chúa Chiêu Bình quan sát nàng hồi lâu thấy thái độ của nàng không giống giả vờ, cũng yên lòng.

Tới lúc này nàng mới hiểu được vì sao Thái Hoàng Thái Hậu lại đặc biệt nói với nàng: “Nha đầu Thẩm gia kia cũng là người hiền lành, lần cung yến trước đó, ai gia cũng coi như có duyên với nàng, việc này tuy ai gia đồng ý nhưng vì thể diện của nha đầu kia, ai gia không tiện ra mặt, chỉ có thể nhờ con làm giúp”.

Lúc ấy, trưởng công chúa Chiêu Bình còn cảm thấy kỳ quái, đầu tiên là Thái Hoàng Thái Hậu nhìn như không tranh với đời nhưng đều có đạo lý riêng của bản thân – đầu tiên là năm ấy, khi bà vẫn còn là cô nương tới tuổi cập kê ở Đậu gia, Thái Tổ hoàng đế cố ý muốn chọn bà làm Thái Tử phi.

Bà không vui, nhìn trúng Cao Tổ hoàng đế lúc ấy chỉ là một hoàng tử bình thường, ở nhà một khóc hai nháo, khiến cho lão gia tử và lão thái thái ở Đậu gia không còn cách nào khác, thừa dịp thánh chỉ còn chưa được đưa ra, cầu tới trước mặt Thái Tổ hoàng đế.

Thái Tổ cũng là người nhân hậu, không trách bà, chỉ lắc đầu nói không ngờ trên thế gian này còn có người coi trọng tình cảm, không muốn tìm một người chồng có công danh cao, bèn hứa gả bà cho Cao Tổ hoàng đế.

Kết quả thì sao? Vài năm sau, Cao Tổ kế vị, Thái Hoàng Thái Hậu từ hoàng tử phi thành hoàng hậu.

Cao Tổ là người có chí lớn, không bao giờ để ý tới mấy chuyện nhi nữ trường tình, chẳng chú ý mấy tới hoàng tử công chúa trong cung nhưng vẫn rất tôn kính vợ cả. Cho dù là Thái Hoàng Thái Hậu vẫn luôn chẳng thân mật gì nhiều, cũng chẳng lung lay vị trí mẫu nghi thiên hạ của bà.

Sau đó tiên đế kế vị, nhà mẹ đẻ Đậu gia của Thái Hoàng Thái Hậu ngày càng bừa bãi, tiên đế không áp chế được bọn họ, nanh vuốt của Đậu gia trải khắp trong triều.

Nhưng lúc ấy, vẫn là Thái Hoàng Thái Hậu đứng lên, lựa chọn đứng về phe tiên đế, giúp hắn kìm nén Đậu gia.

Chỉ qua mấy năm, mẫu tử hai người dọn dẹp sạch sẽ thế lực còn sót lại trên triều của Đậu gia.

Người ngoài đều nói Thái Hoàng Thái Hậu ngớ ngẩn, nhà mẹ đẻ mình không giúp mà lại đi giúp tiên đế còn chẳng phải con ruột của mình.

Sau đó, Thẩm hoàng hậu tiến cung, quan hệ giữa bà và Thẩm hoàng hậu rất hòa hợp, sau khi Thẩm gia ngã xuống, Thẩm hoàng hậu cũng mất.

Lúc ấy, người đời đều nói Thái Tử Tiêu Giác kia hẳn cũng chằng làm được bao lâu.

Thái Hoàng Thái Hậu lại lựa chọn chống lưng cho Tiêu Giác, xử lý hết những người thừa dịp Thẩm gia ngã, phi tần muốn dẫm lên Tiêu Giác để đưa nhi tử mình lên tới.

Thời gia trôi đi, những người chê cười Thái Hoàng Thái Hậu năm ấy cũng đã ở lại hết với non nước, chỉ có lão nhân gia bà là sừng sững không đổ, trải qua ba triều, địa vị cao cả.

Trưởng công chúa Chiêu Bình từ nhỏ ngưỡng mộ nhất Hoàng tổ mẫu này của nàng.

