Chương 193: PN10: Nhân duyên trời định của Tiêu Thế Nam (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, đoàn người Cổ Lệ vào cung.

Tiêu Giác sai người chuẩn bị rượu và thức ăn, tự mình tiếp kiến bọn họ.

Sau khi mời họ ngồi xuống, Tiêu Giác thuận miệng hỏi: “Hòa An thường hay tới đâu? Sao lần này không thấy hắn đi cùng mọi người?”.

Hòa An là một sứ thần rất lợi hại của Dạ Minh quốc, rất có tầm nhìn và bản lĩnh, còn biết rất nhiều ngôn ngữ. Tiếng Trung Nguyên của Cổ Lệ cũng là học từ hắn.

Tuy vậy hắn có bản lĩnh thì sao, Thái Hậu coi Cổ Lệ là vật chết thay, không phải tới lập công cho nên chẳng phái hắn tới mà là chính thân tín của mình tới.

Lực Cang Hảo cường tráng như bò, mặt mày dữ tợn, võ nghệ lợi hại nhưng chẳng có đầu óc.

Hắn lập tức trả lời: “Hòa An tuy không tới nhưng Thái Hậu phái Công chúa của chúng ta tới, cũng là như nhau! Ha ha!”.

Lực Cang Hảo nói chằng sõi bằng Cổ Lệ, khẩu âm kỳ quái, hơn nữa ở ngự tiền cũng chẳng biết thu liễm, nói to tới mức đau cả tai người khác.

Tiêu Giác nghe xong không vui nhíu mày, Tiêu Thế Nam ở một bên thấy hắn nhíu mày cũng điên cuồng bắn tín hiệu cho hắn.

Tiêu Giác sau lại nghĩ, người ngồi dưới dù sao cũng là tức phụ tương lai của Tiêu Thế Nam, không cần vì chút lễ tiết mà nháo ra chuyện gì.

Cho nên hắn chỉ không kiên nhẫn mà xua xua tay để Lực Cang Hảo ngồi xuống, sau đó xoay mặt nhìn về phía Cổ Lệ lại mang ý cười.

“Công chúa Cổ lệ, trẫm xác nhận lại lần nữa với ngươi, trước đó của hồi môn ngươi đưa tới Thẩm gia có còn tính hay không?”.

Cổ Lệ lập tức đáp: “Đương nhiên là tính!”.

Hổ tuyết của họ tuy là thú chí bảo nhưng nếu đã nói là tặng cho Đại Diệu, vậy nàng đương nhiên sẽ không đổi ý.

“Được!”, Tiêu Giác lại cười ấm áp thêm vài phần, “Vậy hôn sự này trẫm đồng ý. Hôn kỳ sẽ vào… Vẫn nghe theo quốc cữu phu nhân đi, cũng chính là ý của thẩm thẩm trẫm”.

Tuy Cổ Lệ kỳ quái chỉ là lai giống hổ thôi sao còn cần định hôn kỳ nhưng trong khoảng thời gian này nàng cũng biết lễ tiết của Trung Nguyên rườm rà, cũng không hỏi nhiều, sợ hỏi nhiều sẽ không hiểu, hơn nữa, nàng càng quan tâm chuyện hòa đàm hơn – tuy nói đơn giản là nếu hòa đàm thất bại thì không quay về nhưng dù sao cũng là nơi nàng sinh ra, có thể trở về thì Cổ Lệ vẫn muốn trở về.

Cho nên Cổ Lệ nhắc tới chuyện thuế đi đường.

Tâm trạng của Tiêu Giác rất tốt nhưng nghe được bọn Cổ Lệ muốn ba thành thuế, Tiêu Giác cũng chẳng cười được nữa.

“Các ngươi cũng không khỏi quá tham lam đi!”. Hắn xụ mặt híp mắt.

Đội ngoại thương yêu cầu có sổ thông quan, phải nộp thuế cho triều đình, Tiêu Giác nghĩ đường xá bên ngoài xa xôi, nguy hiểm trùng trùng, tiền bạc kiếm được cũng rất vất vả nên chỉ thu họ một thành thuế.

Hiện tại Cổ Lệ muốn ba thành, chính là triều đình được nhiều gấp ba lần!

