Chương 6~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương Đào ở chỗ này mấy ngày, ngoài Tuyết Đoàn nhi là gặp nhau mỗi ngày ra thì cũng chỉ có con gà rừng vừa bị thịt kia, thật không có ngờ tới sẽ bị sói hoang tập kích, hơn nữa đây còn có khoảng tám con.

Tuy thân hình sói hoang không to lớn, thể trạng khá ốm yếu nhưng đều có răng nanh, trong mắt ánh lên sự hung dữ, tới chắc không hề có ý tốt.

Đương lúc Khương Đào đang ngơ ngẩn, Thẩm Thời Ân đã đứng lên.

"Đưa đao cho ta". Hắn nói.

Có lẽ bị ảnh hưởng bởi sự trầm ổn của hắn, Khương Đào không thấy hoảng nữa, lập tức đưa dao chẻ củi cho hắn đồng thời lui về sau mấy bước.

Thẩm Thời Ân một tay tiếp đao, sải chân bước tới, trong chớp mắt liền tới trước mặt sói hoang.

Hắn nhàn nhã bước đi, mấy con sói hoang kia cảm nhận được uy áp của hắn, từng bước lùi về sau.

Nhưng chúng nó cũng không trốn đi mà vây Thẩm Thời Ân ở giữa.

Khương Đào thấy thì trong lòng kinh hoảng, trước đó cũng biết nam nhân này có học võ nhưng dẫu sao cũng là người phàm, thương thế trên người còn chưa khỏi hẳn, bây giờ chắc phải đấu một trận ác liệt. Tuyết Đoàn nhi bên cạnh nàng xù lông lên, ô ô oa oa mà gầm nhẹ không ngừng, hình như cũng muốn tiến lên.

Ngay khi Thẩm Thời Ân đi về phía sói hoang, Tuyết Đoàn nhi cũng muốn đi theo nhưng bị Khương Đào ôm về.

Đùa gì chứ, cơ thể của nhóc này mới to được bằng một cánh tay, chưa đủ để mấy con sói kia ăn tới hai miếng nhưng đừng gây thêm phiền vào lúc này.

Nhóc con kia không vui vặn vẹo trong lòng nàng, bị nàng đánh hai cái vào mông mới ngoan ngoãn hơn.

Mà cuộc chiến kết thúc nhanh hơn so với Khương Đào tưởng tượng, hẳn là trong lúc nàng dạy dỗ Tuyết Đoàn nhi, Thẩm Thời Ân đã giết hết ba con sói.

Sói hoang này vốn giảo hoạt, thấy tình hình không đúng bèn thay đổi trận hình, lùi về hướng cửa.

Khương Đào khẽ khàng thở ra một hơi, nghĩ cũng may mắn khi gặp được nam nhân này, may mà nàng không bỏ mặc hắn, nếu không không quen thuộc đường xuống núi, khả năng bây giờ sẽ lạc trên núi, nếu một mình nàng đối mặt với cảnh này... Thật không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì.

"Cẩn thận!". Thẩm Thời Ân hét lớn một tiếng, kéo Khương Đào đang suy nghĩ trở về hiện tại.

Nàng tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng theo bản năng tiến về phía trước, khó khăn lắm mới thoát được tập kích ở phía sau.

Hóa ra không biết khi nào từ sau nàng liền xuất hiện thêm một con sói.

Dao chẻ củi được Thẩm Thời Ân phi đi, trực tiếp xuyên qua đầu của con sói phía sau nàng. Một con sói khác thấy vậy nhào lên, cũng phi tới chỗ của Thẩm Thời Ân.

Thẩm Thời Ân không né mà tiến tới, một đấm đánh bay con sói đầu đàn, cũng dùng một đấm chế trụ, vặn gãy cổ con phía sau.

Lúc này chỉ còn dư lại hai con kẹp chặt cái đuôi chạy chối chết.

Lòng Khương Đào còn sợ hãi, buông Tuyết Đoàn nhi ra, vuốt ngực thuận khí.

Mạng nhỏ quý giá của nàng ơi, thiếu chút nữa lại về chầu trời rồi!

"Công tử, hôm nay thật sự cảm ơn ngài rất nhiều". Lúc Khương Đào nói chuyện còn run run nhưng sự cảm tạ của nàng lại xuất phát từ tận đáy lòng. Tình trạng trước mắt của nam nhân này còn chưa thể đánh nhau được. Nhưng với võ nghệ của hắn, nếu không muốn đánh với mấy con sói này có thể rời đi luôn.

