Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương lão thái gia lập tức đen mặt, nghĩ chắc là hai đứa con dâu mất nết này lại bí mật làm chuyện gì rước phiền phức cho ông.

Còn chưa đợi ông lên tiếng, Triệu thị và Chu thị đã cười khanh khách mà bưng đồ ăn từ bếp lên.

“Cha, mau nếm thử tay nghề của A Đào”. Triệu thị chỉ vào cái đĩa đen đen ở trên bàn.

Khương lão thái gia mới biết là do Khương Đào làm, ánh mắt nhìn nàng đúng là một lời khó nói.

Ông cũng biết là tiểu nhi tử và tiểu tức phụ của nó nuông chiều đứa cháu gái này, lại không nghĩ rằng chỉ là một chút trứng gà xào thôi cũng làm được thành cái dạng này. Nếu chỉ có người trong nhà cũng thôi đi, đây còn có cả cháu rể ở đây. Tuy rằng không đến mức vì một đĩa trứng mà hủy hôn lễ được nhưng khẳng định là ít nhiều sẽ có ảnh hưởng, suy cho cùng ai muốn lấy một người tới mấy món cơ bản cũng không biết nấu chứ!

Khương Đào xấu hổ muốn chết, lúc trước nhìn thấy đĩa trứng cũng không thấy khó coi như vậy. Càng không nghĩ tới, hai bá nương lại nhàm chán tới mức này, hại nàng như vậy sao? Lại còn để đĩa thức ăn của nàng ở chính giữa bàn.

Kỳ thực cũng không thể trách Triệu thị cùng Chu thị làm ra chuyện như vậy, trước đó chuyện các nàng làm còn nhàm chán hơn nhiều nhưng có chuyện nào thành công đâu? Toàn là trộm gà không được còn mất nắm gạo? Thời gian ngắn như vậy thì làm được chuyện gì? Chỉ có thể từ những chuyện này để Khương Đào thêm ngột ngạt thôi.

Thẩm Thời Ân vốn muốn từ chối ý tốt của Khương lão thái gia, bởi vì hắn tới một mình, còn Tiêu Thế Nam vẫn đang ở mỏ đá.

Tuy rằng huynh đệ bọn họ sống cùng không được mấy năm nhưng hai huynh đệ luôn ở cùng một chỗ, cũng là tương trợ lẫn nhau.

Nhưng hiện tại với tình huống này, hắn không thể đi được, không thì sợ là người nhà họ Khương nghĩ là hắn chướng mắt tay nghề của Khương Đào, tìm cớ chạy đi.

“Khá tốt”. Thẩm Thời Ân hơi hơi gật đầu, “Trước đó, có nói với A Đào cháu có khẩu vị đặc biệt, thích ăn cháy một chút. Không nghĩ tới A Đào lại nhớ kĩ như vậy, đúng là có tâm”.

Lời này kẻ ngốc cũng không tin.

Chỉ có Khương Lâm ngây ngốc cười, “Khẩu vị của tỷ phu thật là kỳ quái”. Bị Khương Đào nhéo mặt xong thằng bé mới không nói tiếp.

Sau khi ngồi xuống, Thẩm Thời Ân nói một tiếng “thất lễ rồi”, sau đem đĩa trứng tới trước mặt mình.

Khương lão thái gia rất vừa lòng với cách làm của hắn, lại để người mang rượu lên, bảo mọi người bắt đầu ăn cơm thôi.

Thẩm Thời Ân đúng thực là cầm đũa, mặt không đổi sắc mà ăn trứng.

Khương Đào đánh ba quả, hắn gắp mấy gắp liền hết nửa đĩa.

Ngay cả Khương Đào cũng nhịn không được mà nghĩ, chẳng lẽ đồ ăn của mình chỉ là nhìn hơi kém chứ mùi vị vẫn có thể ăn được?

Nghĩ như vậy sau Khương Đào đưa tay định gặp trứng, không nghĩ tới còn chưa chạm được đã bị Thẩm Thời Ân chặn lại, nói “Không phải làm riêng cho ta sao? Sao lại muốn đoạt rồi?”.

Oa. Mình thực sự là thiên tài nấu nướng mà. Loại ý niệm này xuất hiện trong đầu Khương Đào, nàng cười cười thu tay về, nói “Không đoạt, không đoạt, huynh ăn đi”.

