Chương 172

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiêu thế tử bày mưu tốt lắm!".

Tiêu Thế Vân vội quỳ xuống, lê đầu gối tới trước măt Tào thị, vội nói: "Nương, người nghe con giải thích! Là bọn họ hại con!".

"Bọn họ hại ngươi cái gì?".

Đầu óc Tiêu Thế Vân nhanh chóng nghĩ đối sách, đời này vì hắn được trọng sinh nên vẫn luôn xuôi chèo mát mái, đột nhiên gặp phải tình huống như này, hắn đã hoàn toàn hoảng sợ, chỉ khô cằn cằn giải thích: "Nương, người xem, vốn là ta đi săn với đại ca nhưng nhị biểu ca bỗng nhiên xuất hiện ở đây. Hắn còn đặc biệt đưa con tới đây.... Đúng vậy, đây đều là do nhị biểu ca sắp đặt".

Tào thị vô lực cười cười, "Ta không phải do nhị biểu ca mang tới, là chính ta tự vào đây. Sau khi nhị biểu tẩu của con đưa ta tới cột mốc, là ta dựa vào  vết vó ngựa mà phát giác ra các con đi vào cấm địa sau núi, một mình đi tới đây".

Dù sao cũng là nhi tử của mình, sao Tào thị lại không hy vọng hết thảy là do người khác bố trí chứ?.

Nhưng ngay khi hai bọn họ đứng bên vách núi, bà đã chạy tới rồi.

Lúc ấy, ở xa xa nhìn thấy hai nhi tử cách vách đá có vài bước, thiếu chút nữa sợ hãi kêu lên.

Khi ấy Thẩm Thời Ân nhảy ra, che miệng bà.

Lúc ấy, Tào thị còn không rõ nguyên do nhưng lại tin tưởng Thẩm Thời Ân nên không có phản kháng.

Sau Thẩm Thời Ân đưa bà xuống ngựa, hai người lặng yên không tiếng động tới gần.

Sau đó không lâu bèn thấy được Tiêu Thế Vân đẩy Tiêu Thế Nam xuống bẫy mà tất cả lời nói âm hiểm của hắn cũng đã nghe thấy hết rồi.

Tiêu Thế Nam giận tới ngực phập phòng, lúc này hắn không phải vì chính mình mà là vì Thẩm Thời ân. Nếu không phải nhị ca kịp thời đuổi tới, hắn sợ là đã chết không rõ ràng ở trong tay Tiêu Thế Vân rồi.

Nhưng chuyện tới nước này, Tiêu Thế Vân cư nhiên còn nghĩ đẩy tội cho người khác? Còn nói là nhị ca hãm hại hắn!

Sao nào? Nhị ca biết thuật cấm nên hạ cho hắn? Hay là có thể thao túng hắn nói chuyện?

Thẩm Thời Ân trấn an vỗ vai hắn, thầm nghĩ may mà Tào thị đột nhiên đi tới đây. Không thì tuy Tiêu Thế Vân đẩy Tiêu Thế Nam đáng trách nhưng miệng lưỡi hắn trơn như vậy, đổi trắng thay đen, có thể Tào thị đúng là sẽ không mấy tin tưởng, thậm chí sẽ vì hắn mà cầu tình. Đến lúc ấy, Tiêu Thế Nam mới thực sự đau lòng.

"Ngươi không cần lẻo mép như vậy", Thẩm Thời Ân xua tay, Hề Vân và mấy ám vệ cũng hiện thân, "Bản lĩnh ẩn nấp của ám vệ còn cao hơn ta, từ khi các ngươi ra khỏi doanh, ám vệ vẫn luôn đi theo các người. Cần phải để cho họ nói lại một chút xem ngươi đề nghị tới nơi này như nào không?".

Tiêu Thế Vân kinh ngạc nhìn đám người Hề Vân, nhìn mới biết hóa ra bọn họ là người bên cạnh Tiêu Giác, hắn càng thêm hoảng sợ. Lần này nếu chỉ có Tào thị và Thẩm Thời Ân biết được ý đồ của hắn đối với Tiêu Thế Nam, hắn chỉ cần thành khẩn nhận sai, nương hắn kiểu gì cũng mềm lòng, hắn nhiều nhất chỉ giống như đời trước, bị cướp đi vị trí thế tử, đuổi ra khỏi nhà.

Hắn hoảng loạn mà ôm chân Tào thị, sợ hãi: "Nương, người cứu con! Con không muốn chết! Con chỉ là nhất thời hồ đồ... Con quá sợ đại ca sẽ cướp mất đồ của con nên con mới...".