Hơn nữa, lợi nhuận của thương đội kia cũng chỉ có bốn thành, bọn họ không ngại gian khổ mà sẵn sàng đưa tính mạng của bản thân vào thì còn lý gì nữa? Cứ buôn bán ở nước mình luôn không tốt sao?

Cổ Lệ kỳ thực cũng rất chột dạ nhưng nàng chỉ có thể căng da đầu cười nói: “Chỉ cần cho chúng ta ba thành thuế, sau này sự an toàn của thương đội khi tới Dạ Minh quốc chúng ta sẽ hoàn toàn phụ trách”.

Tiêu Giác chỉ thấy tức cười, “Quân đội của Dạ Minh quốc các người tổng cộng có bao nhiêu? Được mười vạn không? Sau này, mỗi năm, số lượng thương đội nước ta ra ngoài buôn bán sẽ nhiều lên, còn nhiều hơn cả số quân đội mà các người có thì các người có thể bảo vệ được sao?”.

Đương nhiên là không thể, Cổ Lệ xấu hổ đỏ bừng mặt, quay đầu nhìn về phía Lực Cang, mong hắn giúp đỡ nói vài lời.

Tiếng Trung Nguyên của Lực Cang cũng chẳng sõi, kỳ thật hắn nghe câu được câu chăng với Tiêu Giác và Cổ Lệ, đương nhiên biết là do Thái Hậu cố ý sắp xếp. Hòa đàm không thành thì sẽ là trách nhiệm của một mình Cổ Lệ!

Hắn dứt khoát vò đầu bứt tai giả ngu không nói. 

Tiêu Thế Nam vừa lo lắng, lại ra dấu với Tiêu Giác.

Tuy Tiêu Giác thấy nhưng loại chuyện liên quan tới lợi ích của bá tánh như này, đương nhiên không thể xử lý theo cảm tính được.

Không khí giằng co một lúc lâu, cuối cùng Tiêu Giác vẫn nhường một bước, nói: “Vốn dĩ trẫm chỉ nghĩ sẽ chia nửa thành cho các ngươi nhưng xem ở quan hệ thông gia của hai nước, lại chia thêm cho các ngươi, chia một thành!”.

Nếu là trước đó, Cổ Lệ khi nghe được tin này sẽ rất vui nhưng bất đắc dĩ trước mắt nàng chỉ có thể nói: “Không được, chính là muốn ba thành”.

Tiêu Giác tức giận, “Công chúa Cổ Lệ, ngươi hãy nhìn cho rõ thực tế, tuy rằng ở quan ngoại, Dạ Minh quốc cũng coi như là đại quốc nhưng so với Đại Diệu chúng ta, các ngươi còn chưa đủ tự tin để dứt khoát đòi hỏi như vậy!”.

Hắn nói Cổ Lệ đương nhiên biết, nàng còn biết chuyện hòa đàm là cần cò kè mặc ả. Tỷ như ban đầu nàng muốn một thành, vậy bắt đầu nên nói hai thành, chờ tới khi  Tiêu Giác nhượng bộ, nàng cũng lùi một bước.

Nếu nàng muốn ba thành, vậy thì theo mánh lời mặc cả, phải nói lên bốn thành – nàng nào mở miệng nói được như vậy? Chính mình cũng phỉ nhổ bản thân không biết xấu hổ.

Tiêu Giác thực sự là tức điên rồi, nếu là ngày thường có sứ thần công phu sư tử ngoạm như này, còn không chịu nhượng bộ thì sớm đã đuổi hắn trở về rồi.

Nhưng đây là tức phụ tương lai của Tiêu Thế Nam, trước khi hòa đàm đã nói rõ rồi.

Cho nên sau khi hắn tức tím người cũng chưa nói gì tổn thương tới thể diện của Cổ Lệ, chỉ xanh mặt nói: “Nếu công chúa Cổ Lệ không chịu nhượng bộ, vậy chuyện này sau lại bàn”.

Cổ Lệ cảm thấy kỳ quái, nàng dựa theo yêu cầu của Thái Hậu đưa ra yêu cầu vô lý như vậy, hoàng đế Trung Nguyên không những không nổi giận mà nói sau sẽ bàn lại, tính tình này cũng tốt quá! Nàng mới nghĩ tới kết quả kém cỏi nhất, cũng đã tới đêm rồi.

