Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Âm thầm chế nhạo cậu xong, Lê Sân cảm thấy tâm trạng khá hơn nhiều.

Cô để Nguyễn Du Mẫn ôm mình về phòng học, lấy cặp sách rồi về.

Cô tạm thời ngồi trên ghế, đôi chân nhỏ xinh xắn lại đầy đặn. Mu bàn chân trắng nõn, ngón chân mượt mà, mắt cá chân tinh tế lả lướt.

Chỉ là vết xước và tro bụi dưới lòng bàn chân có hơi chướng mặt. 

Nhìn nhìn, Nguyễn Du Mẫn liền ngồi xổm xuống, cầm hai chân cô lên.

Lê Sân đang thu dọn bài tập bỗng ngẩn người, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cậu:

"Sao vậy?"

Cô rụt chân, không lui ra sau được.

Nguyễn Du Mẫn một tay cầm mắt cá chân cô, một tay cởi áo khoác đồng phục.

Hai chân cô đặt trên đầu gối cậu, ngón chân cuộn lại, vô tội lại đáng yêu.

Cách chiếc quần đồng phục nhưng vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cậu.

Thấy cậu muốn quấn đồng phục quanh chân mình, cô bỗng hơi đỏ mặt.

Cô vội vàng cản cậu, một bên cản, một bên nhẹ giọng nói:

"Ấy đừng đừng, đừng làm vậy, tớ mới dẫm xuống đất mà, dơ lắm."

Cô nói, muốn nhấc chân mình ra.

Nhưng Nguyễn Du Mẫn cường thế kéo lại, không chỉ quấn kín mít hai chân cô, còn thắt nút ở chỗ cẳng chân để ngăn áo khoác rơi xuống.

"Thì sao, nước mũi của cậu dính hết lên quần áo tớ rồi, bây giờ còn ra vẻ?" Khẩu khí của Nguyễn Du Mẫn không tính là tốt, nhưng động tác tay thì rất nhẹ nhàng.

"Chân xấu như vậy còn để lộ ra ngoài, cậu không thấy mất mặt nhưng tớ thì có đấy."

Lê Sân không khỏi phun ra một búng máu.

Nói cậu ta miệng chó không mọc được ngà voi là làm nhục loài chó đó!

Nhưng vì nể mặt sự giúp đỡ hôm nay, cô cắn răng nhịn xuống nỗi xúc động muốn đi cãi nhau.

 Bọc chân Lê Sân xong, Nguyễn Du Mẫn lập tức đứng sang một bên nhàn nhã nhìn cô.

Lê Sân soạn cặp sách xong, đang định duỗi tay để Nguyễn Du Mẫn bế lên. Không ngờ khi cô xoay đầu, lại phát hiện cậu đã đi qua bàn đối diện, khoanh tay ôm ngực nhìn cô.

Lê Sân giật mình, nghi hoặc hỏi: "Cậu sao vậy, không đi hả?"

Nguyễn Du Mẫn gật đầu, nghiêm túc nói: "Đi chứ, đang chờ cậu đó thôi?"

Lê Sân:...

Vậy lại đây khiêng người ta đi chứ!

Cô hít sâu một hơi, đè xuống ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng, nén giận nói:

"Cậu để tớ... tự đi?"

Nếu để cô tự đi thì quấn áo làm gì, làm giày thay thế à? Có đôi giày cá tính vậy sao? 

Nguyễn Du Mẫn chớp chớp mắt, đuôi mắt cậu trời sinh hơi rũ xuống, hình dáng sâu thẳm lại xinh đẹp, cực kỳ giống chú cún vô tội: "Hoặc là nhảy về,"

Cậu ý vị thâm trường nhìn áo khoác đồng phục trên chân Lê Sân, cười tủm tỉm, "Hoặc là xin tớ."

Thì ra là đang chờ cô ở chỗ này.

Lê Sân nhanh chóng bóp tắt ý niệm vừa hiện lên trong đầu.

Mới vừa rồi cô còn nghiêm túc suy xét khả năng công lược cậu, quả nhiên thứ này từ đầu tới đuôi đều không thể tin tưởng được.

Nhưng cậu có kế Trương Lương, cô không có thang trèo tường à?

Mơ đi!

Lê Sân cười lạnh, nhếch môi ra vẻ nguy hiểm, buồn bã nói: "Cún Nguyễn ơi, ổ đĩa E của cậu có phải có một thư mục tên là "Luận nhân loại khởi nguyên và sinh sản", mật khẩu là..."

(Phim đen ý mà =)))))) )

Từ lúc nghe Lê Sân nhắc đến ổ đĩa E, biểu tình của Nguyễn Du Mẫn trở nên hơi khẩn trương.

Đến khi cô đọc chính xác tên thư mục, thậm chí còn sắp nói cả mật khẩu, sắc mặt Nguyễn Du Mẫn đã giống như chục lọ thuốc màu đổ vào nhau, thành bảy sắc cầu vồng.

Cậu xông lên bịt miệng Lê Sân: "Im đi!"

Khoảng cách giữa hai người gần đến đáng sợ, nếu lúc này Nguyễn Du Mẫn rút tay ra thì hai người sẽ chạm môi.