Nàng gặp Khương Đào ở tiệc mừng thọ, tuy xuất sắc hơn nhiều so với nàng dự đoán nhưng thân là công chúa hoàng thất, bà cũng có kiêu ngạo của mình, cảm thấy Khương Đào cũng chỉ vậy thồi. Sao có thể được Thái Hoàng Thái Hậu tán thưởng như vậy? Càng đừng nói lão nhân gia bà còn vì thể diện của Khương Đào mà không bỏ mặc không lo, hao phí tâm tư mà sắp xếp.

Hôm nay ở chung lúc này, trưởng công chúa mới hiểu ra được.

Quả nhiên cũng là một nhân vật khó lường!

Trước không nói nàng có phải thật sự có lòng rộng lượng như vậy không, chỉ nói ở trong lúc này cũng đủ khiến người khác kinh ngạc.

Nếu là bà, trưởng công chúa cũng biết bản thân chẳng thể làm được như vậy.

Sau đó trưởng công chúa dứt khoát không giấu nàng, những chi tiết đều sẽ hỏi ý kiến Khương Đào một chút.

Những phu nhân khác cũng thấy được sự thay đổi trong thái độ của trưởng công chúa, đều có mắt mà thay đổi liền.

Vốn Khương Huyên còn xem như vai chính của buổi tụ họp hôm nay, lớn như này mới được nở mày nở mặt như vậy, bản thân rất vui vẻ nên mới tùy ý nói mấy lời này. Hiện giờ thấy Khương Đào chiếm được vị trí trung tâm dễ như trở bàn tay, nàng hận tới xụ mặt, nghiến răng.

Nhưng nàng trước nay chẳng chiếm được cái gì tốt ở trong tay Khương Đào, trước đó cũng chỉ là cáo mượn oai hùm, phô trương thanh thế mà thôi.

Hiện chẳng có ai chống lưng cho nàng, nàng đương nhiên không dám làm chuyện gì xấu.

Khương Đào và nhóm trưởng công chúa thương lượng tới lúc tối trời, kèn lệnh bên ngoài lại vang lên, sau đó là tiếng vó ngựa, đội ngũ đi săn đã trở về. Nhóm nữ quyến cũng chỉ tụ họp tới đây thôi.

Khương Đào đi tới bãi đất trống, không lâu sau, Thẩm Thời Ân và Tiêu Thế Nam cũng trở về.

Hai người nhìn có vẻ rất mệt nhưng ý cười trên mặt lại khó nén.

Tiêu Thế Nam vui vẻ nhảy thẳng xuống ngựa, trộm cười với nàng: “Tẩu tử, lần này khẳng định là đệ thắng! Tẩu mau nghĩ xem chỗ đá quý kia nên dùng làm trang sức gì đi!”.

Khương Đào nhìn tùy tùng sau hắn đều có dáng vẻ thắng lợi nằm trong tay ta, nhịn không được cười nói: “Tuy đệ săn nhiều nhưng cũng không nhất định sẽ thắng. Cẩn thận mạnh miệng lại gãy ngay đầu lưỡi”.

Tiêu Thế Nam không nói gì, cười không ngừng.

Bọn họ đang nói, Thẩm Thời Ân cũng dắt Khương Lâm tới.

Hắn bất đắc dĩ nói: “Sợ rằng Tiểu Nam thật sự sẽ đứng nhất”.

Khương Đào để hắn đỡ Khương Lâm xuống đất, thấy đôi mắt sáng lấp lánh của tiểu tử này, chẳng hề mệt mà còn vô cùng hưng phấn, biết hắn khẳng định không có chuyện gì rồi mới nhìn về phía tùy tùng của Thẩm Thời Ân.

Tuy rằng trong tay tùy tùng của hắn cũng cầm không ít nhưng so với chỗ của Tiêu Thế Nam, số lượng cũng chỉ có một nửa.

“Có phải do A Lâm bướng bỉnh gây thêm phiền toái gì cho chàng đúng không?”.

Năng lực cưỡi ngựa bắn cung của Thẩm Thời Ân đương nhiên là cao hơn Tiêu Thế Nam rất nhiều, con mồi của hắn ít như vậy, Khương Đào nghĩ hẳn là hắn phải trông Khương Lâm nên mới thua.

Nói xong nàng nhìn về phía Khương Lâm, tiểu gia hỏa này đúng là chột dạ mà không dám nhìn nàng.

