Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ThẩmThời Ân bất thình lình bị một tiếng “thúc thúc” gọi mà sững sờ, nắm tay hết chặt lại lỏng, cuối cùng vẫn là hỏi Khương Đào: “Sao lại thế này?”.

Khương Đào nhịn cười nói: “Trưởng bối Sở gia nói có duyên với ta, lại rất thích đồ thêu của ta nên muốn nhận ta làm nghĩa nữ. Theo bối phận mà nói, Tiểu Vinh nên kêu ta một tiếng cô cô, đương nhiên cũng nên gọi chàng một tiếng”thúc thúc”.

Khương Đào không biết tên của Sở Hạc Vinh, cũng gọi Tiểu Vinh như Tô Như Thị.

Sở Hạc Vinh rất nhanh đã ngượng chết ở một bên. Thẩm Thời Ân nhìn không lớn hơn hắn mấy tuổi, Khương Đào mặt còn trẻ, xem ra còn nhỏ hơn cả hắn. Này cứ gọi hắn “Tiểu Vinh”, uy phong của hắn nay còn đâu!

Hơn nửa canh giờ trước, hắn còn huyên náo cái gì mà núi cao sông dài, đối phương có giỏi thì đừng chạy... Aiz, sao còn có cái gì mà núi cao sông dài, đây gọi là nước chảy bèo trôi. Cũng không biết là loại duyên phận gì mà hắn còn thấp hơn người ta một vai vế.

Hắn tự giác không còn mặt mũi, mang theo bọn gia đinh lui đi.

“Vậy tại sao nàng khóc”. Thẩm Thời Ân nắm lấy tay nàng, “Có phải có ai bắt nạt nàng không?”.

Khương Đào lắc đầu, “Là sư…. Nghĩa mẫu hỏi một ít chuyện trong nhà, ta không nhịn được nên mới khóc”. Nói xong Khương Đào liền thử thăm dò Thẩm Thời ân, “Chàng có muốn vào gặp lão nhân gia không?”.

Nàng biết Thẩm Thời Ân là nhân sĩ kinh thành, rất có thể sẽ biết sư phụ nàng, cũng sẽ nghe qua sư phụ nàng không dễ thu đồ đệ, càng đừng nói tới nghĩa nữ. Đến lúc đó, trong lòng hắn nhất định có nghi vấn.

Nhưng nàng và Thẩm Thời Ân đã là phu thê, tuy rằng thời gian thành hôn không lâu lắm nhưng cũng không muốn giấu hắn điều gì. Chỉ là hôm nay nàng đã đánh cược một lần, tuy rằng thắng trên người sư phụ nàng, sư phụ tin nàng nhưng tâm tình của nàng còn chưa bình phục, trong lúc nhất thời cũng thấp thỏm, không biết làm sao để nói lại chuyện ấy một lần nữa.

Cho nên nàng sẽ chờ Thẩm Thời Ân ra quyết định. Nếu hắn nói muốn gặp, còn nhận ra được chuyện có chỗ nào đó không đúng, nàng sẽ nói thẳng ra với hắn.

Nhưng Thẩm Thời Ân lắc đầu nói: “Trên người ta có hơi bẩn, thất lễ quá mức, có cơ hội sẽ gặp lại sau”.

Thẩm Thời Ân chính là nghĩ Sở gia trước đó là hoàng thương, tuy hiện giờ đã không phải nữa nhưng rốt cuộc là hào môn quý tộc, cũng từng tiếp xúc. Tiểu tử như Sở Hạc Vinh chắc không biết hắn nhưng những trưởng bối khác của Sở gia thì lại khó nói. Nếu là đối phương nhận ra hắn, nhỡ đâu lại gây ra tai họa cho Khương Đào.

Hai người đều có tâm sự riêng nên chẳng ai biết được đối phương đều có chút không đúng.

Nói xong Thẩm Thời Ân cũng không ở biệt viện nữa, chỉ nói ở mỏ đá còn việc, liền cáo từ.

