Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau khi Khương Đào tỉnh lại, Thẩm Thời Ân đã ra ngoài.

Nàng đen mặt đỡ eo xuống giường rửa mặt, trong lòng thầm hồi hận! Cả ruột gan đều chỉ có than lên hối hận!

Vốn là chuẩn bị sử dụng kế sách dụ dỗ Thẩm Thời Ân nói ra ý nghĩ của hắn, không nghĩ tới lại đem cả bản thân bù vào.

Lăn lộn mãi tới khi trời sáng, cả hồn cũng bay mất còn hỏi con khỉ khô!

Nàng vừa rửa mặt xong, Tiêu Thế Nam đã gõ cửa, hỏi tẩu tử dậy chưa?
Khương Đào bảo hắn có thể vào.

Tiêu Thế Nam đẩy cửa ra liền nói: “Nhị ca nói hôm nay tỷ không khỏe, sai đệ chiếu cố tỷ thật tốt. Tẩu tử có đói bụng không? Có cần đệ ra ngoài mua điểm tâm về cho tỷ ăn không?”.

Mặt Khương Đào càng đen hơn. Hiện tại nàng rất khỏe, không thoải mái còn không phải do tên đầu sỏ Thẩm Thời Ân gây ra sao!

Nàng đỡ eo chậm rãi đứng dậy nói: “Không cần, buổi sáng tỷ còn có việc, phải tới Vệ gia trước”.

Tiêu Thế Nam thấy nàng đi tập tễnh, liền đi tới bên cạnh dìu nàng, xong mới dè dặt nói: “Tẩu tử, nhị ca ta bình thường không phải người như vậy”.

“Gì?”. Đang mắng Thẩm Thời Ân trong lòng vô số lần, Khương Đào nghe xong chưa phản ứng kịp.

Tiêu Thế Nam giải thích nói: “Nhị ca ta tuy rằng biết võ nhưng chưa bao giờ tùy tiện đánh người khác, càng không đối xử như vậy với người nhà. Hôm qua có thể là huynh ấy cãi nhau tức quá nên mới đả thương tỷ. Đệ thay huynh ấy nhận lỗi với tỷ, cũng đảm bảo không có lần sau. Nếu có lần sau, đệ giúp tỷ liều mạng với huynh ấy”.

Khương Đào nghe xong mới hiểu, hóa ra tiểu tử ngốc này cho rằng nàng không thoải mái là do Thẩm Thời Ân đánh nàng.

Nàng dở khóc dở cười nói: “Nam nhân không có bản lĩnh mới dám động thủ đánh tức phụ nhà mình, đệ coi ca đệ thành người nào rồi?”.

Tiêu Thế Nam cũng rất rối rắm, hắn đương nhiên không cho rằng nhị ca sẽ làm ra chuyện như vậy. Nhưng tẩu tử hắn sau khi thức dậy thì luôn không vui, sau đó còn phải đỡ eo, lúc đi nhìn rất vất vả. Vừa nhìn liền biết là không phải bị bệnh mà thấy không khỏe mà chỉ có thể do người khác gây ra. Trừ nhị ca hắn ra còn ai nữa đâu?

Dù cho Tiêu Thế Nam trăm ngàn lần không muốn coi nhị ca hắn thành người như vậy nhưng hắn không nghĩ được ra lý do nào khác, chỉ có thể thành thật xin lỗi thay cho hắn, nghĩ tới chờ khi nhị ca về sẽ nói lại với hắn sau.

Tẩu tử đối với bọn họ tốt như vậy, còn không phải là ép hỏi lý do sao nhị ca không chịu rời mỏ đá thôi sao? Sao lại tới mức động thủ rồi?

Tiêu Thế Nam cũng không phải là người biết che giấu cảm xúc, trong đầu nghĩ gì đều sẽ hiện hết lên trên mặt, Khương Đào nhịn không được cười thành tiếng nhưng chuyện khuê phòng không tiện nói thêm với hắn cái gì, chỉ cười nói: “Dù sao nhị ca đệ không có đánh ta, không cần suy nghĩ lung tung! Ta chỉ là…. Ngủ không đủ giấc, trên người hơi nhức mỏi mà thôi”.

Tiêu Thế Nam bừng tỉnh: ‘Hóa ra là như vậy. Vậy tẩu tử đúng là ngủ không ngon rồi, bọng mắt của tỷ còn thâm hơn so với hai ngày trước ấy”.

Còn không phải là không ngủ được sao? Tối qua nàng chịu đủ các loại đùa giỡn hệt như cả đêm tập các môn thể thao rồi ấy.

Tiêu Thế Nam đưa nàng tới Vệ gia rồi mới về nhà.

Tô Như Thị và Sở Hạc Vinh đã sai người mang lễ vật tới, sau khi Khương Đào tới thì bắt đầu tổ chức nghi lễ bái sư.

Bởi vì hai nhà cũng không muốn làm lớn nên nghi lễ cũng rất đơn giản.

Vệ Như kính trà cho Tô Như Thị, Vệ Thường Khiêm đưa hắn tới bái trước bức họa của tiên sư, cũng nhận trà của hắn, coi như buổi lễ kết thúc.