"Ngươi thu dọn nơi này một chút". Thẩm Thời Ân cũng không tranh công, kiệm lời nói một câu, sau đó lại trở về chỗ cũ.

Khương Đào lập tức kéo thi thể của mấy con sói tới một chỗ, dùng khăn vải lau vết máu trên mặt đất đi. Nàng cẩn thận lau dọn, bởi vì nàng đoán hôm nay sở dĩ bị sói hoang tập kích mà sau khi chúng đi vào cũng nhắm vào nàng, thậm chí còn có mấy con tập kích sau lưng nàng, rất có khả năng bởi vì khi nàng giết gà không chú ý, để máu gà rơi vãi ra, trên người mình cũng dính một ít. 

Trước mắt tuy rằng đánh lui mấy con sói này nhưng không biết chừng trên núi này còn có một số thứ khác. Trăm triệu lần không thể dẫm lên vết xe đổ.

Khương Đào lau một lúc liền phát hiện không đúng, trên mặt đất trừ máu của mấy con sói ra còn có một vết máu kéo dài, về phía chỗ nam nhân kia ngồi.

"Công tử người bị thương?".

Thẩm Thời Ân vẫn như cũ không một gợn sóng nói: "Không sao, vết thương nhỏ".

Tiếng hắn nói so với lúc trước trầm hơn một ít, nghe không ra sự "không sao" của hắn.

Khương Đào ngẩn ngơ một lúc mới bắt đầu tìm kiếm, cuối cùng lôi ra một đống thảo dược, xòe ra với cho nam nhân kia xem, nói: "Vết thương của ngươi có nặng không? Ở đây ta còn chút dược liệu, ngươi tới nhìn xem có dùng được không?".

Thảo dược này đều là do nàng hái trên núi mấy ngày nay, vốn là tích trữ một chút để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào hoặc có thể mang xuống núi bán lấy tiền sinh hoạt. Nhưng bây giờ nàng chẳng tiếc cái gì, chỉ sợ nam nhân này bị làm sao, sức khỏe quý giá, không ai hiểu rõ hơn nàng. Càng đừng nói tới nam nhân này là vì cứu nàng mới bị thương.

Tới gần, Khương Đào mới phát hiện trên ngực áo của hắn bị cào một vết lớn, máu đang chảy không ngừng.

Nhưng dược liệu đưa đến trước mặt, nam nhân lại không duỗi tay ra tiếp, vẫn nhắm hai mắt như thể chẳng đáng nhắc tới.

Khương Đào nói một tiếng "đắc tội", kéo vạt áo phía trước của hắn ra, dùng bột tam thất còn dư đắp lên.

Nam nhân kia bị đụng vào miệng vết thương nhưng cứ như không cảm giác đau đớn, Khương Đào lôi chiếc váy cũ của mình ra, khi người nhà họ Khương đưa nàng tới chắc không nghĩ nàng có khả năng trở về nên nhét toàn bộ quần áo mà nàng hay mặc xuống phía dưới chăn.

Trước đó khi đắp dược và băng bó lại miệng vết thương cho nam nhân này, nàng đã xé một cái, giờ lại dùng tiếp.

Tiếng xé rách vải rốt cuộc làm Thẩm Thời Ân mở to mắt, hắn nhìn tới thiếu nữ kia ra sức xé vải, có thể là do sức lực không đủ nên mới xé được một phần vải, trán nàng cũng đã ra một lớp mồ hôi nhưng nàng không dừng lại, tiếp tục xé, mặt nghẹn tới mức đỏ cả lên, mới xé xuống được một chút nữa... Hắn xem như biết mấy băng vải trên người mình sao mà có rồi.

"Đưa đây, ta tự làm". Thẩm Thời Ân cuối cùng vẫn thấy đau cả mắt.

Khương Đào cười tủm tỉm nói, "Công tử quả nhiên thích giúp đỡ mọi người".

Vừa dứt lời, Thẩm Thời Ân bật cười thành tiếng, "Ngươi xé vải là vì băng bó cho ta, như thế nào lại thành ta giúp ngươi rồi?".

Khương Đào lần đầu tiên thấy hắn cười.

Gương mặt của hắn vốn có hơi lạnh lùng và sắc bén nhưng cười như vậy cảm giác cả khuôn mặt đều trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, một thân áo cũ vải thô cũng không che được nét sáng rọi nơi hắn - khôi ngô ngời ngời, đĩnh bạt như cây lan, trong đầu Khương Đào hiện ra tám chữ này. 

