Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngài thượng uý tuy rằng quyết định sẽ tiễn Lê Sân đi, nhưng có đôi khi kế hoạch không đuổi kịp biến hoá, ngay đêm hôm ấy, hắn nhận được chiến báo khẩn cấp.

Dietrich không thể không rời đi ngay trong đêm. Trước khi đi, hắn dặn ông cụ người hầu duy nhất trong nhà phải chăm sóc tốt Lê Sân, chờ hắn trở về sẽ tự nói rõ với phu nhân Lena.

Sau khi người hầu đồng ý, hắn mới vội vàng đi.

Nhưng lần này hắn đi suốt hai tháng.

Lê Sân tuy có chút tiếc nuối khi Dietrich rời đi, nhưng vẫn cảm thấy may mắn nhiều hơn. Rốt cuộc cô có cái cớ rất tốt để lưu lại nơi này mà không cần tìm cách lừa gạt Dietrich.

Hắn đi rồi, ông cụ người hầu chuẩn bị vài bộ váy liền áo cho cô, hơi rộng nhưng dù sao có còn hơn không.

Lê Sân cũng tạm thời có phòng riêng và phòng tắm, có thể rửa sạch dơ bẩn tích tụ trong thời gian này.

Cũng chính lúc này, cô mới có cơ hội nhìn kỹ lại thân thể mình.

Ngày đầu tiên khi xuyên qua, cô đã dùng tay mình giám định đơn giản qua, thân thể này tuy nhỏ gầy nhưng những chỗ nên có cũng không đến mức bằng phẳng.

Có lẽ do khác biệt chủng tộc, cô tuy rằng kém nở nang hơn những cô gái kia nhưng cũng coi như tinh tế thướt tha.

Đáng khen chính là da thịt của thân thể này, sau khi tắm rửa sạch sẽ còn trơn mềm hơn loại lụa tốt nhất.

Có thể vì ở suốt trong phòng không thể thấy ánh nắng mặt trời, làn da cô có hơi tái nhợt, nhìn có vẻ trong suốt hơn bình thường.

Nguyên thân có khuôn mặt đoan chính, có thể nói là tú lệ dịu dàng. Chỉ là bây giờ gầy ốm nên hai má hõm xuống nên nhìn qua một đôi mắt to có hơi khủng bố. Nếu điều dưỡng tốt, chắc hẳn sẽ tạo nên kinh hỉ.

Rốt cuộc khái niệm thẩm mỹ khác nhau, Lê Sân vẫn rất hài lòng thân thể mà hệ thống chọn cho cô, có cảm giác phong tình cổ điển.

Tuy không biết khi nào Dietrich trở về, Lê Sân vẫn quyết định dùng tích phân đổi với hệ thống một đống viên thuốc nở ngực, viên trắng da, viên bổ máu, mỹ phẩm bảo dưỡng linh tinh để đẩy nhanh quá trình phục hồi,

Ông cụ người hầu nhà Mayer là một người trung hậu thành thật, ông am hiểu nghề làm vườn nhưng lại không biết dọn dẹp phòng ốc và nấu cơm. Vì thế mỗi khi trong nhà có tiệc, bọn họ sẽ gọi một số phụ nữ đến hỗ trợ.

Mà sau khi sắp xếp xong, Lê Sân-việc-tốt-không-nhường-ai nhận làm hai việc này,

Ông cụ định từ chối vài lần, nhưng khi nhìn thấy sàn nhà sáng lấp lánh cùng bữa tối hương vị đầy đủ, ông liền yên tâm cất ý định đó.

Vì thế, khi Dietrich về đến nhà, phát hiện ông lão người hầu đến đón hắn hằng năm thon gầy nay đã béo thêm một vòng, khiếp sợ khỏi phải nói.

Có lẽ do trong khoảng thời gian này không cần nhai bánh mì khô, uống phải chén canh khó nuốt nên ông cụ người hầu thoải mái đến nỗi nếp nhăn đều giãn ra.

Dietrich mang tâm tình vi diệu đi vào nhà, nhìn thấy sàn nhà sáng ngời sạch sẽ thì cảm giác không khoẻ nảy lên mãnh liệt.

"Hebert, đừng nói với ta đây là ông làm?"

Dietrich không tin tường nhìn ông.

Dĩ nhiên Hebert không tính mạo danh thay thế, ông tủm tỉm kéo ghế cho Dietrich, sung sướng nói:

"Đương nhiên không, tiểu thiếu gia, đây đều là Lê làm."

Ăn cơm chung đã lâu khiến Hebert và Lê Sân có quan hệ bạn bè khá tốt.

"Lê?"

Dietrich thấy kỳ quái, cũng không nhớ đến cô gái gầy yếu hai tháng trước được hắn giữ lại.

"À, ngài đã quên sao? Chính là cô gái nhỏ đáng thương đó."

Hebert nói, nhìn về phía cầu thang theo bản năng.

