Chỉ là mơ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tỉnh dậy, Dietrich cảm thấy đầu mình đau nhức đến mức sắp nổ tung.

Hắn vô thức nhìn về phía trần nhà, màu sắc quen thuộc và đầu giường, xung quanh là đồ đạc trong phòng. Rất rõ ràng, hắn đã về nhà.

Hắn cau mày nhéo sống mũi, thở dài thườn thượt.

Quần áo trên người rất đàng hoàng, là bộ đồ ngủ mà hắn thường mặc. Tuy say rượu nhưng rõ ràng hắn đã được chăm sóc cẩn thận, thoải mái mát mẻ và không bị dính nhớp.

Mà giấc mơ đêm qua...

Khoái cảm hắn chôn sâu trong cơ thể cô dường như còn vương vấn, lối vào mềm mại chặt chẽ quấn chặt làm hắn không muốn rút ra.

Nhưng Dietrich biết rằng đó chỉ là mơ. 

Trong một lúc, hắn không thể phân biệt được cảm xúc trong lòng mình là mất mát hay nhẹ nhõm.

Hắn thong thả đứng dậy, lấy bộ quần áo chỉnh tề đặt trên mép giường mặc vào, trong không khí vẫn còn lưu lại hương thơm ngào ngạt của người con gái. 

Dietrich nhắm mắt lại, biểu cảm quyến rũ khóc lóc rên rỉ của cô vẫn hiện lên mơ hồ trong tâm trí hắn, khiến hạ thân hắn cứng ngắc.

Hắn đột ngột mở mắt, tay đấm mạnh lên mặt bàn.

Thế là đủ rồi!

--------------

Rửa mặt xong Dietrich đi xuống lầu. Bữa sáng của hắn đã được đặt sẵn trên bàn ăn, vẫn còn thoang thoảng hơi nóng.

Hắn kéo ghế ngồi xuống, lại không thấy cô gái nhỏ gầy gò trong tầm mắt. 

Không biết vì sao, Dietrich cảm thấy chán ăn.

Giấc mơ đêm qua khiến hắn hoàn toàn nhận ra dục vọng của hắn đối với cô gái nhỏ sâu thẳm đến nhường nào, và cả những hành vi thô lỗ điên cuồng trong mơ ấy, giáng cho hắn của hiện thực một cú tát thật mạnh.

Hắn rất sợ hãi, sợ có một ngày hắn không nhẫn nhịn được mà trở thành như trong mơ.

"Ngài tỉnh rồi sao?"

Hebert đang từ vườn hoa đi về, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Dietrich.

Nhưng ngay sau đó, sự ngạc nhiên này lại biến thành nỗi lòng phức tạp.

"Hebert, hôm qua ta về bằng cách nào?"

Dietrich nhấp một ngụm nước, cố gắng bình tĩnh và dời đi sự chú ý của mình.

Nhưng Hebert xưa nay nhiệt tình bỗng có chút khác thường, ông nhìn Dietrich, dời tầm mắt một cách hơi kỳ quái:

"Ồ, là Lex và Conrad đưa ngài về."

Nhưng ông không tận mắt nhìn thấy, mà do Lê kể nên biết.

Nghĩ đến cô gái tội nghiệp khoác khăn trải giường gần như xụi lơ trên mặt đất đêm qua, Hebert không khỏi thở dài trong lòng.

Ông muốn bảo cậu chủ nhỏ nhà mình nên chịu trách nhiệm, đó chính là một cô gái tốt, cứ như vậy bị hắn...

Nhưng giấu giếm là ý của Lê, ông cũng không thể ép buộc. 

"Ta đã thấy."

Vì tâm trí đang hỗn loạn nên Dietrich cũng không nhận ra sự khác thường của Hebert, hắn nhìn quanh và nghi ngờ hỏi:

"Lê đâu?"

Thiếu nữ luôn dùng giọng nói nhẹ nhàng để chào hỏi hắn mỗi buổi, dù đã chuẩn bị bữa sáng hôm nay nhưng lại biến mất một cách bất thường.

Mặc dù Dietrich biết tốt nhất là không nên gặp cô, hắn vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.

Thấy hắn thật sự không có ấn tượng gì về đêm qua, Hebert đành phải nói dối lấp liếm thay Lê Sân: 

"Lê... Lê nói hôm nay có hơi không thoải mái, cho nên làm xong việc đã về phòng nghỉ ngơi."

Nếu không phải vì cô kiên trì, Hebert thậm chí không muốn để cô chuẩn bị bữa sáng.

Trời ạ, đêm qua ông tận mắt thấy tình trạng thê thảm của cô. Cậu chủ nhỏ nhà ông thật thô lỗ, từ hốc mắt, đôi môi sưng đỏ và những dấu vết xanh tím trên cổ đó, ông có thể tưởng tượng được quá trình này đã kịch liệt đến mức nào.