“Đệ ấy a!”. Thẩm Thời Ân bất đắc dĩ cười nói, “Không có nghịch ngợm gì, rất ngoan ngoãn đi theo ta không chạy loạn. Nhưng nhóc quỷ này nhìn thấy con mồi tốt liền lớn tiếng tiếp đón, con mồi nghe được động tĩnh ắt sẽ chạy qua chỗ Tiêu Thế Nam”.

Khương Đào cũng nhịn không được cười rộ lên, nhéo tai Khương Lâm, “Sao đệ lại hư như vậy?”.

Khương Lâm cười lấy lòng, ôm eo Khương Đào, nói: “Tiểu Nam ca nói huynh ấy lớn như vậy nhưng săn thú chưa từng thắng tỷ phu bao giờ! Hơn nữa huynh ấy nói có được đao cũng không cần, nạy đá quý ra cho tỷ tỷ làm trang sức còn đao sẽ để cho đệ, chờ đệ lớn thì cho đệ dùng”.

Khương Đào lại nhìn Tiêu Thế Nam, Tiêu Thế Nam nhanh nhẹn ngẩng đầu nhìn trời, giả bộ đệ cái gì cũng không biết.

“Hóa ra là như vậy!”. Thẩm Thời Ân giả vờ tức giận, bế thốc Khương Lâm lên, chọc buồn hắn, “Một cây đao đã khiến đệ bán ta đi rồi? Uổng cho bình thường ta thương đệ như vậy!”.

Khương Lâm cũng rất sợ ngứa, cười tới chảy nước mắt, nhanh chóng xin tha nói: “Tỷ phu tha mạng a! Đệ không dám nữa!”.

Tiêu Thế Nam cũng nhân cơ hội tiến tới xin tha, “Nhị ca tốt ơi, chúng ta là người một nhà mà! Đệ thắng còn không phải là huynh thắng sao!”.

Khương Đào còn giả vờ giơ tay định đánh hắn: “Đệ cũng biết là người một nhà sao, còn gian lận với người nhà mình!”.

Tiêu Thế Nam nói như lẽ đương nhiên: “Là người một nhà mới tiện bề gian lận chứ sử dụng thủ đoạn này với người khác tính là gì? Không phải tiểu nhân sao?”.

Thẩm Thời Ân và Khương Đào đương nhiên chẳng để ý tới thứ tự, nghĩ tới muốn đùa họ thôi, thấy hai người Tiêu Thế Nam và Khương Lâm chơi vui vẻ, hai người họ đương nhiên cũng không so đo gì.

Không lâu sau, những người khác cũng trở về, những con mồi săn được của các nhà đưa tới trước mặt Tiêu Giác kiểm kê.

Đúng như Tiêu Thế Nam nói, con mồi của hắn là nhiều nhất.

Ngay lúc Tiêu Giác tuyên bố người đứng nhất trong ngày săn thú đầu tiên là Tiêu Thế Nam, Khương Đào bèn cảm thấy có gì đó không đúng.

“A Dương đâu? Đệ ấy không ở cùng mọi người sao?”.

Ánh mắt của nàng lướt qua mọi người ở trường săn, muốn tìm kiếm thân ảnh của Khương Dương.

Sau giờ ngọ, Khương Dương không tham gia săn thú nhưng lúc này hắn cũng chẳng có gì làm bèn nói với Khương Đào đưa Tuyết Đoàn nhi đi chơi ở gần đây, hít thở không khí.

Khương Đào coi hắn như người lớn, nghĩ thủ vệ quanh đây nghiêm mặt, mười bước có một người, Tuyết Đoàn nhi còn lớn như vậy, người bình thường biết võ cũng chẳng lại gần nó được, cũng chọn mấy tùy tùng đi theo hắn cho hắn ra ngoài.

Sau đó tuy nàng tới doanh trướng của người khác nhưng cũng để người ở nhà trông, sai nha hoàn bao giờ Khương Dương về liền đi báo với nàng một tiếng.

Buổi chiều vẫn không có ai tới báo, Khương Đào liền cho là Khương Dương đi tìm bọn Thẩm Thời Ân.

Nhưng lúc này trời đã tối, Khương Dương không biết võ còn chưa trở về!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net