Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyễn Du Mẫn cười chảy nước mắt, ôm bụng đẩy cô:

"Đừng, đừng mà... Ha ha... Ha... Chịu không nổi..."

Cậu cười đến mức rụng rời tay chân, cho dù Lê Sân quang minh chính đại ngồi trên bụng, cậu cũng không có ý phản kháng.

Lê Sân thấy thế nên lương tâm trỗi dậy rút tay về.

"Sự thật đã sáng tỏ, cậu thua." Cô lấy tư thế người chiến thắng nói.

Dây cột tóc của Lê Sân trong lúc đùa giỡn đã bị lỏng ra, sau một lúc, đầu tóc dài đen nhánh của cô cũng rối tung lên, hỗn độn cọ trên gò má cô.

Cô tiện tay vuốt những sợi tóc dài mềm mại cong cong lười biếng, khiến khuôn mặt cô càng thêm nhỏ xinh tinh tế.

Nguyễn Du Mẫn rất vất vả thở dốc để bình tĩnh lại lúc này cũng lười ầm ĩ, hữu khí vô lực nằm liệt trên giường, híp mắt nhìn cô.

Trong xương cốt Lê Sân vẫn là một người phụ nữ thành thục quyến rũ, mỗi một hành động lơ đãng đều để lại dấu vết về việc đó dù nhiều hay ít.

Đây là điều nguyên thân không có.

Giống như bây giờ, cô ngồi bên hông Nguyễn Du Mẫn, cười cong cong mi mắt.

Dung nhan có đôi nét ngây ngô của thiếu nữ, lại có chút quyến rũ mờ mịt. Lần đầu nhìn qua sẽ không thấy rõ, nhìn lâu rồi, liền cảm thấy cô như chú mèo nhỏ, gãi gãi vào ngực như có như không.

Nguyễn Du Mẫn càng nhìn càng cảm thấy ngứa răng, muốn cắn vào má cô mấy miếng.

"Tương lai còn dài," Cậu liếm răng nanh, nỗ lực đè nén ý tưởng kỳ quái trong lòng, "Cậu chờ đó cho tớ!"

Lần này là do cậu không phòng bị, lần sau sẽ không dễ dàng để cô đắc thủ!

Lê Sân khịt mũi coi thường.

Cô nhảy khỏi người Nguyễn Du Mẫn, nhặt lên chú chó bông lúc nãy mang theo, dùng sức ném lên giường Nguyễn Du Mẫn, trực tiếp ném trúng đầu cậu.

Nguyễn Du Mẫn "Ối" một tiếng, tức muốn hộc máu nhìn cô.

Lúc này Lê Sân đã chạy đến cửa, làm mặt quỷ vui sướng khi người gặp hoạ với cậu: "Trứng ngốc, lêu lêu lêu."

Thấy Nguyễn Du Mẫn vọt đến cạnh cửa, cô liền nhanh chóng chạy ra ngoài, thuận tiện đóng mạnh cửa phòng cậu lại.

Lửa giận công tâm Nguyễn Du Mẫn quên mất công dụng của tay nắm cửa, ở trong phòng điên cuồng cào tường.

-------------------

Lê Sân hết sức vui mừng chạy về phòng mình.

Thật là một chú cún đơn thuần táo bạo.

Chương trình học cấp ba khá nặng nề, Lê Sân nhớ lại bản thân năm đó, dường như chỉ vùi đầu trong núi bài tập, vừa đến giờ nghỉ thì lập tức ngủ bù.

Cũng may hiện tại mới lớp 10, Nhất Trung là trường học trọng điểm nhưng cũng không ép buộc học sinh như thường lệ, thậm chí cũng coi như khoan dung.

Cô cũng có thêm nhiều thời gian tự do.

Nguyễn Du Mẫn học lớp chuyên, trừ khi có việc, sẽ không có gì liên quan tới cô.

Lê Sân cò kè mặc cả với hệ thống, cuối cùng cũng đổi được một chút phúc lợi nho nhỏ.

Nếu là thế giới phần thưởng mà phải ngày đêm phấn đấu học tập thì cũng có chút quá mức. Cho nên cô tranh luận với hệ thống một phen, cuối cùng cũng thành công thêm điểm chỉ số thông minh cho nguyên thân.

Đừng trách cô, ra xã hội lăn lộn nhiều năm, hơn nữa còn tiến vào thế giới trò chơi lâu như vậy, cô đã sớm đem kiến thức trả lại cho thầy giáo rồi.

Có điểm hack game này, hiệu suất đọc sách giải đề của cô tăng lên rất nhiều.

Ngay cả Doãn Tư Mẫn ngồi phía sau cũng kinh ngạc với sự nghiêm túc của cô, có một lần hoài nghi rằng cô thực sự đập hư đầu óc.

Cô nàng không biết rằng, Lê Sân rất hưởng thụ những ngày tháng không lo không buồn, chỉ biết học tập này.

Những ngày này, cô trước sau như một chìm đắm vào biển tri thức, không thể tự kiềm chế bản thân.