Đương nhiên ở phương diện nào đó, ông vẫn âm thầm hài lòng với sự dũng mãnh của cậu chủ.

Rốt cuộc, ông đã từng cho rằng cậu chủ không thích con gái.

--------------------

Nghe tin Lê Sân bị ốm, Dietrich đứng ngồi không yên.

Một mặt, hắn lo lắng cho thân thể của cô.

Nhưng mặt khác, hắn lại vô thức nghĩ đến cô và giấc mơ đêm qua, có khả năng đêm qua thật ra hắn không nằm mơ chăng?

Dietrich nhìn Hebert, hạ giọng nói:

"Hebert, đêm qua ông giúp ta đổi quần áo à?"

Hơi thở của hắn dồn dập, hơi sợ hãi, hoảng loạn nhưng lại có chút mong đợi vô hình.

Hebert không nhìn hắn, mà chăm chú nhìn công cụ trong tay.

"Ôi chao, đương nhiên là ta thay cho ngài rồi."

Nói dối làm lương tâm Hebert già không yên, thực tế ông hận không thể kể sự thật cho Dietrich. Nhưng dù sao ông cũng đã đồng ý với Lê Sân, đành để cậu chủ nhỏ ấm ức một chút vậy.

Dietrich mím môi, im lặng ngồi xuống.

"Ta biết rồi."

Hắn xoa xoa trán, suy nghĩ trong đầu trào dâng như sóng cuộn.

Rốt cuộc hắn đang mong đợi điều gì đây?  

-------------

Lê Sân ngủ trên giường đến tận đêm khuya, bởi Dietrich dặn dò nên Hebert cũng không gọi cô dậy chuẩn bị bữa trưa và bữa tối.

Cô ngủ thẳng giấc đến đêm.

Sau khi tinh thần được thoả mãn, cơ thể cô lại bủn rủn vô lực, những di chứng của cuộc chiến kịch liệt hôm qua hành hạ từng dây thần kinh của cô.

Đau đớn nhưng cũng rất vui sướng.

Cô xoa phần eo nhức mỏi rồi đứng dậy, nhưng vừa chạm đất, hai chân cô đã không tự khống chế được mà mềm nhũn đi.

Cô nhanh chóng đỡ lấy chiếc bàn nhỏ cạnh giường để bản thân không ngã khuỵu xuống đất.

Da thịt trên người không có bao nhiêu chỗ để nhìn, ngay cả phần cổ và vai lộ ra đều bị che kín bởi dấu hôn mà Dietrich để lại.

Tuy có thể sử dụng thuốc của hệ thống để xoá đi vết hôn, nhưng mục đích của cô khi không cho Dietrich biết là để hắn tự khám phá ra những manh mối còn sót lại, mà không phải giả vờ như chẳng có việc gì xảy ra.

Cô mặc một bộ váy mới, quấn một chiếc khăn choàng cổ lớn, che kín hết nửa người trên, tập tễnh mở cửa bước ra ngoài.

Lúc này đêm đã khuya, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở. Lê Sân kéo lê cơ thể mệt mỏi vào phòng bếp tìm đồ ăn thức uống.

Nhưng cô chưa kịp đi đến chỗ ngoặt thì đã nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang.

Cô ngẩng đầu lên và nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Dietrich.

"Ngài, ngài chưa ngủ ạ?"

Cô vô thức siết chặt khăn choàng cổ, ánh mắt hơi né tránh.

Dưới ánh đèn mờ ảo, Dietrich có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt với mái tóc đen bồng bềnh càng trở nên dịu dàng hơn.

Cô nhíu mày, đôi môi hơi sưng đỏ.

"... Ta khát."

Dietrich không thể tìm ra một lý do chính đáng nào, chỉ phải xấu hổ ho khan.

"Ta nghe Hebert nói cô bị bệnh, bây giờ cô cảm thấy thế nào?"

Có trời mới biết hắn đã lo lắng đến tận bây giờ, nghe dưới lầu có tiếng vang nên hắn đã gấp không chờ nổi mà chạy xuống. Thật ra hắn muốn đi gặp cô, nhưng lại cảm thấy như thế không thích hợp lắm.

Lê Sân cúi đầu, nghe vậy liền miễn cưỡng tươi cười:

"Em không sao, cảm ơn ngài ạ."

Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng ánh mắt của cô dường như đang tránh né điều gì đó.

Lồng ngực Dietrich hơi ngột ngạt, hắn chậm rãi đi tới, cố gắng đến gần để nhìn rõ sắc mặt cô.

"Cô còn ---"

Hắn vừa định mở miệng nói chuyện.

Nhưng khi thấy hắn tới gần, Lê Sân lại kinh sợ lui về phía sau vài bước.

"Nước, nước ở dưới bếp."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net