"Kìa, đúng lúc cô ấy đến."

Hebert vẫy vẫy tay với cô gái trên cầu thang, Dietrich cũng nhìn theo ánh mắt ông, cùng nhìn về phía bóng người uyển chuyển dịu dàng ấy.

------------------

Trong ấn tượng của Dietrich, cô gái người nước ngoài kia có chút mơ hồ, gương mặt dơ hầy và đôi mắt to bởi vì gầy yếu mà hiện rõ luôn tràn ngập lo sợ, bất an khi nhìn hắn.

Nhưng lúc này đây, đứng trước mặt hắn là tinh xảo tú lệ... búp bê gốm sứ?

Cô hưng phấn chạy xuống dưới, tóc dài đến eo mượt mà tung bay như một mảnh tơ lụa phương Đông, khiến người khác không kiềm chế được mà chạm vào.

Cũng bởi vì màu tóc mà da thịt cô gái được làm nổi bật hơn, phá lệ trắng nõn như sữa bò ngọt ngào, mang lại cảm giác trong sáng.

Cô chạy đến gần Dietrich, dường như có chút thẹn thùng mà dừng lại, thấp thỏm bất an nhìn hắn.

Dietrich nhìn khuôn mặt nhỏ ẩn giấu dưới mái tóc bồng bềnh, cảm thấy gương mặt này còn chẳng lớn bằng bàn tay hắn.

"Ngài, ngài thượng uý."

Lê Sân xoắn chặt tay, hơi hơi khom lưng với người phía trước, rõ ràng đang rất khẩn trương.

"Cảm ơn ngài đã cho phép em ở lại."

Giọng nói của cô không hề nghẹn ngào thô ráp, mà lại vừa thanh vừa ngọt như lông chim mềm mại phất qua tai, làm người ta tê dại.

Dietrich cũng không ngoại lệ.

Hắn nhíu mày, có ý định xóa bỏ thứ cảm xúc kỳ dị tê ngứa này.

"Không cần, nếu cô đã hồi phục..."

Tuy rằng có một khoảnh khắc bị bất ngờ, nhưng khi bình tĩnh lại, hắn liền nhận ra cô ở lại chỗ này vẫn không thích hợp như cũ.

Vì thế, hắn không từ bỏ ý định đưa cô đến nhà phu nhân Lena.

Đáng tiếc lão người hầu mau chóng ngắt lời hắn, hơn nữa nói cho hắn một tin tức không tốt.

Phu nhân Lena và chồng đã tạm thời rời đi, có lẽ một, hai năm sau mới trở về.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, tầm mắt Dietrich theo bản năng hướng về phía trước, cũng chính là nhìn Lê Sân, từ góc độ này có thể thấy biểu cảm bất an của cô.

Cặp mắt với đuôi mắt hơi cong lên, tròng mắt đen tuyền ngây thơ mang theo đôi chút dính người, mảnh mai và thống khổ, thật sự là đẹp có hơi quá mức.

Cho dù cô là người ngoại quốc.

Nếu Dietrich đến từ nước Z, hẳn sẽ biết nên hình dung cô như thế nào.

Mi thanh mục tú, bàn bàn nhập hoạ*.

*Mi thanh mục tú: Thanh thoát xinh đẹp
Bàn bàn nhập họa: Đẹp như tranh vẽ

Đáng tiếc hắn không biết nói cô xinh đẹp như thế nào. Nhưng hắn biết rõ, nếu là cô bây giờ thì sẽ không bị bỏ qua dễ dàng như lúc trước.

Hắn không còn đuổi cô đi được nữa.

Huống chi, người hầu nhà hắn rõ ràng đã bị thu mua, không ngừng ám chỉ hắn giữ cô lại.

Dietrich hơi đau đầu, hắn duỗi tay ngăn trở người hầu đang dong dài, không ngừng nói lời hay. Hắn có chút khó xử, xoa xoa thái dương:

"Được, ta biết rồi... Hebert, ta sẽ không đuổi cô ấy đi."

Dĩ nhiên hắn sẽ lại lựa chọn một vị phu nhân đáng tin cậy, nhưng cần một ít thời gian.

"Hẳn vậy, ngài chính là một quý ông mà."

Hebert đạt được câu trả lời mà mình muốn, cười tủm tỉm khen hắn.

Lê Sân đứng trước hai người bọn họ, tuy chưa từng mở miệng nhưng không hề ngưng chú ý. Khi nhìn thấy biểu tình của hai người, cô biết nguy cơ mình bị đuổi đi lại được giải quyết.

Không uổng công mỗi ngày cô đều nghĩ biện pháp nấu ăn cho Hebert.

Nếu Dietrich đã quyết định thì trong khoảng thời gian ngắn Lê Sân không cần lo lắng vấn đề đi hay ở. Việc kế tiếp cô phải làm là làm ngài đại uý không thể rời khỏi mình.

Không rời trên tất cả các phương diện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net