Doãn Tư Mẫn ngồi phía sau lại chọc lưng cô, so với sự bình tĩnh của lần trước, ngữ khí bây giờ có thể coi như là phấn khởi:

"A Sân A Sân! Nam thần của cậu tới kìa!"

Theo tiếng hét của cô nàng, các nữ sinh trong lớp cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Lê Sân: "..."

Bỗng cảm thấy nguyên thân cũng mệt mỏi ghê.

Tại sao mỗi người con trai đến tìm cô đều khiến tập thể xôn xao, mà một người theo đuổi không được, một người thì lại là oan gia.

Cô vô cùng bất đắc dĩ, sao không ai hiểu được tâm hồn chân thành đam mê học tập của cô vậy?

Nhưng bên ngoài thì vẫn phải diễn cho tốt.

Cô vuốt vuốt tóc, lại đẩy ra đám người đang vây xem lần nữa, đi đến ngoài cửa.

So với Nguyễn Du Mẫn, nam sinh ngoài cửa hiển nhiên càng giống tình nhân trong mộng của các cô gái hơn.

Sau khi thấy rõ dung mạo cậu, Lê Sân cũng có thể hiểu kha khá ý tưởng của nguyên thân.

Có ai thời thiếu nữ chưa từng mơ mộng đến đàn anh dịu dàng đẹp trai đâu?

Càng miễn bàn đàn anh này vẫn là người anh trai chăm sóc cô từ nhỏ.

Khuôn mặt nam sinh không thể coi là tinh xảo nhưng lại thoải mái tươi mát mà ôn hoà, như lông vũ nhẹ nhàng phất qua gò má.

Cậu cười mỉm, nụ cười khiến người khác như ngâm mình trong suối nước nóng, ấm áp thoải mái.

So với Nguyễn Du Mẫn rõ ràng sắc bén, cậu thiên hướng về dịu dàng, không lộ rõ hơn.

Thấy Lê Sân đi đến, nụ cười của cậu càng sâu hơn: "Sân Sân, ở đây."

Cậu vẫy vẫy tay với Lê Sân, khuôn mặt được ánh mặt trời hôn lên càng thêm mông lung tốt đẹp.

Lê Sân lại cảm thấy hụt hẫng.

Sân Sân? 

Sao cảm thấy như đang gọi mình là tinh tinh ấy nhỉ?

Nỗ lực xoá đi hình tượng tinh tinh nhảy nhót khủng hoảng trong đầu, Lê Sân cứng đờ tiến đến phía trước người Phương Lâm.

"Phương... Lâm, anh Lâm." Xém chút nữa Lê Sân buột miệng gọi thẳng tên.

Với cô mà nói, Phương Lâm cũng chỉ là đứa nhóc.

"Anh đến đưa đồ cho em."

Phương Lâm cũng không để ý cách xưng hô của cô, vô vùng tự nhiên lấy sổ tay ra:

"Sắp thi giữa kỳ rồi, đây là nội dung anh soạn lại cho em."

Thành tích của nguyên thân cũng không tính là tốt, nhưng cũng không kém, vẫn luôn đục nước béo cò ở mức trung bình.

Là học sinh xuất sắc nên Phương Lâm và Thẩm Vân Lộ thường xuyên dạy kèm, thi giữa kỳ cuối kỳ cũng hay soạn lại nội dung cho cô.

Đây đại khái cũng là lý do nguyên thân yêu thầm Phương Lâm nhưng lại không dám nói đi.

Cô nàng không muốn phá hỏng quan hệ của Phương Lâm và Thẩm Vân Lộ, bởi vì đối với cô, bọn họ một người là anh, một người là chị.

Lê Sân nhìn qua cầu thang theo bản năng.

Quả nhiên.

Thiếu nữ xinh đẹp cười xán lạn, vẫy tay chào hỏi cô.

Quan hệ giữa Phương Lâm và Thẩm Vân lộ đều được chấp nhận bởi hai nhà, nhưng trong trường học hai người bọn họ vẫn cẩn thận một chút.

Lê Sân nhận vở của Phương Lâm, có hơi cay mắt.

Đương nhiên, đây là cảm xúc còn sót lại của nguyên thân, không có quan hệ với cô.

"Cảm ơn anh Phương Lâm, em sẽ không khách khí mà dùng nó." Cô coi nhẹ đau đớn trong lòng, nhướng mày cười, phảng phất muốn đem khói mù vừa nãy hoá thành hư không.

Phương Lâm dịu dàng vỗ vỗ đầu cô, dặn dò cô học tập thật tốt, rồi đi ngay.

Lê Sân trơ mắt nhìn cậu đi đến cửa cầu thang, cười nắm lấy tay Thẩm Vân Lộ khiến cô nàng ngượng ngùng hờn dỗi.

Hai bóng người một cao một thấp, nam tuấn tú, nữ mỹ lệ, vô cùng xứng đôi.

Lê Sân yên lặng thở dài trong lòng.

Sợi dây cố chấp cuối cùng trong lòng nguyên thân cũng chậm rãi tan biến, Lê Sân cảm giác được thân thể đang thả lỏng, vách ngăn cuối cùng của cô với cơ thể này cũng biến mất.

Muốn mà không được, đại khái khiến cho lòng người vướng bận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net