Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô kinh hoàng xoay người, đôi tay theo bản năng chống trên mặt bàn.

Lúc đó cô chưa kịp lau bơ trên môi, trong mắt Dietrich, một chút màu trắng ngà ấy nhìn vô cùng mê người.

Sống lưng hắn bỗng cảm thấy tê ngứa lạ lùng, trong nháy mắt, hắn bỗng có xúc động muốn tiến lên cắn vào cánh môi kia.

Nhưng hắn vẫn dùng ý chí phi phàm để nhịn xuống.

"Thì ra là ngài..."

Khi Lê Sân nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, trong nháy mắt cô đã bình tĩnh trở lại.

"Lần trước em đã nói với ngài, ngày mai là sinh nhật Hebert nên em muốn chuẩn bị cho ông ấy một bất ngờ."

Cô nhìn Dietrich với ánh mắt e lệ, đôi mắt đen tuyền thuần tịnh còn trong veo hơn cả hồ nước

Mà hình như cô không biết miệng mình bị dính bơ.

Dietrich nắm chặt tay đưa ra phía sau lưng, muốn ổn định lại nhịp thở của mình.

Mày rậm của hắn hơi nhíu, đôi mắt xanh xám xinh đẹp tựa đá quý dường như còn thâm thuý hơn cả bầu trời đêm.

Lê Sân không phải không nhận ra hắn đang xao động, như vậy lại hợp ý cô.

Vì vậy cô tiến lên một bước, có chút chờ mong nhìn hắn:

"Tuy rằng chưa hoàn thành nhưng vị cũng không tệ đâu ạ."

Ánh mắt của cô sáng lấp lánh, khiến người khác không thể nói lời từ chối.

"Ngài muốn nếm thử không ạ?"

Lê Sân nói, xoay người cắt một miếng bánh kem bỏ lên dĩa.

Hebert thích những loại trái cây thanh ngọt nên Lê Sân cũng làm theo khẩu vị của ông. Tuy rằng trong quá trình nướng bánh có mượn nguyên liệu và dụng cụ đến từ hiện đại của hệ thống, nhưng nhìn bên ngoài, bánh kem vừa tinh xảo lại không đặc biệt khác người.

Dietrich nhìn khối bánh kem thật lâu, lại chỉ vào miệng mình, nói với Lê Sân:

"Trên mặt cô..."

Hắn đè giọng khiến âm thanh trầm thấp hơn bình thường.

Ánh mắt của hắn cũng không hướng về phía cô, tựa như khối bánh kia có lực hút siêu hấp dẫn.

Trên thực tế, Dietrich chỉ sợ hãi nếu nhìn nhiều, hắn sẽ thực hiện hành động không nên làm.

Lê Sân được hắn nhắc nhở, hơi nghi hoặc sờ khoé miệng. Đến khi đầu ngón tay chạm đến một chút đồ vật mềm nhão, cô mới kịp phản ứng lại.

Trong nháy mắt gò má cô đỏ ửng như quả táo, vô cùng co quắp ngượng ngùng mà nói:

"Xin lỗi ngài, em không chú ý đến."

Cô chùi bơ đi, bỏ một đoạn đầu ngón tay tinh tế trắng nõn vào miệng.

Động tác này gây ảnh hưởng không thể xoá nhoà với Dietrich, hắn hơi không kiềm chế được tiến lên một bước để đứng gần cô hơn.

"Em không làm ngọt quá đâu."

Lê Sân có vẻ vô cùng vừa lòng với tác phẩm của mình, giống như gấp không chờ nổi để khoe với hắn:

"Ngài nếm thử đi ạ."

Cô nhìn hắn đầy mong đợi.

Thật ra Dietrich rất muốn từ chối, nhưng thân thể lại không tự chủ được mà lấy nĩa từ tay cô, cắt một miếng bánh kem nhỏ chuẩn bị đưa vào miệng.

Nhưng lúc này, Lê Sân bỗng hét một tiếng:

"Ấy chết, quên bỏ bơ mất rồi."

Cô luống cuống tay chân cầm một dĩa khác lên, thuận tay quệt một chút bơ rồi cứ thế duỗi tay đưa đến trước mặt hắn.

"Phải ăn cùng mới --"

Cô vừa nói được một nửa, ngay lập tức cảm thấy hơi xấu hổ mà ngừng lại.

Dietrich nặng nề nhìn đầu ngón tay dính bơ, không nói gì.

Cô đột nhiên phát hiện động tác của mình có chút không thích hợp, mà sắc mặt của ngài thượng uý cũng không vui. Vậy nên cô cắn môi, định rút lại ngón tay dính bơ kia.