Nàng và Lực Cang Hảo đứng dậy cáo từ.

Chờ bọn họ rời khỏi đại điện, Tiêu Giác tức giận hung hăng đập bàn.

Tiêu Thế Nam vội vàng đứng dậy tới bên người hắn, lấy lòng mà vỗ lưng cho hắn, khuyên giải : “Không giận không giận, còn không phải là chưa nói xong sao! Lần tới lại nói, Cổ Lệ cũng không phải người không nói lý, khẳng định là kế mẫu và đệ đệ kia của nàng lòng tham không đáy!”.

Tiêu Giác trừng mắt liếc hắn, “Nếu không phải vì ngươi, ta sao phải chịu cơn tức này? Một sứ thần Dạ Minh quốc nho nhỏ, còn để ta tức nữa ta trực tiếp sai binh đi diệt cả cái hang ổ nhà nó!”.

Hắc đúng là tức không nhẹ, sau đó tới Thẩm gia còn oán hận với Khương Đào một phen.

Đừng nhìn hắn ở trước mặt người khác buông lời hung ác nhưng tới trước mặt Khương Đào lại như làm nũng tố khổ, thở phì phì nói: “Con chính là nể mặt mũi của Tiểu  Nam mới làm vậy, đổi lại là người khác dám nhắc yêu cầu như vậy với con, con sao cũng phải khiến cho sứ thần ấy quỳ xuống xin tha!”.

Khương Đào nhận trà của nha hoàn đưa lên cho hắn, “Nói lời gì vậy? Trước đó ta thấy con ho khan, nếu còn tức nữa, cẩn thận lại tái phát”.

Tiêu Giác cầm chén trà uống hai ngụm, không phải trà mà là lê hấp đường phèn Tứ Xuyên, lê tuyết thanh ngọt vào miệng, hắn cũng không tức như vậy nữa.

“Con và Cổ Lệ tiếp xúc chưa nhiều, sau con thử tìm hiểu xem cái giá này của nàng là ai ra. Nếu là ý tứ của kế mẫu nàng, chúng ta từ chối thẳng cũng không được, chỉ cần không khiến nàng đau lòng là được”.

Tiêu Giác nghe ngữ khí của nàng, ôn nhu như vậy, một bụng tức cũng tiêu hơn nửa, chỉ nói: “Vậy phiền mợ giảng hòa ở giữa”.

Sau khi hòa đàm mấy ngày, Khương Đào sai người mời Cổ Lệ tới, Cổ Lệ lại tự mình tới cửa.

Nàng là tới đưa hổ tuyết cái, nếu không phải vì cái này, nàng đúng là ngại tới – quốc cữu phu nhân đối với nàng tốt như vậy, nàng lại tham lam như vậy khi hòa đàm.

Khương Đào cũng không giận nàng, trước sai người để lồng của hổ tuyết cái tới viện của Tuyết Đoàn nhi.

Tuyết Đoàn nhi đã sớm đánh hơi được hơi thở của đồng loại, lồng sắt vừa chạm đất, vải đen còn chưa lật ra, nọ đã vội vàng lao ra ngoài.

Cổ Lệ tự mình gỡ miếng vải đen lên, một con hổ tuyết cái lông trắng muốt như Tuyết Đoàn nhi xuất hiện trước mắt mọi người.

Đầu của nó còn nhỏ hơn Tuyết Đoàn nhi, có hơi gầy, cũng chẳng có tinh thần lắm.

Nhưng cũng may là Tuyết Đoàn nhi cũng không ghét bỏ nó, đang gấp không chờ được mà lay lay lồng sắt.

Thấy nó thích đối phương, Khương Đào cuối cùng cũng yên lòng.

Nhưng chuyện hổ lai giống nàng cũng chẳng có kinh nghiệm, chỉ có thể dựa theo cách nuôi mèo của đời sau, trước cách ly bảy ngày.

Nàng sai hạ nhân đưa hổ tuyết cái tới cách vách Tuyết Đoàn nhi, chờ bảy ngày sau chúng nó thân quen hơn thì lại để chung một chỗ, sau đó kéo Cổ Lệ về nhà chính nói chuyện.