"Cha mẹ yêu thương, vị trí thế tử. Ca ca đều nhường cho ngươi, hắn chưa từng nghĩ sẽ tranh với ngươi cái gì nhưng ngươi sợ hắn cướp đi mà phải giết hắn sao?". Tào thị đau lòng nhìn hắn, nhìn thật ký, giống như chưa từng quen hắn vậy, "Tiểu Vân, con thật sự là Tiểu Vân sao?".

Sắc mặt Thẩm Thời Ân nhàn nhạt đá Tiêu Thế Vân qua một bên, cười như không cười, nói: "Ngươi cảm thấy hiện tại cầu xin nương ngươi có ích gì sao?".

Tiêu Thế Vân suy sụp ngã trên mặt đất. Ánh mắt thất vọng của Tào thị hắn quá quen thuộc, dù sao chính hắn sống trong ánh mắt ấy hơn nửa đời người.

Hắn hận, hắn oán!

Đời này rõ ràng là hắn chiếm hết ưu thế nhưng vẫn thua tại việc chính mình quá yếu!

Đời trước là do sức khỏe không tốt mà không thể tập võ, chẳng thể so được với Tiêu Thế Nam. Đời này tuy hắn không bị so sánh nhưng chẳng thể tập võ, cũng không biết chính mình đã sớm bị người khác theo dõi.

Thử nghĩ một chút, nếu hắn có thể tập võ, đời trước sẽ chẳng sống dưới cái bóng của Tiêu Thế Nam! Nếu là có thể tập võ, đời này chiếm được hết thiên thời địa lợi cũng chẳng dễ dàng thất thủ như vậy!

Hơn nữa, ở đời trước, ở ngày săn thú thứ hai có một con gấu đen tập kích.

Đáng giận chính là con gấu kia bị con hổ của Thẩm gia giết mất, không thì hắn cũng không cần tốn nhiều sức như vậy làm gì, cơ hội thành công cũng sẽ cao hơn!

Hết thảy đều do ông trời, để hắn sống lại một đời mà không chịu giúp hắn tới cùng, lại còn trọng sinh như vậy!

Hắn điên cuồng cười lớn, chỉ trời mà mắng, mắng Tào thị và Anh Quốc công bất công, mắng Tiêu Thế Nam đáng chết, mắng ông trời bất công...

Cuối cùng bị Hề Vân đánh ngất đi, ném lên lưng ngựa.

Trận khôi hài này khép màn như vậy, đám người Hề Vân ẩn đi quay về phục mệnh, Thẩm Thời Ân, Tào thị và Tiêu Thế Nam quay về đường cũ.

Dọc đường đi không ai nói gì, chờ tới chỗ cột mốc, thấy được đám người Khương Đào và trưởng công chúa Chiêu Bình, Tào thị mới đột nhiên mở lời thỉnh cầu: "Chuyện hôm nay, ta hy vọng tạm thời không nói ra ngoài".

Có đám người Hề Vân ở đây, chuyện này sẽ tới chỗ ngự tiền.

Nhưng trước mắt còn có đám người trưởng công chúa ở đây, cũng không vội tuyên dương ra ngoài chuyện huynh đệ phủ Anh Quốc công bất hòa – dù sao đối với toàn bộ phủ Anh Quốc công cũng chẳng phải chuyện gì đáng khen, Thẩm Thời Ân gật đầu đồng ý.

Trưởng công chúa Chiêu Bình tiến lên xác nhận Tào thị bình an vô sự mới thở ra một hơi cả giận: "Phu nhân không có việc gì thì tốt, nếu ngài có chuyện gì, Chiêu Bình chết ngàn lần không hết tội", sau nàng thấy Tiêu Thế Vân nhắm nghiền hai mắt, lo lắng, "Nhị công tử đây là....".

Tào thị nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Hai tiểu tử tách khỏi hạ nhân, đều rơi vào bẫy trên núi. Tiểu Nam bị thương ở chân, Tiểu Vân ngất đi rồi. May mà Thời Ân không yên lòng bọn họ nên sớm đã đi theo, lúc ta đi qua cũng không có chuyện gì".

Trưởng công chúa Chiêu Bình hiểu được gật đầu, lại khuyên nhủ Tào thị vài câu.

Các nàng nói chuyện, Thẩm Thời Ân và Tiêu Thế Nam cũng tới trước mặt Khương Đào.

Khương Đào nghe Tào thị nói xong liền nhìn về phía Tiêu Thế Nam, hỏi chân hắn có sao không.

Nụ cười trên mặt Tiêu Thế Nam cũng rất gượng ép, nói: "Chỉ là trẹo chân thôi, không sao".

Khương Đào và Thẩm Thời Ân nhìn nhau, trong lòng đã đoán được bảy tám phần.