----------------------------------

"Xin lỗi, em lại không chú ý..."

Lê Sân áy náy nói, bất giác lùi lại một bước.

Nhưng giây tiếp theo, động tác của cô bị mạnh mẽ ngăn lại.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu --

Dietrich nắm lấy bàn tay cô định rút về, hơi hé miệng ngậm đầu ngón tay vào trong miệng.

Trong lúc đó, ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn về phía cô, đôi mắt quyến rũ câu người bởi biểu cảm chăm chú mà mang thêm không khí ái muội.

Mà khoang miệng ấm áp cùng đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua của hắn, dường như đẩy bầu không khí ái muội ấy lên mức cao nhất.

Lê Sân ngơ ngẩn không dám nhúc nhích, chỉ có thể dại ra nhìn đôi mắt xanh ấp ủ giông tố ấy.

Bơ mềm mại ngậm trong miệng liền tan, trở thành hương vị ngọt ngào còn lưu lại trong khoang miệng. Hương sữa nồng đậm tràn ngập ngay trong chóp mũi của Dietrich, mà gần đó, cũng thoang thoảng hương hoa.

Hắn nhìn chăm chú cô gái hai má đỏ bừng, nhẹ nhàng buông tay cô.

"Rất ngon."

Dietrich nói như vậy.

Đầu ngón tay Lê Sân run rẩy cuộn thành một khúc, bị cô rút về giấu kín sau người.

Bàn tay còn lại của cô dường như không cầm nổi dĩa bánh kem kia, mà vì thấy cô đang loay hoay khốn đốn nên Dietrich duỗi tay cầm lấy.

"Ngài, ngài thích là được."

Vóc dáng chỉ tới ngực hắn, Lê Sân, cúi đầu nói.

Tóc của cô có hơi rối loạn, lộ ra vành tai đỏ bừng, trên da thịt lại có chút đỏ ửng mê người.

Cổ họng Dietrich giật giật, hắn lại tiến lên một bước.

Bóng người thon dài cao lớn dường như muốn bao phủ cô, hormone thuộc về hơi thở của riêng hắn như ngăn chặn khe hở quanh thân cô, chặt chẻ giam cầm cô trong đó.

Hắn đặt dĩa lên bàn, lại cúi xuống trước người cô.

Giờ phút này, hơi thở của hắn phảng phất trên vai cô, một tay xuyên qua khe hở giữa tay và eo cô mà chống lên bàn.

Dáng vẻ này, giống như hai người đang thân mật mà ôm nhau.

Cảm quan toàn thân của Lê Sân bỗng trở nên mẫn cảm dị thường, phần vai loã lồ của cô nổi chút da gà, hai chân dần trở nên bủn rủn không còn sức lực.

Nhiệt độ nóng rực trên người Dietrich dường như theo khoảng cách gần trong gang tấc mà lan đến, làm thân thể cô cháy bỏng.

Nhưng hắn còn cố tình không động đậy, vẫn duy trì khoảng cách gần như thế, để chóp mũi bản thân quanh quẩn trong hương thơm thiếu nữ ngọt ngào.

Lê Sân chịu không nổi, cô vốn dĩ đang chống mặt bàn, lúc này lại run rẩy muốn ngã xuống.

Dietrich hiển nhiên cũng phát hiện cô là nỏ mạnh sắp hết đà. Chờ đến giây phút kiên trì cuối cùng khi khuỷu tay nhũn ra đến mức sắp quỳ xuống của cô, hắn kịp thời đưa tay đỡ eo.

Mềm mại tinh tế như trong tưởng tượng, dường như có thể bị hắn nhẹ nhàng bẻ gãy.

Năm ngón tay hắn cách một tầng vải mỏng mà đặt trên da thịt mềm mại, cảm nhận mơ hồ thân thể nhẵn nhụi kinh người.

Mà bởi vì hắn dùng sức, thân thể hai người tự giác kề sát nhau.

Chóp mũi cô chống lên lồng ngực vững chắc, đôi tay sợ hãi bám vào cánh tay hắn.

Xuống chút nữa là hai luồng nở nang trước ngực, bởi vì cô khẩn trương và vì đủ loại yếu tố khác mà nhũ hoa non mềm lại không hề phòng bị mà dựng đứng lên.

Vấn đề là, cô không mặc nội y, mà Dietrich cũng không mặc quân phục dày dặn.

Cho nên hắn có thể cảm nhận được cảm xúc khác biệt của hai điểm kia, như có như không vuốt ve thân thể hắn, khiến hắn run rẩy từng cơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net