Cổ Lệ gặp qua không ít hổ tuyết nhưng trước nay chưa từng thấy con hổ nào thông minh như Tuyết Đoàn nhi. Người sáng suốt cũng nhìn ra được nó rất sốt ruột muốn thân cạn với hổ tuyết cái nhưng Khương Đào nói với nó phải đợi mấy ngày mới có thể để chúng nó ở cùng nhau, nó cũng không đi lay lồng sắt nữa, ngoan ngoãn mà lui về một bên, để hạ nhân đưa hổ tuyết cái qua cách vách.

Nàng rất tò mò lại lịch của con hổ này, bèn hỏi Khương Đào.

Khương Đào bèn giải thích thân thế của Tuyết Đoàn nhi với nàng, sau lại nói: “Chúng ta ở đây không biết ý nghĩa của hổ tuyết đối với quốc gia của muội, chỉ coi nó như dị thú quý hiếm cho nên mới bắt nó đem về. Cũng đúng là do không hiểu biết nên năm đó mẫu thân của Tuyết Đoàn nhi mới chết. Hiện giờ nếu đã biết, sau này khẳng định không thể để người khác bắt nó nữa”.

Cổ Lệ gật đầu, “Các người có câu, “người không biết vô tội”. ta có thể hiểu được”.

Khương Đào thấy nàng thực sự không có ý trách tội, trong lòng càng thêm thích nữ hài nói chuyện rộng lượng này.

Cổ Lệ bỗng nhiên thở dài, “Khi còn nhỏ ta không hiểu chuyện, nháo với phụ vương cũng muốn nuôi hổ tuyết, phụ vương ta không chịu được nên mới sai người cho ta một con. Chỉ là con hổ kia không ôn thuần, ban đầu liền tuyệt thực, sau thật vất vả mới chịu ăn một ít, cứ luôn hung dữ với ta, còn muốn làm ta bị thương. Không còn cách nào, phụ vương ta chỉ có thể thả nó về. Khi ấy ta đã khóc rất nhiều, phụ vương ta nói nếu sau này có hổ tuyết ôn thuần sẽ không đưa tới Trung Nguyên nữa, để lại cho ta nuôi”.

Giọng nói của nàng chỉ thể hiện ra sự cô đơn, người tinh ý một chút sẽ biết nàng vốn chẳng nhớ tới cái gì mà nuôi hổ mà chỉ là nhớ tới vị phụ vương khi còn sống đã rất yêu thương nàng.

Khương Đào vỗ vỗ mu bàn tay nàng, muốn nàng an tĩnh ngồi một lát.

Lúc sau, Cổ Lệ bình tĩnh lại, có hơi ngượng ngùng nói: “Ta không biết sao lại nói với tỷ mấy chuyện đau lòng như vậy nhưng cũng không biết làm sao, khi ở cùng phu nhân cứ nghĩ gì ta nói đó”.

“Vậy có là gì?”. Khương Đào nhẹ nhàng lấy khăn lau đi giọt nước còn vương trên khóe mắt nàng, chỉ trấn an vỗ vỗ lưng nàng, nói: “Trời đã tối rồi, một lát nữa là ăn tối, lần này muội ở lại ăn cơm đi”.

Cổ Lệ cảm nhận được sự tốt bụng của nàng, khịt mũi gật đầu.

Chạng vạng, bọn Thẩm Thời Ân trở về, Tiêu Giác cũng tới.

Đây vẫn là lần đầu Cổ Lệ nhìn thấy hắn ở ngoài hoàng cung, vừa kinh ngạc nhưng sợ hãi nhiều hơn.

Khương Đào thấy nàng trực tiếp trốn sau lưng mình bèn trấn an nàng nói: “Ở nhà không bàn tới thân phận bên ngoài, chỉ có người nhà cùng nhau ăn cơm thôi”.

Lúc này Cổ Lệ mới ngồi xuống cạnh Khương Đào, chỗ bên cạnh nàng còn trống. Sợ Tiêu Giác sẽ ngồi bên cạnh nàng, nàng lại duỗi tay giữ chặt Tiêu Thế Nam để hắn ngồi xuống bên cạnh.

