Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xem cốt truyện hết phân nửa tiết học, cuối cùng Lê Sân cũng hiểu rõ ràng thân phận của nguyên thân.

Nếu đã là thế giới phần thưởng thì đương nhiên không có chuyện loanh quanh lòng vòng.

Bối cảnh của nguyên thân rất sạch sẽ đơn giản, cha mẹ kinh doanh xí nghiệp, không tính là siêu giàu nhưng cũng có chút tài sản.

Cô nàng là con gái một, được cưng chiều từ nhỏ.

Cha mẹ không thể thường xuyên ở bên cô, tuy đã thoả mãn về vật chất và cũng rất cố gắng vội vàng về với cô qua những giờ nghỉ ít ỏi.  Nhưng cẩn thận mấy cũng có sai sót, như giáo dục về tâm lý cũng sơ sót ít hoặc nhiều.

Vậy nên đã hình thành tính cách hơi kiêu ngạo này của nguyên thân.

Nói trắng ra thì cô nàng cũng không làm gì quá phận, cùng lắm là miệng không đau không ngứa chèn ép vài câu, đa số thời gian là an tĩnh không có việc gì.

Đến nỗi đi cô lập, thì nguyên thân cũng không có thời gian rảnh rỗi đó

Chỉ là lúc cô đi vệ sinh thì đụng phải Lý Sở Kỳ đang cầm bình mực nước, không phản ứng kịp nên bị đập đầu vào khung cửa. 

Lý Sở Kỳ cũng bị đụng ngã té lăn quay trên mặt đất, vẩy mực nước khắp mặt mình.

Muốn nói đến quá đáng nhất thì phải là cú đạp của nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa kia, cũng chính là Doãn Tư Mẫn, bạn thân của nguyên thân.

Ấn tượng của nguyên thân không tốt, trong nhà có chút tiền, theo con mắt của người bình thường thì cô là một đại tiểu thư không ai muốn đắc tội.

Trừ bạn thân Doãn Tư Mẫn và Doãn Tư Dục, cô không có bạn nào khác.

Nhưng thật ra cô nàng có nhóm bốn người bạn từ bé.

Hai người lớn hơn là học sinh lớp 11, Phương Lâm và Thẩm Vân Lộ.

Còn người nhỏ hơn, Nguyễn Du Mẫn, cũng học lớp 10 như cô, nhưng so với nguyên thân học lớp thường thì người ta đứng hạng 3 lớp chọn có đầu óc tốt hơn nhiều.

Cha mẹ của bốn người đều là bạn tốt, ở cùng một khu biệt thự, đặc biệt hơn Lê Sân và Nguyễn Du Mẫn còn là hàng xóm cách vách.

Lần đầu nghe thấy cái tên Nguyễn Du Mẫn, Lê Sân suýt cho rằng đây là một nữ sinh, nhưng theo tư liệu của hệ thống thì đây là một nam sinh hàng thật giá thật.

Còn vì sao có tên nữ tính như vậy, cốt truyện không nói rõ, cô cũng không thèm để ý.

Cha mẹ ai mà không có sở thích?

Cô còn rất muốn đặt tên cho con mình là Cẩu Đản, đáng tiếc là không có cơ hội này.

Đương nhiên, hệ thống vẫn luôn ra sức ở những điểm mấu chốt, ví dụ như quan hệ giữa bốn người khá vi diệu.

Thanh mai trúc mã, từ ngữ xinh đẹp thế này mà không xảy ra chút gì đó mập mờ thì thật có lỗi với cái tên ấy.

Phương Lâm và Thẩm Vân Lộ giống như thế, là một đôi trai tài gái sắc trong mắt mọi người.

Lúc đầu Nguyễn Du Mẫn và Lê Sân cũng được để ý, nhưng bất đắc dĩ hai người này từ nhỏ đến lớn nhìn nhau không vừa mắt, sau nhiều lần ghép đôi thất bại thì cha mẹ hai nhà cũng tuyên bố từ bỏ.

Bạn nghĩ Husky và Alaska sẽ ở chung hoà thuận sao? Trời không sập là may rồi!