Người khác có thể cho rằng trứng kia chỉ hơi cháy nhưng hai người Triệu thị và Chu thị lại biết trong đó có bao nhiêu đường với muối. Ban đầu các nàng còn chế giễu, sau càng nhìn càng thấy không đúng, Thẩm Thời Ân ăn nhiều như vậy, hệt như đang ăn tuyệt thế mỹ vị không bằng.

Còn chưa có thành thân mà đã bảo vệ Khương Đào thành như vậy.

Lại nhìn qua nam nhân nhà họ - Khương Đại và Khương Nhị chỉ lo vùi đầu ăn như heo.

Cảm nhận được ánh mắt của bà nương nhà mình, Khương Đại ngẩng đầu lên nói: “Món cá này hơi nhạt”.

Khương Nhị cũng nói theo, “Đại ca nói đúng, món ca này nhạt còn hơi tanh”.

Lời này trực tiếp chọc giận Triệu thị và Chu thị, nếu không phải nghĩ tới lão thái gia và lão thái thái đang ngồi cạnh, thực hận không thể cho hai người bọn hắn một đấm.

Người nhà nông khi ăn cũng không có chú trọng quy củ gì, vừa ăn vừa nói vô cùng náo nhiệt, không bao lâu sau thì cũng ăn xong bữa cơm tất niên.

Khương Lâm đã hai tháng chưa được ăn thịt, cũng chỉ có ngày Tết mới có thể không cần chú ý mà ăn tới bụng phình ra như quả bóng. Khương Đào sợ hắn không tiêu được để Khương Dương đưa hắn đi vào trong viện dạo một lúc. Những người khác cũng đều đang thu dọn đi về, chỉ còn Thẩm Thời Ân, Khương Đại, Khương Nhị đang uống rượu cùng lão thái gia.

Tửu lượng của Khương lão thái gia rất tốt, ngày hạ sính ông mang theo tiểu bối đi kính rượu, bản thân uống không ít nhưng không say. Điểm này Khương gia không ai được di truyền, mới uống được một chút sẽ đỏ cả mặt. Cho nên Khương lão thái gia rất vui vẻ uống với Thẩm Thời Ân, không chịu cho hắn đi, còn nói sắp đón giao thừa, chẳng bằng uống qua giờ Tý, sau đó ở lại đây luôn.

Thẩm Thời Ân liền nói đệ đệ ở nhà một mình, không muốn bỏ hắn không lo.

Khương lão thái gia đang vui nhưng cũng không phải không hiểu nhân tình, kêu Triệu thị và Chu thị gói lại cho hắn vài món đem về.

Khương Đào đưa áo khoác cho hắn rồi đưa hắn ra ngoài cửa, bên ngoài trời đã rất tối rồi, gió thổi cũng rất lớn. Nàng đã mặc rất nhiều xong vẫn lạnh co ro cả người.

Thẩm Thời Ân liền không cho nàng tiễn nữa, nói chính mình có thể tự đi về.

Khương Đào cũng không có cậy mạnh, quay đi một lúc mới trở về, do dự một chút mới thấp giọng nói, “Muội sẽ tập nấu cơm thật tốt”.

Đúng là ban đầu nàng có ảo giác Thẩm Thời Ân ăn rất ngon nhưng Khương gia ăn Tết cũng rất phong phú, trên bàn có cá có thịt, Thẩm Thời Ân lại chỉ ăn trứng nàng làm, đây cũng không đúng.

Khẳng định là rất khó ăn, khó ăn tới mức nếu người khác ăn qua sẽ chê cười nàng.

Trong lòng Khương Đào vừa ngọt vừa ấm, lại có chút ngượng ngùng.

Vị hôn phu tương lai của nàng thực sự rất tốt rất tốt, mặc dù là khổ dịch nhưng con người lại rất tài năng.

Nàng thì ngược lại, trừ thêu thùa ra cái gì cũng không biết. Sau này ở chung một chỗ, sợ là Thẩm Thời Ân vẫn phải chiếu cố nàng cùng đệ đệ của nàng.

Cho nên Khương Đào nghiêm túc bảo đảm: “Muội sẽ học tập thật tốt! Hãy tin ở muội!”.