Vệ phu nhân vui nhất, lập tức giải quyết được hai cọc chuyện lớn trong nhà. Hành lễ xong nàng dặn dò Vệ Như sau này nhớ nghe lời của Tô Như Thị.

Tô Như Thị cũng nói với Vệ phu nhân: “Hai nhà chúng ta có hơi xa, ngồi xe ngựa cũng mất gần nửa canh giờ. Như nhi là tâm can bảo bối của bà, để nàng bôn ba thật sự không ổn”.

Vệ phu nhân cũng vì chuyện này mà phát sầu, cũng không phải cảm thấy đường đi vất vả, rốt cuộc đã bái được Tô Như Thị làm sư thì so với chuyện đó, việc này không đáng là gì. Nàng chỉ sợ Vệ Như ra chủ ý xấu gì, nàng là nương, nàng hiểu nữ nhi nàng nhất, cả ngày chỉ muốn ra ngoài chơi. Nàng ở nhà kiềm chế một chút còn được, nếu để nàng ngày nào cũng ra ngoài, không biết còn nháo lên phong ba gì nữa.

“Tiểu Vinh cũng vậy, hắn ở nhà được nuông chiều từ bé, đi học cần dậy sớm. Tính thời gian lên đường, sợ là trời còn chưa sáng hắn đã phải dậy rồi”. Tô Như Thị thấy Vệ phu nhân cũng vì chuyện này phát sầu, nói tiếp, “Ta nghĩ không bằng mang Tiểu Vinh tới ở bên cạnh mọi người, làm hàng xóm của nhà bà”.

Vệ phu nhân lập tức cười nói: “Cách này tốt! Ta đây sẽ thay ngài đi hỏi nhà bên cạnh một câu”.

Cạnh nhà Vệ gia cũng chỉ là nhà dân bình thường nhưng láng giềng với nhau, cũng có giao thiệp qua lại với Vệ gia, biết nhà này làm quan to ở kinh thành. Cho nên khi Vệ gia nói có thân thích tới ở muốn mua lại nhà của bọn họ, hàng xóm này cũng không có công phu sư tử ngoạm, chỉ ra giá cao hơn thị trường ba phần.

Mấy trăm lượng bạc, Tô Như Thị không hề trả giá, trực tiếp sai người lấy ngân phiếu, người nhà kia cũng sảng khoái, lập tức cùng hạ nhân Vệ gia lấy khế đất, thực mau tòa nhà bên cạnh đã là tài sản của Tô Như Thị.

Vệ phu nhân càng thêm vui mừng, bà vốn lo lắng Tô Như Thị ở huyện nhỏ này mấy ngày, hiện giờ thấy bà mau lẹ mua nhà, liền biết chắc hắn bà ấy định ở lại lâu dài.

Mà so với không khí nhẹ nhàng ở nữ quyến, trong thư phòng, sắc mặt của Vệ Thường Khiêm đã là vô cùng khó coi.

Ông thật không nghĩ tới đường đường là thiếu gia của Sở gia, mười bảy mười tám tuổi, ba trăm ngàn chữ cũng không thuộc, tứ thư ngũ kinh cũng chưa lật qua bao giờ, ông tùy tiện hỏi hắn mấy vấn đề dễ hiểu, Sở Hạc Vinh đáp như ông nói gà bà nói vịt.

Nhưng đâu còn cách nào khác? Nữ nhi cũng là bảo bối của ông. Vệ phu nhân cũng đã đề cập qua với ông chuyện tới Sở gia bái phỏng Tô Như Thị, vì thấy Tô Như Thị không thu nữ nhi nhà mình nên mới lấy điều kiện có trong danh ngạch học trò hắn đi trao đổi.

Rốt cuộc, hiện giờ Tô Như Thị không hề muốn thu đồ đệ, muốn bà ấy vì Vệ Như mà phá lệ là rất khó. Mà Vệ Thường Khiêm vốn dĩ phải thu học sinh, cũng không nói chỉ thu một người, ngay cả thiếu gia Sở gia không ham học, hắn thấy hợp ý là được. Hơn nữa, tuy Sở gia tài lực hồn hậu, lại chỉ là thương nhân, mấy thế hệ trong nhà cũng không có ai đi học, càng không có ai đặt chân chốn quan trường, cũng không cần lo lắng người ngoài nghĩ bản thân ông nuôi trồng thế lực.
Nhiều nhất chỉ là bị người khác nói Vệ Thường Khiêm ông bị tiền làm mờ mắt.

Do đó, tuy rằng thành danh kém một chút nhưng cũng khiến kẻ ở kinh thành kia thả lỏng phòng bị.

So với khả năng bị người ta chê cười một chút thì Vệ Như mới có thể được lợi nhiều hơn. Vệ Thường Khiêm cảm thấy hy sinh một ít vì nữ nhi không tính là gì, hơn nữa ông cũng nghĩ sẽ dạy Sở thiếu gia thật tốt, không tới mức sẽ lên làm quan nhưng ít nhất làm một nho thương cũng không khó. Tới lúc đó, mọi người nghĩ lại sẽ thấy hóa ra trước đó là họ hiểu lầm Vệ Thường Khiêm, thanh danh của ông tự khắc lại cao thêm một bậc.