Sau khi trở về, Tiêu Thế Nam vẫn luôn lén liếc nàng nhưng không nói gì với nàng.

Đột nhiên bị nàng kéo như vậy, Tiêu Thế Nam tức khắc lòng như nở hoa, cũng cảm thấy chính mình không thể bị động như vậy, lập tức nhỏ giọng hỏi Cổ Lệ: “Muội muốn ngồi cùng với ta sao?”.

Cổ Lệ gật đầu như đảo tỏi.

Ở trong nhà này ngoài Khương Đào ra, quen nhất cũng chỉ có Tiêu Thế Nam. Ngồi cạnh hắn so ra tốt hơn người khác nhiều, đặc biệt là hoàng đế Trung Nguyên Tiêu Giác này!

Tiêu Giác cười ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thế Nam, những người khác ntrong nhà nhìn thấy bọn họ như vậy cũng cười nhưng sợ họ thẹn thùng nên không ai nói toạc ra.

Sau khi mọi người ngồi xuống, nha hoàn lại đưa thức ăn lên.

Khương Đào lại điều chỉnh vị trí các món, đưa mấy đĩa thịt tới trước mặt Cổ Lệ.

“Ta cũng hỏi thăm qua là ở nước của muội ăn thịt là chủ yếu, ta bèn chuẩn bị mấy món thịt hươu, thịt vịt, còn có thịt dê nướng, cũng không biết muội ăn có quen không”.

Khi Cổ Lệ mới tới Trung Nguyên cũng cảm thán người ở đây ăn uống tinh tế tỉ mỉ nhưng dù sao rời nhà hơn ba tháng, nói không nhớ đồ ăn quê nhà là không thể nào.

Chưa nói đến vị thức ăn Khương Đào chuẩn bị có giống Dạ Minh quốc hay không, chỉ là phần tâm ý này cũng đủ để nàng động lòng.

Cổ Lệ cầm đũa nếm qua, cảm kích cười nói: “Đồ ăn Trung Nguyên làm quả nhiên khác xa với chúng ta nơi đó nhưng cũng rất ngon! Phu nhân trước may váy cho ta không tính mà hiện tại còn nấu ăn cho ta, ta thật sự…”.

Nàng kích động bèn nói ra một chuỗi tiếng nước ngoài mà tuy mọi người nghe không hiểu nhưng khẳng định là đang cảm tạ.

Nhưng lực chú ý của mọi người hiển nhiên không ở vế sau của nàng mà là nghe được vế trước lại thấy buồn cười.

Cổ Lệ nói xong thấy mọi người đang cười, sau nhỏ giọng giải thích: “Ta không phải cố ý nói tiếng nước mình, chỉ là trong lúc nhất thời không biết nói sao cho phải”.

Tiêu Thế Nam vội vàng ngừng cười giải thích nói: “Không phải muội nói tiếng nước mình có vấn đề mà là đồ ăn này không phải do tẩu tử ta làm! Công phu thêu thùa của nàng đúng là xuất sắc nhưng trù nghệ thì…. Thực là một lời khó nói”.

Cổ Lệ áy náy cười với Khương Đào: “Thân phận phu nhân tôn quý, kể cả không phải do chính tay tỷ làm thì ta cũng sẽ ăn thật ngon”.

Mấy năm nay, chuyện trù nghệ của Khương Đào không biết đã bị mấy tiểu tử này cười nhạo bao nhiêu lần, ban đầu còn muốn cứu vớt chút mặt mũi nhưng bị cười quá nhiều nên nàng cũng đã quen nằm im chịu trận.

Có Khương Đào ở đây, Tiêu Giác đương nhiên sẽ không nhắc tới khúc mắc giữa hắn và Cổ lệ, một bữa cơm mà khách lẫn chủ đều vui.

Sau khi dọn đồ ăn xuống, Khương Đào lấy cớ nói làm giày mới cho Cổ Lệ, đưa nàng tới nội thất, hai người đóng cửa nói chuyện.

Nàng lấy thước ngắn ra đo chân cho Cổ Lệ, Cổ Lệ không để ý mà cởi cả giày và vớ ra.