Tô Như Thị vẫn luôn ở nhà chính không ra ngoài, chờ Khương Đào tiễn Thẩm Thời Ân trở về, bà gật đầu nói: “Không gặp là tốt, đối với con hay với hắn đều tốt”.

Đời trước, cái chết của Khương Đào quá mức quỷ dị, mấy năm nay bà không hề từ bỏ việc điều tra chân tướng. Nhưng dù có sự trợ giúp của Sở gia truy tra ba năm liền mà không tra ra được manh mối gì --- có thể thấy được thế lực của người phía sau màn vô cùng lớn.

Khương Đào biết sư phụ lo lắng, cũng gật đầu nói; “Người nói con đều hiểu, chờ một cơ hội thích hợp con sẽ nói lại với chàng ấy”.

Tô Như Thị để nàng ngồi xuống bên cạnh mình, nhìn nàng chằm chằm: “Con nói hắn đối tốt với con, cũng không phải là lừa ta chứ?”.

“Con lừa người cái này làm gì?”. Nhắc tới Thẩm Thời Ân, Khương Đào ngăn không được nụ cười, đôi mắt cũng phát ra ánh sáng, “Xa không nói, chàng biết Tiểu Vinh đi tìm con, liền từ mỏ đá chạy tới đây. Mới rồi con xem là nếu không phải Tiểu Vinh kịp thời hô chàng một tiếng “thúc thúc”, chàng không chừng sẽ động thủ đánh người. Sư phụ, người đừng nhìn chàng ấy là khổ dịch nhưng bị sung quân tới mỏ đá này đều là người không phạm tội quá nặng, chỉ là bị gia chủ liên lụy mà thôi. Thân phận chàng có hơi kém nhưng cả dáng vẻ và bản lĩnh đều là trăm dặm mới có một. Cũng may thân phận chàng kém một chút, bằng không đúng là không tới lượt con”.

Tô Như Thị không cần nghe kỹ lời nàng nói, chỉ cần thấy biểu tình thẹn thùng này là biết nàng sống rất khá, không khỏi cười: “Sao lại không tới lượt con? Ta thấy con là tốt nhất, cưới được con là phúc của hắn mới đúng”.

Hai sư đồ cứ ở một chỗ nói tới tận quá trưa, lúc này Ngọc Xuyến rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại mà vào nhà, nói canh giờ không còn sớm, hỏi Tô Như Thị muốn ăn gì.

Mấy năm nay, Tô Như Thị đều ăn chay vì nàng cho rằng đồ nhi đã mất nên cầu phúc cho đồ nhi.

Hôm nay đương nhiên là khác, Tô Như Thị nói: “Thời gian đúng là không còn sớm, hiện tại cũng nấu không kịp, ngươi sai đầu bếp tới tửu lâu lớn nhất trong thành mua một ít đồ ăn tới đây, có tương giò, cá nấu rượu, và bồ cầu non xào tương. Tốt nhất là thêm ít rượu, phải là rượu hoa quế”.

Nhưng cái đó đều là món Khương Đào muốn ăn, Khương Đào nghe được cười tới mắt cong cong, nhẹ giọng nói: “Hiện tại con đang ăn chay”.

Tô Như Thị hơi gật đầu với Khương Đào, ý bảo nàng có thể đi làm, lại khuyên Khương Đào: “Con không ăn cái gì nào? Hiện tại con không có bệnh nhưng lại gầy như vậy, không ăn không được”.

Ngọc Xuyến sớm đã hận chết rồi, nàng nghĩ sao cũng không rõ sao mới qua được nửa ngày mà Tô đại gia đã có thêm một nghĩa nữ như vậy. Hai người nhìn ra vô cùng thân mật như thể không chứa được thêm một người khác vào giữa. Nhưng hận có ích gì đâu? Nàng rốt cuộc vẫn là nha hoàn Sở gia, ngoài việc trừng Khương Đào mấy cái ra thì nàng cũng chỉ có thể đi làm việc.