Thấy bộ dáng nàng nghiêm túc như vậy, Thẩm Thời Ân nhịn không được nở nụ cười.

“Được. Muội thông minh như vậy, huynh biết chắc sau này muội có thể nấu ra cao lương mỹ vị”.

Nàng đương nhiên là thông minh. Khương Đào đắc ý mà hơi ngẩng cằm, kiêu ngạo hệt như con mèo đang vểnh cái đuôi của nó lên.

“Mau về đi”. Thẩm Thời Ân duỗi tay kéo lại áo cho nàng, “Ngày mai ta lại tới chúc Tết”.

Khương Đào thật sự rất lạnh, phất phất tay với hắn rồi mới nhẹ nhàng quay về.

Thẩm Thời Ân nhìn nàng mãi cho tới khi nàng vào phòng rồi mới xoay thân. Có đôi khi hắn cảm thấy rất kỳ quái, cho rằng thê tử tương lai nhà mình lại đạm nhiên quá mức, không hề tương xứng với tuổi của nàng ấy, giống như con người đã trải qua rất nhiều tang thương vậy. Hôm nay nàng ấy thế mà lại biểu hiện ra một ít tính trẻ con, rất đáng yêu.

Sau nửa canh giờ, Thẩm Thời Ân về tới mỏ đá.

Ngày thường còn kín hết chỗ, hiện tại lại quạnh quẽ không bóng người, cũng không biết mọi người ăn Tết ở đâu.

Chỉ có Tiêu Thế Nam ở lại như người canh giữ co ro trong phòng, thấy hắn liền u oán nói: “Nhị ca, không phải nói qua Khương gia một lúc sẽ trở về sao? Sao lại đi lâu như vậy? Đệ còn tưởng huynh qua giao thừa xong mới về cơ đấy”.

Thẩm Thời Ân hơi áy náy “Bởi vì gặp chút chuyện nên trì hoãn tới giờ, đệ còn chưa ăn cơm đúng không, ta mang đồ ăn về cho đệ đây”.

Tiêu Thế Nam lại nói không muốn ăn.

Thẩm Thời Ân biết đệ đệ nhà mình rất ham ăn, nay thái độ khác thường, không muốn ăn thực sự là hắn rất tức giận. 

Hắn than nhẹ một tiếng, vừa định mở mồm xin lỗi thì liền nghe được Tiêu Thế Nam ợ một tiếng rõ to, rõ là hắn đang no.

Thẩm Thời Ân…

Tiêu Thế Nam vội bưng kín miệng, xấu hổ cười nói “Đói, đói, đây chỉ là đói quá thôi”.

“Toàn ca đưa cơm cho đệ?”. Thẩm Thời Ân ngửi ngửi trong phòng, tìm được một hộp đồ ăn trong góc.

Tiêu Thế Nam cúi đâu, ừ nhẹ một tiếng.

Kỳ thật hắn không thật sự muốn lừa gạt, chỉ là sợ biểu ca có tức phụ liền quên hắn. Đặc biệt là buổi chiều, mọi người trong mỏ đá kết thành nhóm mà tìm nơi ăn Tết, còn trêu ghẹo hắn nói ca hắn có tức phụ xong liền quên hắn.

Tiêu Thế Nam nói ca ta không phải như vậy, người bên cạnh liền cười nói ca ngươi qua một tháng nữa thì thành thân, sau đó cũng không thể ở cùng một chỗ với chúng ta, nhất định sẽ tìm nơi khác dọn đi, đến lúc đó ngươi dư lại thì đừng khóc chảy cả nước mũi đấy nhé.

Tiêu Thế Nam là đứa trẻ mọi người ở đây nhìn hắn lớn lên, bọn họ còn lừa hắn như mấy hài tử.

Miệng Tiêu Thế Nam nói “không có khả năng” nhưng trong lòng lại có chút hoảng, hắn khẳng định không thể về kinh thành được, kể cả có trở về, cũng sẽ rước tai họa tới cho người nhà. Nếu biểu ca hắn bỏ mặc hắn, vậy hắn nên đi đâu?

Thẩm Thời Ân cũng không trách hắn, chỉ nói “Ăn no rồi đi ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta đi chúc Tết ở Khương gia xong qua vài hôm sẽ bắt đầu bận rộn rồi”.