Khương Đào âm thầm phỉ nhổ bản thân một phen, xua hết ý niệm trong đầu đi, "Ta xé vải để băng bó vết thương cho công tử, bởi vì trước đây công tử từng cứu ta, đếm tới đếm lui vẫn là công tử giúp ta".

Sau khi Thẩm Thời Ân nhận lấy mảnh vải mới phát hiện đây là váy lót,  ơ... Tai hắn lại đỏ lên rồi.

Hắn ngẩng đầu nhìn Khương Đào, Khương Đào ngơ ngác nhìn hắn. Thẩm Thời Ân thấy hơi bối rối tránh tầm mắt, cúi đầu xé miếng vải, bởi vì miệng vết thương ở phía trước ngực, Thẩm Thời Ân liền mở vạt áo phía trước ra.

Khương Đào ở bên cạnh thấy được liền hít sâu một hơi.

Ấy ấy ấy.... Dáng người này cũng được quá đi!

Tuy đã sớm biết dáng người của người này rất tốt nhưng ai biết được dưới lớp quần áo, cơ bắp của hắn lại đẹp như vậy, chỗ nào ra chỗ ấy. Vai rộng eo thon, từng khối cơ bụng đều rất săn chắc, nhìn thấy rõ ràng rành rọt... Đúng là thêm một ít thì ngấy mà bớt một ít thì thiếu!

Dáng người chắc nịch, chỗ nào ra chỗ ấy như vậy, Khương Đào chưa từng thấy đâu, tuy sống hai đời rồi nhưng nàng chưa giao tiếp với người khác phái bao giờ. Những người con gái khác chắc sẽ từng có thời kỳ yêu thầm bạn học nam.

Nhưng nàng lại thiếu mất việc từng có tình cảm và được đi học, bỗng nhiên nhảy ra một hình ảnh hạn chế số tuổi như vậy, trái tim bé nhỏ đau à nha.

Khương Đào cảm giác chóp mũi nóng lên, lập tức lấy tay che lại.

"Xin lỗi là ta mạo phạm rồi". Thẩm Thời Ân nhíu mày. Hắn không phải người cợt nhả nhưng thiếu nữ này rất to gan, còn biết phân biệt được dược liệu,nghe theo bản năng cho rằng nàng là người biết y thuật. Người hành y không phân biệt nam nữ, hắn không hỏi bèn làm.

"Không cần, không cần xin lỗi". Khương Đào vội vàng nói.

Mạo phạm rõ ràng là nàng mới đúng!

Khương Đào sợ hắn bị thương, không tiện băng bó, nghĩ thầm nên hỗ trợ nhưng lại sợ bản thân phản ứng rõ ràng quá. Đang do dự, Thẩm Thời Ân đã dùng thủ pháp cực kì thuần thục băng bó xong, tròng quần áo  vàorồi khôi phục tư thế hai tay ôm trước ngực như trước kia.

Trong lòng Khương Đào khó tránh được thấy hơi tiếc. Nàng sợ chính mình suy nghĩ miên man, bèn tiếp tục thu dọn thi thể của sói hoang.

Nàng kéo thi thể của mấy con sói ra ngoài, mới phát hiện không biết khi nào bên ngoài tuyết đã rơi, gió lạnh gào thét, cả một khoảng trời ngập tràn tuyết trắng.

Bây giờ dù là nam nhân kia hay thời tiết đều không cho phép nàng xuống núi.

Khương Đào kéo sói vào chỗ nhiều tuyết, một trận gió lại thổi tới bên chân Tuyết Đoàn nhi, nó rầm rì cắn váy của nàng. Thấy động tác của Khương Đào không ngừng lại, nó dứt khoát nhảy lên thân con sói, không cho nàng chôn tiếp.

"Ngươi ngoan một chút, hôm nay ăn gà rừng đã đủ rồi. Đồ tích lại để ăn cũng không hết, còn có khả năng gặp nguy hiểm, trước chôn ở đây đã, chờ khi nào ngươi đói bụng ta lại đào lên cho ngươi ăn".

Tuyết Đoàn nhi giống như nghe hiểu được tiếng người, gục cái đầu nhỏ xuống, không tình nguyện tránh ra.

Chờ Khương Đào bận xong trời cũng đã tối. Nàng vừa mới định vào miếu liền nhìn thấy một điểm đen xa xa đang từ từ đi về phía bản thân.

Không thể nào, vẫn có người tới?!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net