Khương Đào vừa ghi nhớ kích cỡ, vừa nhàn thoại như đang nói việc nhà: “Ta nghe nói mấy ngày trước muội tiến cung hòa đàm không được thuận lợi”.
Nói tới cái này Cổ Lệ chỉ có thể rũ mắt.

Nàng có thể không để bụng những người Trung Nguyên khác nghĩ như nào nhưng quốc cữu phu nhân đối tốt với nàng như vậy, nếu vì chuyện hòa đàm mà quốc cữu phu nhân nghĩ nàng là người lòng tham không đáy, tim Cổ Lệ như bị bóp chặt.

Cho nên chưa đợi Khương Đào hỏi, Cổ Lệ đã nói: “Thuế quan không phải do ta định, trước khi rời vương đô, ta và vương đệ đã nói tốt là một thành. Sau khi tới kinh thành ta mới nhận được thư của Thái hậu gửi, bà nói yêu cầu ta phải trả giá ba thành".

Nói xong nàng cẩn thận đánh giá sắc mặt của Khương Đào, sợ nàng không tin.

Cũng may kết quả này chẳng khác so với Khương Đào dự đoán là bao, cho nên nàng cũng không ngoài ý muốn, chỉ là nhíu mày nói: “Nghĩ tới giá như vậy hẳn là không thể, nếu là chuyện khác ta còn có thể giúp muội nhưng chuyện này liên quan tới bá tánh….”.
Cổ Lệ hiểu ý gật đầu, “Chỉ cần phu nhân không coi ta thành người xấu là được”.

“Vậy nếu chuyện này không thành….”.

“Làm không xong thì thôi vậy”, Cổ Lệ đi giày vào, không để bụng cười cười, “Dù sao ta cũng đã cố gắng nói rồi. Ta ở Dạ Minh quốc cũng chỉ có một mình phụ thân là người thân, ông qua đời rồi ta chỉ còn có một mình. Thay vì trở về đó bị bọn Thái Hậu tính kế, chi bằng không về nữa, sống một mình”.

Khương Đào rũ mắt nghĩ nghĩ, trước đó nàng còn kinh ngạc sao Cổ Lệ lại đột nhiên đưa của hồi môn tới nhưng sau đó Tiêu Thế Nam và Tiêu Giác đều đã xác nhận với nàng, nàng cũng chưa đổi ý. Hiện tại nghe được lời này, nàng càng thêm chắc chắn là ở trong nước, tình cảnh của Cổ Lệ rất khó khăn, đúng lúc lại gặp mặt Tiêu Thế Nam vài lần, có ấn tượng tốt nên mới làm ra hành động như vậy.

Trong lòng nàng thở dài, xoa đầu Cổ Lệ.

Cổ Lệ luôn là người độc lập, nói cũng kỳ quái, hiện tại quốc cữu phu nhân cũng đã có một nữ hài bốn năm tuổi, nhưng sau khi sinh xong bảo dưỡng rất tốt, nhìn ra không lớn hơn nàng là bao.

Nhưng nàng lại cho người ta một cảm giác rất ôn nhu, thân thiết, khiến người khác khi đối mặt với nàng bất giác sẽ thả lỏng phòng bị.

Sau đó, Khương Đào lại hỏi màu sắc và thứ Cổ Lệ thích, nói tới khi bên ngoài đã tối hẳn.

Cổ Lệ mang theo nha hoàn đứng dậy cáo từ.

Chờ nàng đi rồi, Khương Đào lại nói lại cho mọi người, sau đó nhìn về phía Tiêu Giác.

Bởi vì chuyện hòa đàm lúc trước, ấn tượng của Tiêu Giác về Cổ Lệ không tốt lắm. Lúc này nghe được là quốc vương và Thái Hậu của Dạ Minh quốc giở trò, sắc mặt hắn cũng hòa hoãn hơn, nói: “Cảm ơn thẩm đã thay con hỏi nguyên do trong đó, lần này hòa đàm đương nhiên là không thành công nhưng dù kết quả là gì, con thề sẽ không giận chó đánh mèo lên đầu công chúa Cổ Lệ”.