Chờ Ngọc Xuyến đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người, Khương Đào mới nói: “Con còn đang chịu tang, tuy rằng không phải phụ mẫu chân chính của con nhưng rốt cuộc cũng là lấy thân thể nữ nhi của họ, cũng nên vì họ mà giữ đạo hiếu”.

Hai người nói chuyện một buổi sáng, Khương Đào đã nói hết chuyện ở Khương gia cho Tô Như Thị nghe.

Cho nên Tô Như Thị cũng không có bất ngờ, chỉ khuyên nàng: “Ta hiểu ý con nhưng chuyện giữ đạo hiếu này vốn là ở trong lòng không ở nghi thức xã giao. Con có thể thay cô nương Khương gia chiếu cố hai đệ đệ của nàng đã là hiếu thuận lớn nhất đối với cha mẹ nàng. Ta cũng không ép con, chỉ là hôm nay nghe lời ta có được không?”.

Thời gian bốn năm này, Tô Như Thị mơ thấy Khương Đào không dưới trăm lần. Nhiều lúc là mơ thấy chuyện lúc trước, thường sẽ mơ thấy đồ đệ kéo ống tay áo bà làm nũng, nói muốn ăn cái này, muốn ăn cái kia.

Khi tỉnh mộng, lòng bà rất đau đớn, hận bản thân trước đó cố kỵ quá nhiều thứ, lại cho đồ đệ mình chẳng được bao nhiêu --- ngay cả nàng muốn ăn cơm mà bà cũng không thể cùng ăn được.

Khương Đào nhìn ra được sự buồn khổ của sư phụ, ra vẻ thoải mái nói: “Sao sư phụ lại nói như vậy, con thèm ăn như nào chẳng lẽ người không biết sao? Trước kia, người nói cũng đúng, sức khỏe con không tốt, cũng không thể ăn những món ăn ấy được. Hiện tại khác rồi, ăn gì cũng được. Lần trước được ăn thịt là khi con thành thân, A Dương bưng cho con một đĩa móng giò…” Nàng khoa trương chỉ lên miệng, “Làm con nhớ tới tận bây giờ luôn”.

Tô Như Thị quả nhiên vừa nghe liền bật cười, cũng không nhớ lại chuyện trước kia nữa, nhéo cái mũi nàng; “Thành hôn lại ở tân phòng ăn móng giò, khắp thiên hạ này cũng chỉ có mình con như vậy”. Nói tới đây lại nhịn không được thở dài, “Ta vừa tới đúng ngày con thành thân, chỉ là lúc ấy ta hoàn toàn không nghĩ tới…. Chỉ tiếc không thể uống rượu mừng của con”.

“Sư phụ đã gặp lại con rồi, sau này mỗi ngày đều là một ngày vui, rượu mừng thì uống lúc nào cũng được”, Khương Đào lại giả vờ nghiêm túc nghĩ nghĩ, “Không thì con lại làm hôn lễ lại một lần để người chủ trì hôn lễ cho con?”.

Tô Như Thị lại được một trận cười, “Đừng nói nữa, chuyện thành hôn sao lại còn lần nữa?”.

Không lâu sau, người hầu đã mang đồ ăn Tô Như Thị muốn trở về.

Tô Như Thị sai người đi gọi Sở Hạc Vinh, được một lúc thì nha hoàn tới bẩm báo, nói thiếu gia phải viết thư cho lão thái thái, tam thái gia và tam thái thái, để ngài ăn trước không cần chờ hắn.

Tô Như Thị từng nghe Sở gia lão thái thái nói qua, Sở Hạc Vinh cầm cán bút như muốn mạng của hắn, một lúc viết ba bức thư chắc cũng phải một hai canh giờ chưa xong được, để cho hăn ăn một mình, chính mình và A Đào ăn trước.

Khương Đào ở trước mặt Tô Như Thị cũng không khách khí, không chịu ăn cơm, chỉ chọn thịt mà ăn.