Nhưng hiện tại nội tâm Lê Sân không hề dao động, thậm chí còn muốn đánh người.

Cô vươn hai ngón tay thon dài, để lên trán Nguyễn Du Mẫn, chậm rãi mà mạnh mẽ đẩy cậu mặt ra.

Chờ cậu vô thức lùi về phía sau và đang hơi ngơ ngác, Lê San cầm cổ tay cậu, lật lại rồi tự ôm lấy mặt cậu.

Đáng chú ý, là lấy tay cậu tự áp vào mặt, thậm chí còn có tiếng bốp giòn vang.

"Cậu đừng quên," Cô bình tĩnh nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm, "Cậu vừa mới chạm, vào, chân, tớ."

Nguyễn Du Mẫn: "..."

Nguyễn Du Mẫn: "Đờ mờ!"

--------------------------

Ánh nắng chiều tà nơi vườn trường đã mất đi vẻ náo nhiệt của ban ngày. Bởi vì khu lớp 10, 11 không có tiết tự học buổi tối, nên khu dạy học đã trống hơn phân nửa.

Phương Lâm và Thẩm Vân Lộ cùng sánh vai đi đến cổng trường. Hai người thủ thỉ thầm thì, trên khuôn mặt đều có nụ cười ngọt ngào thân mật.

Đến khi cổng trường xa dần rồi biến mất, Thẩm Vân Lộ liền chớp chớp mắt, ôm vòng lấy cánh tay của Phương Lâm.

Phương Lâm cũng theo thế mà ôm chặt tay, nghiêng đầu dịu dàng sờ tóc cô.

Thẩm Vân Lộ có dáng người tinh tế yểu điệu, vừa lúc thấp hơn Phương Lâm nửa cái đầu, nhìn bóng dáng hai người vô cùng ăn ý xứng đôi.

Đây là thế giới của hai người bọn họ, an bình, yên tĩnh, chỉ có cậu và cô. 

Nhưng chỉ là trước đó.

"Bên trái bên trái, trời ơi tớ nói là bên trái mà, sao cậu đần quá vậy."

"Cậu đừng có rối loạn nữa, so với heo thì cậu cũng không nhẹ hơn bao nhiêu đâu."

Âm thanh ồn ào nhốn nhào vang lên từ phía sau bọn họ, giọng thiếu nữ ngọt ngào thanh thuý cùng thiếu niên vỡ giọng trầm thấp, tươi mới, lại vô cùng quen thuộc.

Phương Lâm và Thẩm Vân Lộ cùng dừng lại, hai mặt nhìn nhau.

Lê Sân quấn áo đồng phục che chân, thoải mái thích ý dựa vào lòng ngực Nguyễn Du Mẫn, cười tủm tỉm chỉ huy cậu đi về phía trước.

Phía sau Nguyễn Du Mẫn còn đeo hai chiếc cặp siêu nặng, tuy cậu sức lực lớn nhưng cũng không khỏi đổ một tầng mồ hôi mỏng.

Mà Lê Sân còn không chịu ngồi yên.

"Cậu nhìn đi, lạc đường rồi." 

Cô làm bộ dáng hận sắt không thành thép, nắm lấy lỗ tai Nguyễn Du Mẫn, giương giọng nói vào tai cậu:"Ngốc! Quá!"

Nguyễn Du Mẫn nổi quạu, nhịn không được mà nhấc Lê Sân từ trong ngực lên, thành tư thế khiêng bao gạo trên vai.

Lần này đãi ngộ tốt hơn một chút, cô ở tư thế ngồi, không phải nằm ngang.

Tuy vậy, Lê Sân vẫn doạ dẫm ôm cổ cậu:

"Hôm nay tớ bị choáng váng đầu óc, cậu đừng có mà khiêng như lần trước đấy."

Quả thực là trong lòng còn sợ hãi.

Nguyễn Du Mẫn cười khẩy, nghiêng mắt liếc cô: 

"Tớ thích khiêng thì sao?"

Nói xong liền phải lật ngang cô xuống.

Lê Sân hét lên, gắt gao bám siết vào người cậu, lực đạo mạnh mẽ làm cậu không thở nổi trong nháy mắt.

Cậu liều mạng vỗ cánh tay Lê Sân, ý bảo cô buông ra.

"Mau... buông..."

Còn không buông thì cậu sẽ bị bóp chết đó!

Lê Sân mới phản ứng lại, thấy gương mặt cậu bị nghẹn đỏ bừng, trán nổi gân xanh, trong lòng biết không tốt liền nhanh chóng buông lỏng tay ra:

"Ấy ấy ấy, không sao chứ?"

Cô nhảy xuống từ trên người Nguyễn Du Mẫn, luống cuống tay chân thuận khí cho cậu:

"Thở nổi không? Cần hô hấp nhân tạo không?"

Đương nhiên, câu sau chỉ đơn thuần là giỡn.

Nguyễn Du Mẫn thoát khỏi cơn trói buộc, ho khụ khụ mãnh liệt. Lúc này nghe thấy cô còn có tâm tình vui đùa, nhịn không được muốn trợn trắng mắt với cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net