Nhưng ông lại chẳng ngờ được, trình độ văn hóa của Sở Hạc Vinh lại chẳng kém đứa bé mới vỡ lòng là bao, ngâm nga một lúc sau, ông để hắn tùy tiện viết một bài văn, Sở Hạc Vinh cắn bút mãi, từ buổi sáng tới buổi trưa còn chưa viết được một trăm chữ! Chữ viết xấu như gà bới, thảm không nỡ nhìn. Trước còn nghĩ muốn bồi dưỡng hắn thành nho thương, giờ xem ra hoàn toàn là si tâm vọng tưởng!

Vệ Thường Khiêm rốt cuộc cũng là để ý thanh danh, đã có thể nghĩ tới sau này người khác nói ông như thế nào.

Hắn nào có hy sinh vì nữ nhi một chút! Quả thực là đem thanh danh của bản thân bù vào!

Biết chắc chuyện này đã là ván đóng thành thuyền, không còn đường cứu vãn, Vệ Thường Khiêm bụng đầy phiền muộn không nói được với ai – Vệ phu nhân còn đang đãi khách ở hậu viện, ông cũng chẳng thể tới nói trước mặt Tô Như Thị được. Đành phải ra ngoài, đi tới quán sách ở gần đó.

Quán sách này mỗi ngày ông đều tới, chưởng quấy quen biết ông, thấy ông liền cười: “Vệ tiên sinh tới thật đúng lúc, chúng ta ở đây mới nhập về một đống sách mới. Ngài xem có hợp ý không?”.

Trong lòng Vệ Thường Khiêm buồn bực, cũng không đáp lời chưởng quầy, tự mình lật xem.

Sách là bảo bối, bình thường chưởng quầy sẽ không cho ai lật xem nhưng Vệ Thường Khiêm là khách hàng lớn thì khác cho nên vui tươi hớn hở để ông tự xem, tự chọn.

Vệ Thường Khiêm thất thần mà cầm lấy quyển “Tề Dân yếu thuật”, tùy ý lất xem vài tờ, hắn lại nghĩ tới bộ dáng bất kham không muốn học của Sở Hạc Vinh, càng vội vàng muốn thu một học sinh có thể giúp ông vãn hồi thanh danh, sách trong tay một chữ cũng chẳng vào đầu.

“Trang vừa rồi ngài đã xem qua rồi”.
Vệ Thường Khiêm thôi thẫn thờ, phía sau truyền tới một giọng nói của thiếu niên.

Ông quay đầu nhìn, hóa ra không biết từ bao giờ đã có một thiếu niên 13, 14 tuổi đứng đằng sau.

Vệ Thường Khiêm lắc đầu nói: “Trong lòng có tâm sự nên đọc sách không vào”. Ông khép sách lại, lại thấy trên mặt thiếu niên kia có chút thất vọng.

Vệ Thường Khiêm thấy kỳ quái: “Chẳng lẽ ngươi đứng phía sau ta là đang xem sách trong tay ta?’.

Thiếu niên kia cũng không hoảng loạn, bình tĩnh nói: “Chưởng quầy không cho ta tùy tiện lật xem, ta đành phải dùng tới cách này”. Nói xong thoải mái chắp tay thi lễ tạ lỗi, “Quấy rầy rồi”.

Vệ Thường Khiêm nói không cần tạ lỗi. Thật ra cũng không phải khách khí mà tính là vừa rồi ông không có xuất thần mà thật đang đọc sách, thiếu niên kia đứng cách ông hai bước chân, cũng không phát ra tiếng động gì, sẽ không quấy rầy tới ông.

Ông tò mò hỏi: “Ngươi đứng xa như vậy, ta vừa rồi không có tâm trạng đọc sách, lật tùy ý nhưng ngươi đọc được bao nhiêu?”.

Thiếu niên khẽ cười, má lúm đồng tiền càng khiên khuôn mặt thêm thanh tuấn, hắn tự tin mở miệng đọc: “Phu trị sinh đạo, không sĩ tắc nông; nếu không biết về ruộng đồng, ắt có thiếu thốn… Hết thảy phương pháp này, trừ sâu bọ ra, có chút hạn hán, không hề tổn hại. Kẻ nào? Duyên phận biến số cũng nhiều”*.

*Mình cũng không biết rõ đoạn này, nếu chuyển ra hán việt hoàn toàn thì các bạn có muốn không, có thì cmt nha chứ mình cũng dịch chưa sát ý của đoạn này.

Thế nhưng một hơi nói đúng hết một nửa của “Tề Dân yếu thuật”. Cũng đúng là vài tờ Vệ Thường Khiêm vừa lật xem.

Trong mắt Vệ Thường Khiêm liền có tia sáng nhưng nghĩ nhỡ thiếu niên này đã xem qua quyển sách này thì sao? Liền tùy tay lấy một quyển khác, ở trước mặt thiếu niên lật vài trang, nói: “Ngươi lại nhìn quyển này”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net