Khương Đào gật đầu, sau còn không quên dặn dò Tiêu Thế Nam, nói: “Một cô nương như nàng ở bên ngoài cũng không dễ dàng gì, sau này nàng rời xa quê hương, đệ cũng không thể thấy nhà mẹ đẻ nàng không có ai làm trễ nải người ta”.

Tiêu Thế Nam lập tức bảo đảm nói: “Đệ khẳng định sẽ không! Tẩu tử còn không hiểu đệ sao? Đã biết rồi thì đệ sẽ chỉ càng thêm tốt với nàng”.

Cả nhà nói xong ai hồi cung thì hồi cung, về phòng thì về phòng.

Sau khi trở về, Tiêu Thế Nam nghĩ rồi lại nghĩ, hiện tại là hắn dựa vào tẩu tử mới nói được vài lời với tức phụ tương lai, ban đầu là Cổ Lệ đưa của hồi môn tới, sau hắn đã biết tình cảnh của nàng vất vả, nếu không làm chút gì đó, hắn có còn coi là nam nhân hay không?

Nghĩ như vậy, hôm sau Tiêu Thế Nam tới trạm dịch mời Cổ Lệ đi chơi.

Ban đầu Cổ Lệ thấy có hơi kỳ quái, nghe Tiêu Thế Nam nói là Khương Đào sai hắn tới nên rất vui vẻ đồng ý.

Tiêu Thế Nam cùng nàng cưỡi ngựa ra ngoài thành, sau lại về trong thành ăn cơm.

Hai người đều hướng ngoại, trước còn gặp qua mấy lần, lần này tiếp xúc lại càng thêm thân thiết.

Trên bàn cơm, Tiêu Thế Nam nghe Cổ Lệ oán giận nói nàng trước đó đặt mua váy áo ở một cửa hàng mất rất nhiều tiền nhưng chất lượng lại không được tốt, đừng nói là so với Khương Đào, kể cả so với nhà giàu bình thường cũng không được.

“Cũng may sau đó ta quen được mọi người, không thì ta thật nghĩ rằng người Trung Nguyên các người đều gian trá như vậy”.

Nghe tới đây Tiêu Thế Nam nào chịu được, ăn xong bèn đưa Cổ Lệ đi lý luận.

Chưởng quầy tiệm quần áo kia cũng là có mắt nhìn, thấy Cổ Lệ đi cùng với Tiêu Thế Nam khí độ bất phàm, quần áo đẹp đẽ quý giá, không đợi họ mở miệng bèn nói: “Cô nương cuối cùng cũng tới, trước đó cô nương đặt váy ở tiệm của ta lại do chúng ta sơ sót mà đưa sai rồi. Lòng ta cũng băn khoăn vài ngày, bất đắc dĩ lại không biết cô nương ở đâu, vẫn chưa đem quần áo qua cho cô nương được”.

Nói xong chưởng quầy để tiểu nhị đưa một bộ đẹp nhất lên.

Cổ Lệ gãi gãi đầu, thì thầm với Tiêu Thế Nam: “Hóa ra là hiểu lầm, thật xin lỗi trước đã nói người Trung Nguyên các người như vậy”.

Tiêu Thế Nam đương nhiên nhìn ra đây là do chưởng quầy này xảo quyệt nhưng Cổ Lệ vừa tới nơi này không lâu, quen biết còn chưa nhiều lắm, hắn không muốn để mấy mánh lời này khiến Cổ Lệ có ấn tượng không tốt cho nên hắn cũng chưa làm gì, chỉ cảnh cáo chưởng quầy: “Lần này thì thôi, nếu còn lần sau, ta khẳng định sẽ không bỏ qua đơn giản như vậy đâu!”.
Nói xong hắn để lộ ra eo bài Binh Bộ bên hông, chưởng quầy sợ tới mức đổ mồ hôi, vội vàng đảm bảo không có lần sau.

Rời khỏi tiệm quần áo, Cổ Lệ lại cảm tạ với Tiêu Thế Nam.

Tiêu Thế Nam có chút thẹn thùng mà nói không có gì, đều là hắn nên làm.

Buổi chiều hắn đưa Cổ Lệ đi dạo, ăn tối xong hai người định tạm biệt nhau, bỗng sắc mặt của Tiêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net