Tô Như Thị cũng kệ nàng, nhìn thấy bộ dáng nàng ăn uống thỏa thích, nụ cười trên mặt cũng không có kéo xuống.

Ngọc Xuyến ở bên cạnh nhìn mà tròng mắt cũng muốn rớt ra – đúng là nha đầu xuất thân nghèo khổ, hệt như mấy đời rồi chưa được ăn thịt vậy! Được thôi, nàng không thể không thừa nhận tuy Khương Đào luôn ăn thịt nhưng khi ăn lại không phát ra tiếng động, tướng ăn không thể nói là khó coi. Nhưng dáng đẹp cũng không giấu được cái bản tính quỷ đói đầu thai của nàng.

Ba mươi phút sau, Khương Đào thỏa mãn buông đũa xuống, nói đã no rồi.
Tô Như Thị cũng hạ đũa, nói no rồi thì ở trong phòng đi một chút cho tiêu thực. 

Khương Đào ăn no xong nhịn không được ngáp một cái nhưng vẫn nghe lời mà đi lại trong phòng.

Tô Như Thị thấy nàng chảy cả nước mắt, hơn nữa, mí mắt cũng hơi sụp xuống, lại nghĩ tới váy áo trên người mẹ con Vệ gia, đoán được là Khương Đào đẩy nhanh tốc độ, vất vả thêu mấy hôm nên sai nha hoàn chuẩn bị giường.

Chờ tiểu nha hoàn chuẩn bị giường xong, Khương Đào cũng không khách khí mà cười tủm tỉm đi ngủ trưa.

Tô Như Thị đợi nàng ngủ rồi mới đứng lên, ra gian ngoài viết thư cho Sở lão thái thái.

Một bức thư viết hơn ba mươi phút, viết xong để người nhét vào bao. Tô Như Thị gọi đội gia đinh hay truyền tin, còn đưa ấn giám tùy thân để hắn mang về kinh thành.

Ngọc Xuyến vẫn luôn đứng bên cạnh, tuy không thấy được nội dung thư nhưng khi nhìn thấy bà lấy ra ấn giám, tim lại nảy lến mấy cái.

Nàng cố nén bất an trong lòng, vờ như không có việc gì hỏi thăm Tô Như Thị: “Ngài làm gì vậy? Vật như ấn giám rất quan trọng, không thể có nửa điểm sơ xuất”.

Tô Như Thị nói không có gì, chỉ là lấy một ít tiền từ danh nghĩa của mình mà thôi.

Đừng nhìn Sở gia nhà lớn nghiệp lớn mà Tô Như Thị chỉ là một người cô đơn. Nhưng khi Tô gia đang phong quang ở tiền triều thì tổ tiên Sở gia vẫn đang là cái chân đất lấm bùn, nội tình hai nhà căn bản không thể so được với nhau.

Càng hiếm có người biết, năm đó, Sở gia vừa thoát khỏi thân phận hoàng thương, ở trên thương trường gặp nguy cơ cực lớn. Vẫn là Tô Như Thị khẳng khái cho mượn, lập tức rút mười vạn cho Sở gia lão thái thái, lúc đó mới có đường sống, sinh ý của Sở gia mới được bảo toàn. Vì để cảm tạ, mỗi năm, Sở lão thái thái đều sẽ lấy từ lợi nhuận ra đưa cho Tô Như Thị.

Ngọc Xuyến ở bên người Sở lão thái thái, đương nhiên cũng biết được, đây cũng là nguyên nhân chính nàng muốn trở thành đồ đệ của Tô Như Thị.

Nhưng trăm triệu không nghĩ tới, nàng hầu hạ Tô Như Thị nhiều năm như vậy, không những một cái danh phận sư đồ cũng không vớt được mà chỉ mới có nửa ngày, Tô Như Thị đã thu được nghĩa nữ, còn muốn dùng tiền bạc của mình – có thể khiến bà lấy ấn giám ra, con số tuyệt không nhỏ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net