Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lê Sân đoán, dù thời gian có trôi qua lâu đến mấy, cô nhất định sẽ không quên được đôi mắt này.

Bởi nó thật sự đẹp đến nao lòng.

Tựa như vì tinh tú vỡ tan thấm vào bầu trời xanh thẳm trong một vòng hoa văn tinh xảo, giữa đồng tử nhạt màu lại ẩn giấu ánh sáng lấp lánh.

Mà chủ nhân của đôi mắt, cũng có nhan sắc đặc biệt không kém.

Ánh mắt thâm sâu đĩnh đạc, chân mày tuấn lãng nhíu chặt dường như có chút không vui.

Hốc mắt sâu đầy thu hút của người phương Tây, đặc biệt là cặp mắt có hình dạng đặc biệt kia. Khóe mắt cong cong cùng cặp lông mi dày, có chút quyến rũ ái muội.

Phía dưới là mũi cao thẳng tắp, cùng cặp môi đang mím chặt. Đôi môi có màu sắc nhàn nhạt, như lương bạc, lại như đa tình.

Nhưng cố tình, biểu cảm của hắn lại vô cùng đứng đắn nghiêm túc, không chút nào kiều diễm đa tình.

Lê Sân nhìn chằm chằm vào chiếc cổ thon dài của hắn, hình như khối xương sụn ở giữa kia cũng mang theo mị lực gợi cảm chết người.

Hắn hơi ngẩng đầu làm cô có thể nhìn đến đường hàm góc cạnh rõ ràng, như một đường cong duyên dáng.

"Cô là ai?"

Như tiếng nói vừa nãy, khàn khàn trầm thấp, làm người tê dại toàn thân như có tiếng pháo nổ bên tai.

Lê Sân cảm thấy cổ họng bốc hỏa, miệng cũng không mở ra được, như khách lữ hành thiếu nước trên sa mạc.

Quả nhiên, tóc đen mắt xanh gì đó... đương nhiên không thể chống cự aaaaaaaaa!!!!!

Kiểu tóc gọn gàng sạch sẽ, cổ áo quân phục chỉnh tề dưới yết hầu, dáng người thẳng tắp đoan chính bao bọc cơ bắp thật chặt chẽ...

Làm người muốn hung hăng xoa loạn tóc của hắn, xé mở lớp quân phục, nhìn dáng vẻ nghiêm túc trên mặt hắn biến thành sắc tình.

Tuy rằng dầm mưa dãi nắng đánh trận nên da thịt của hắn không mấy trắng nõn mà là màu nâu mật, nhưng lợi thế chủng tộc cùng mái tóc đen vẫn khiến hắn có mị lực thần bí.

Lê Sân cảm thấy, có vẻ người này không biết mình chính là hormone di động, hắn càng tỏ ra đứng đắn thì càng gợi cảm.

Tính toán ban đầu là chạy trốn, chuẩn bị sẵn sàng rồi quay lại công lược sau của cô tan biến vào hư không.

Chạy cái gì mà chạy, có chết cũng phải ở lại!

Không ăn luôn cực phẩm như này thì trái ý trời!

Cô nhanh chóng tỉnh táo lại. Vì ngọn lửa động lực đang hừng hực thiêu đốt trong cơ thể, nên cô biết ngay mình phải làm gì.

Lê Sân lâu rồi không nói chuyện, khi cô nói thử thì chỉ phát ra âm "A a" nghẹn ngào không mấy rõ ràng.

Biểu cảm của cô vừa sợ hãi vừa kinh hoàng, chỉ biết bất lực nhìn hắn.

Hắn không nghĩ đến cô sẽ trả lời như vậy. Hơn nữa, cô cũng quá gầy gò tái nhợt, chiếc váy cũng coi như rất nhỏ trên người cô vẫn mang lại cảm giác rộng thùng thình.

Hắn lui lại một bước, hơi khó xử nhíu mày.

Giáo dưỡng của hắn không cho phép hắn tổn thương cô gái này. Nhưng dường như hắn mới hỏi chuyện một câu đã khiến cô sợ hãi.

Hắn, không, hẳn là thượng úy Dietrich Mayer, đang cảm thấy mình gặp sự việc còn khó giải quyết hơn cả chiến tranh.

Dietrich biết rõ chiến tranh tàn khốc, cũng biết kết cục bi thảm của những cô gái bị bắt đi.

Hắn sẽ không chủ động giúp đỡ các cô, nhưng cũng không coi các cô như món đồ phát tiết giống những binh lính khác.

Việc hắn có thể làm là thả cô gái này đi, sống hay chết thì cô chỉ có thể dựa vào chính mình.

----------------------

Dietrich cảm thấy dù hắn có nói gì đi chăng nữa, cô gái trước mặt đều sẽ bị dọa cho run rẩy. Vì thế hắn đi xa vài bước, làm hai người giữ vững khoảng cách an toàn.