Lúc đi về, Khương Đào và Thẩm Thời Ân cưỡi chung một con ngựa, hai người ở gần tiện nói chuyện.

Thẩm Thời Ân nói hết hành động của Tiêu Thế Vân cho nàng, cho dù Khương Đào sớm đã hiểu rõ nhưng nghĩ Tiêu Thế Nam và Tiêu Thế Vân dù sao cũng là huynh đệ ruột, kể cả Tiêu Thế Vân ghét hắn, nhiều nhất cũng chỉ đả thương hắn, để sau này hắn không thể tập võ gì đó, lại không ngờ rằng hắn muốn giết đại ca của mình!

Cũng may là Thẩm Thời Ân và Tiêu Giác sớm có chuẩn bị, nếu thật là để Tiêu Thế Vân làm càn như vậy, Tiêu Thế Nam chẳng phải cứ vậy mà mất mạng trong tay hắn sao?

Thẩm Thời Ân thấy người nàng cứng đờ, bèn duỗi tay ôm nàng, để nàng dựa vào người hắn.

"Đừng sợ, không sao. Ta và Tiểu Giác sẽ không để hắn có cơ hội làm hại Tiểu Nam".

................

Trở lại doanh địa, Thẩm Thời Ân và Tào thị đưa Tiêu Thế Vân đang bất tỉnh tới chỗ Tiêu Giác.

Tiêu Thế Nam ủ rũ cụp đuôi nói chân mình đau không đi, đi theo Khương Đào về doanh trướng.

Lúc này cũng đã qua chính Ngọ, Khương Dương và Khương Lâm ở lại doanh trướng ăn cơm rồi.

Nhìn thấy họ trở về, Khương Dương sai người đi chuẩn bị thức ăn.

"Tiểu Nam ca ca là làm sao vậy?".

Rất mau, đại phu của Thẩm gia cũng tới, Khương Dương và Khương Lâm giúp hắn cởi giày, chỉ thấy chỗ mắt cá chân của hắn đã sưng đỏ lên. May mà đại phu khám xong nói không có tổn thương tới gân cốt, chỉ là bị trẹo, không cần lấy thuốc, xoa rượu thuốc Khương Dương có sẵn là được.

Hai huynh đệ giúp hắn xắn ống quần lên tới cẳng chân, sau đó nhìn thủ pháp của đại phu, chờ đại phu xoa xong, Khương Dương thuận thế đón lấy, tiếp tục xoa cho hắn.

Tuy vậy hắn giống với đại phu kia, cũng là văn nhược nên xoa hơn mười lắm phút, tay hắn cũng mỏi nhừ.

Khương Lâm xắn tay áo, xoa tay hầm hè chuẩn bị xoa lần ba.

Khương Dương nói đệ thôi, đi, đại phu nói dùng lực mạnh để làm tan máu bầm, chút sức của đệ có làm được không?.

Khương Lâm hầm hừ nói: "Ca ca đừng khinh người! Muỗi nhỏ cũng là thịt, sức nhỏ cũng là sức! Mắt cá chân của Tiểu Nam ca sưng như cái bánh bao rồi!".

Khương Đào nghe hai người họ cãi nhau, biểu tình trên mặt cũng khoan khoái hơn, nàng cũng ngồi xổm xuống, cười nói: "Đừng tranh, vẫn là để tỷ làm".

Ở thời đại này, chân được coi là chỗ tư mật, cho dù Tiêu Thế Nam kính Khương Đào như trưởng bối nhưng dù sao cũng không tiện, hắn vội xua tay nói không cần, Khương Dương cũng ngăn nàng lại nói: "Tỷ tỷ vẫn là đừng nhúng tay, chân của Tiểu Nam... mùi này không dễ ngửi".

Khương Lâm nhăn mặt phụ họa: "Đúng vậy, tỷ tỷ đừng đụng vào. Kỳ thật đệ.... Đệ có hơi buồn nôn".

"Chân ta có mùi?". Tiêu Thế Nam không tin, đưa chân tới trước mặt Khương Lâm, nói đệ nôn cho ta xem!

Ban ngày hắn chạy ở bên ngoài, chân có nhiều mồ hôi, đặc biệt là săn thú còn đi giày da của Khương Đào chuẩn bị... Mùi mồ hôi lên men, cái mùi ấy miễn bàn có tư vị gì.

Không phụ lòng mong mỏi của mọi người, Khương Lâm vừa mới ăn cơm xong còn chưa tiêu hóa hết thật sự "ọe" ra.

Cả phòng lại được một tràng cười, Tiêu Thế Nam cười ha ha, nước mắt cũng chảy xuống, không biết là do cười quá nhiều hay vì cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net