Tiêu Thế Nam hỏi bận cái gì, Thẩm Thời Ân nói tiếp, “Muốn bắt đầu tìm phòng ở, ta và A Đào thương lượng một chút, chờ thành thân xong sẽ ở trong thành. Đến lúc đó, hai đệ đệ của nàng cũng đi học, ngày thường cũng sẽ ở đó. Hơn nữa thêm hai ta là năm người, phải tìm một chỗ rộng trong thành”.

“Năm người?”. Sự buồn rầu trên mặt Tiêu Thế Nam nói đi liền đi, lập tức cởi giày leo lên giường, ngoan ngoãn nằm xuống, “Được, được, đệ sẽ ngủ, ngày mai chúc Tết xong sẽ đi xem nhà”.

Thẩm Thời Ân buồn cười mà lắc lắc đầu.

Năm mới sớm mùng Một, Khương lão thái gia đốt một chuỗi pháo lớn ở nhà mình, bắt đầu có rất nhiều người nối đuôi nhau không dứt tới Khương gia chúc Tết.

Tổ tiên Khương gia phân ra ở mấy thôn, mấy năm gần đây tuy rằng không gặp mặt thường xuyên nhưng lễ lớn vẫn sẽ có lui tới.

Khương Đào giúp lão thái thái đãi khách, nhận mặt hết những người họ hàng.

Sau đó Thẩm Thời Ân mang theo Tiêu Thế Nam tới, thân thích tụ họp nhiều người thì nhiều đề tài, trêu ghẹo Khương Đào cũng là điều đương nhiên, tìm được một hôn phu có tướng mạo tốt như vậy.

Triệu thị và Chu thị tiếp khách ở bên cạnh, trong lòng châm chọc những người nay nói so với hát còn dễ nghe hơn, lúc trước khi Khương Đào còn chưa định ra hôn kỳ, mấy người này sợ bị ảnh hưởng, mặt cũng không dám lộ. Hiện tại lại tới làm trò thân thiết.

Trong phòng uống trà nước xong, Triệu thị đi thay nước trà, lại thấy Khương Bách luôn nằm dưỡng thương trên giường mấy hôm nay lại đột nhiên xuất hiện.

Triệu thị nói Bách ca nhi vội gì thế? Ta và gia gia con nói rồi, thân mình con chưa khỏe, không cần ra gặp khách.

Sắc mặt Khương Bách vẫn trắng bệch, cả người càng thêm u ám, hắn hạ giọng nói, “Con không phải ra gặp khách. Nương, hôm nay trong nhà nhiều người, nương nghĩ cách trộm chìa khóa thư phòng của Khương Dương cho con”.

Triệu thị sợ tới xém chút đánh rơi ấm trà trong tay, nàng vội vàng nhìn quanh bốn phía, xác định không có ai đứng gần, mói nhỏ giọng nói, “Con có phải là bệnh hỏng cả não không? Ở dưới mí mắt gia gia con trộm chìa khóa, con là chê mạng của nương con quá dài?”.

Khương Bách trắng mặt không nói, Triệu thị lại khuyên nhủ, “Hiện tại còn còn chưa khỏe, cứ nghỉ ngơi đã. Chờ qua năm mới, chúng ta dọn nhà, con ma ốm kia cũng đi vào thành đọc sách, chúng ta nhân lúc gia gia không để ý, lại tới lấy sách. Đến lúc đó chúng ta cứ đi vào, gia gia con không có chứng cứ, không trách được chúng ta”.

Khương Bách không kiên nhẫn: “Hai tháng nữa là thi Huyện, qua mười lăm còn mấy ngày? Con cũng lấy không nhiều lắm, chỉ là mấy quyến tham khảo thôi. Một phòng sách nhiều như vậy, con lấy mấy quyển chắc không nhìn ra đâu?”.

Triệu thị vẫn không đồng ý, nàng thật sự là bị những sự kiện trước đó dọa mất hồn rồi. Cuồi cùng Khương Bách không lay động được nàng, chỉ oán hận mà về phòng.

Mà hôm nay, khi trời đã tối sầm, khách cũng đã về hết, một đạo bóng đen xuất hiện trước thư phòng của tam phòng….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net