Tuy rằng lấy ví dụ như vậy thì có hơi xin lỗi bản thân.

Thật ra bọn họ không thích đối phương như thế cũng có lý do. Người anh Phương Lâm luôn dịu dàng săn sóc vẫn luôn là hoàng tử bạch mã trong lòng nguyên thân.

Mà người chị Thẩm Vân Lộ nhiệt tình phóng khoáng, là mối tình đầu muốn nhưng không thành của Nguyễn Du Mẫn.

Yêu đơn phương từ hai phía, tứ giác này cũng không giữ nổi.

Phương Lâm và Thẩm Vân Lộ không biết tấm lòng của bọn họ, nhưng nguyên thân và Nguyễn Du Mẫn lại hiểu rõ ràng suy nghĩ của đối phương.

.... Cho nên càng thêm ghét bỏ người kia. 

Lê Sân: Không hiểu nổi logic của con nít, chẳng lẽ không phải nên chật vật... à không, kết thành đồng minh để chia rẽ, rồi bọn họ chính mình xông lên sao?

Năm nay, mầm non của Tổ quốc có vẻ không lanh lợi lắm.

Lúc Lê Sân đang móc mỉa nguyên thân và Nguyên Du Mẫm trong lòng, Doãn Tư Mẫn ngồi sau lấy bút chọc lưng cô, nhỏ giọng nói:

"Ê, bé trúc mã nhà cậu tới tìm kìa."

Không đợi Lê Sân nghe xong rõ ràng, thân thể của cô đã tự động chuyển phát nhanh qua đầu, phẫn nộ nói với Doãn Tư Mẫn:

"Cậu ta không phải nhà tớ!"

Nói xong còn bất mãn hừ một tiếng.

Lê Sân:...

Được rồi, đã quên nhắc nhở bản thân, bởi vì yếu tố cốt truyện cô sẽ bị cưỡng chế kích hoạt kỹ năng "công trúa nhỏ kiêu ngạo".

Sở thích ác độc của hệ thống đúng là trước sau như một.

Nhưng đối với cô, hoà nhập với cảm xúc của nguyên thân cũng không khó.

Sống bừa bãi đơn giản hơn nhiều so với nhẫn nhịn, chẳng phải vậy sao?

Nghe xong lời cô nói, Doãn Tư Mẫn cười gượng, nhưng vẫn thông minh không đi chọc vào vảy ngược của cô:

"Rồi rồi, không nói nữa là được."

Cô nàng lại liếc nhìn thiếu niên đứng ngoài cửa và những nữ sinh đang dần tụ tập xung quanh cậu, ung dung nói:

"Nhưng nếu cậu không đi, chỉ sợ cậu ta lại bị vây quanh nữa."

Thiếu niên thanh tú tuy còn đôi chút non nớt nhưng mặt mày lại tinh xảo, nhưng trong đám nam sinh vừa mọc ria mép thì cậu nhìn đặc biệt sạch sẽ trong sáng.

Dù hiện tại mặt cậu đầy vẻ không kiên nhẫn.

Lê Sân xuỳ một tiếng, không hứng thú mà đứng dậy, chậm rì rì đi ra ngoài.

Thời gian nghỉ giải lao ở cấp ba vô cùng quan trọng đó.

Cô tuỳ ý lay lay mấy nữ sinh đang ngăn trở tầm mắt, đi đến trước mặt cậu con trai mảnh khảnh cao gầy, tức giận hỏi:

"Gì nữa?"

Bên ngoài là giọng điệu vô cùng không thân thiện, nhưng bên trong cô ngầm nghiêm túc đánh giá thiếu niên này một phen.

Nói thật, theo ánh mắt của cô, cậu vô cùng đẹp.

Ít nhất thời cô học cấp ba chưa từng gặp qua ai đẹp như vậy bao giờ.

Tóc ngắn không chải chuốt nhiều dừng trên hàng lông mày, vừa lúc đạt tiêu chuẩn để không bị giáo viên cạo thành đầu tóc chó gặm.