"Ở đây có nước và thức ăn."

Hắn nhìn quanh phòng bếp, nói với Lê Sân:

"Cô có thể lấy một ít rồi rời đi."

Dietrich cũng không phải người am hiểu cách nói chuyện cùng con gái, có lẽ do hắn đã nhìn quen những sự tình bi thảm. Mẹ hắn là một phu nhân hòa ái hiền từ, bà vẫn luôn dạy dỗ hắn phải tôn trọng những cô gái yếu ớt như vậy.

Nhưng chiến tranh ập đến quá đột ngột, làm người không kịp phòng ngừa.

Chính mắt thấy mẹ mình bị khinh nhục đến chết, nên Dietrich rất chán ghét những hành vi xâm hại phụ nữ.

Cho nên, hắn sẽ thả cô đi.

Nhưng đương nhiên Lê Sân không định tiếp nhận ý tốt của hắn, nghe Dietrich nói, cô dùng sức lắc mạnh đầu, sức lực ấy đáng sợ đến mức tựa như làm đầu sắp rơi khỏi cổ.

Cô cố gắng muốn nói chuyện, nhưng hình như việc đó quá khó khăn.

Dietrich có chút chịu không nổi, hắn không muốn thấy cô gái nhỏ vì kích động mà té xỉu ở đây.

Vì thế hắn thử ngồi xổm xuống, dùng chất giọng dịu dàng nhất có thể để nói với cô:

"Cô có thể đi tìm phu nhân Lena, ta sẽ không nói hành tung của cô cho người khác."

Hình như đây là lần hứa hẹn chật vật nhất của hắn.

Từ trước đến nay hắn đều ra lệnh, cũng không biết "dịu dàng" là gì.

Cho nên thái độ của hắn, người khác nghe thấy có chút cứng đờ và nghiêm nghị.

Trong lòng Lê Sân vui đến nở hoa, việc cố nhịn cười làm hốc mắt cô tự động ửng hồng, hơn nữa cô cũng cố ý diễn nên nhìn như một chú thỏ con bị giật mình.

(Lê Sân: Tui cười muốn chảy nước mắt á...)

Dietrich thấy vậy, cảm giác như huyệt thái dương đang rút gân đau nhói.

Hắn từ bỏ giao lưu, tính toán rời khỏi phòng bếp để cô gái này tự ra quyết định. Cũng may đây là nhà hắn, nếu không có hắn ra lệnh sẽ không có ai khác đến.

Lê Sân mở cửa tủ bát, trơ mắt nhìn hắn đứng dậy, dường như có chút bất đắc dĩ mà liếc nàng một cái.

Chợt, hắn vươn đôi chân dài, muốn xoay người rời đi.

Nhưng hiển nhiên ý tưởng này rất ngây thơ.

Ngay tại khoảnh khắc xoay người, Dietrich cảm thấy trên đùi nằng nặng, thân thể hắn cũng nghiêng theo hướng đó.

Hắn cúi đầu nhấc chân theo bản năng, lại phát hiện đầu sỏ gây tội là cô gái vừa nãy còn đang co rúm.

Bây giờ cô đang ôm chặt đùi hắn, tư thế có thể so sánh với lúc ôm gốc cây.

Dietrich bỗng trầm mặc.

Hắn nhìn hốc mắt sưng đỏ của cô gái nhỏ, nhất thời không biết nói gì.

Hắn không mở miệng, Lê Sân cũng không mở miệng, cứ vô cùng đáng thương nhìn hắn như thế, ước gì hắn có thể đọc hiểu tin tức mình bức thiết truyền tới.

Giữ cô lại, hãy giữ cô lại đi.

Đảm bảo lên được phòng khách xuống được phòng bếp, còn có thể ấm giường nữa!

Nhưng Dietrich không có thuật đọc tâm, cho nên hắn lý giải ánh mắt Lê Sân thành hoảng sợ. Có lẽ những người đó khiến cô có bóng ma tâm lý, làm cô không dám rời đi.

Hắn thở dài, nghĩ thầm hẳn là vẫn phải nhờ phu nhân Lena giúp đỡ.

"Cô..."

Dietrich giật giật chân, hình như không rút ra được, chỉ có thể nói với Lê Sân:

"Đêm nay cô hãy ở lại đây. Ngày mai ta sẽ gọi phu nhân Lena đến đón cô, được chứ?"

Ngài thượng uý thề, đây tuyệt đối là tiếng nói dịu dàng nhất đời này của ngài.

Nhưng Lê Sân vẫn khóc.

Nước mắt thấm ướt cả quần của hắn.

(Lê Sân: Anh biết cái gì, đây gọi là vui tới nỗi khóc!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net