Khuôn mặt ngập tràn sức sống tươi trẻ, có vẻ như cậu là người coi trọng bề ngoài, râu mép mà phần lớn các nam sinh chẳng hề quan tâm cũng bị cậu xử lý sạch sẽ.

Lông mi cậu hơi dày, hàng lông mày sắc bén mang theo vài phần cứng cỏi.

Nếu đổi thành đôi mắt một mí, có lẽ nó sẽ không chịu nổi hàng lông mày này mà biến hình thành bé bút chì Crayon Shin-chan.

Cũng may mắt cậu khá sâu, xương mày hơi gồ lên, mũi cao mà thẳng tắp hoàn mỹ như lấy thước kẻ ra.

Mắt hai mí hơi hẹp nhưng hình dạng lại vô cùng đẹp, đầu mắt tròn nhọn, đuôi mắt hơi rũ, đồng tự trong suốt không vướng bụi trần.

Nhưng tại giờ khắc này đôi mắt ấy ngập tràn vẻ ghét bỏ làm người khác khó chịu.

"Nhầm hộp bút, đi đổi."

Thiếu niên lắc lắc chiếp hộp bút đầy nữ tính trên tay, bàn tay có khớp xương rõ ràng, móng tay cắt tỉa chỉnh tề lộ ra lớp thịt hồng nhàn nhạt.

Bởi vì cha mẹ nguyên thân không thường ở nhà nên bạn tốt kiêm hàng xóm là cha mẹ Nguyễn hay chủ động gánh vác trách nhiệm chăm sóc nguyên thân.

Một tuần thì hết năm ngày nguyên thân ở nhà họ Nguyễn.

Nên nguyên nhân lấy sai hộp bút rất có khả năng là do dì Trương nhà họ Nguyễn để vào sai cặp.

Hộp bút của họ có phong cách khác biệt, nhưng cặp sách lai giống nhau như đúc.

Nghe được lời này, Lê Sân cũng không nghĩ nhiều, về chỗ ngồi lấy hộp bút màu xanh để đổi với Nguyễn Du Mẫn.

Vốn dĩ nên bình thường không có chuyện gì.

Nhưng thằng nhóc này có cái miệng rất thiếu đánh. Chờ hộp bút mình đến trên tay, cậu liền ném hộp bút Lê Sân cho cô, nhân tiện thêm một câu:

"Hộp bút xấu như vậy chỉ có đồ trứng ngốc như cậu mới thích nổi."

Tiếng nói của thiếu niên vỡ giọng không dễ nghe, còn mang theo đôi chút nghẹn ngào.

Nhưng đó! Không! Phải! Là! Trọng! Điểm!

Lê Sân trợn mắt, gằn từng chữ:

"Cậu nói ai đó?

Cô siết chặt hộp bút trong tay, chí thiếu nước dùng ánh mắt xẻo vài miếng thịt trên người cậu.

Nguyễn Du Mẫn khinh thường hừ một tiếng:

"Tròng mắt trừng to như vậy làm gì, nhìn thấy ghèn đó biết không?"

Nói xong, cậu còn dùng ánh mắt ghét bỏ nhân hai lần đánh giá cô lại một lần:

"Trứng ngốc đúng là trứng ngốc, lớn lên y như con gấu vậy."

Nói xong cậu liền xoay người đi.

Lê Sân:!!!

Đờ mờ đừng cản cô, hôm nay cô phải đánh thằng nhóc này cho mẹ cậu ta không nhận ra luôn!!

Ngay lúc Lê Sân cầm hộp bút muốn xông lên, Doãn Tư Dục phía sau đã nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại.

So với chị gái Doãn Tư Mẫn, cô nàng cẩn thận hơn một chút.

"Đừng tức giận A Sân ơi, vào học thôi."

Cô nàng dùng sức kéo eo Lê Sân về, để tránh cho Lê Sân giương nanh múa vuốt va phải quần chúng đang vây xem.

Dường như cách mấy ngày lại phải trình diễn vai phụ biết võ một lần, Doãn Tư Dục cảm thấy quá mệt tâm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net