Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một nữ hầu khéo tay nhanh trí là trải nghiệm như thế nào, Dietrich cảm nhận được rất nhanh chóng.

Ví dụ như, bữa sáng đã từng đơn giản giờ đây đã biến thành phần ăn tinh xảo của một người, không chỉ ngon lạ kỳ mà còn được thay đổi mỗi ngày, không hề trùng lặp.

Sau khi được đồng ý, Lê Sân dọn dẹp phòng hắn thật nhanh, phơi đệm chăn tràn ngập mùi hoa làm lòng người khoan khoái.

Sạch sẽ, thoải mái, không gay mũi.

Đến cả quý ngài thượng uý có chút xét nét với mùi hương cũng rất thích.

Hơn nữa cô gái nhỏ này rất ngoan ngoãn, ngoài lúc làm việc thì sẽ không xuất hiện trước mặt hắn.

Những xấu hổ mất tự nhiên mà lúc đầu Dietrich đoán sẽ xuất hiện, từ đầu đến cuối cũng chưa phát sinh qua.

Không thể không nói, thật là làm người vừa lòng.

Những ngày bình tĩnh ấy kéo dài nửa tháng, hôm nay, ngài thượng uý bắt đầu suy xét phải cho Lê Sân một ít tiền thù lao làm việc.

Nhưng khi hắn chuẩn bị xong lại không tìm được Lê Sân.

Đúng lúc Hebert ra ngoài, mà Lê Sân lúc nào cũng im lặng làm việc. Tuy Dietrich biết phòng của cô, nhưng hắn cho rằng đi gõ cửa phòng một cô gái lúc chỉ có hai người cũng không mấy thích hợp.

Vì vậy hắn nghiêm túc tự hỏi một phen, quyết định giả vờ vô ý đi dạo, thuận tiện tìm được cô gái nhỏ này.

Như vậy, hắn có thể xem như vừa lúc gặp được, chào hỏi một cách tự nhiên, trả thù lao cũng tự nhiên nốt.

Ngài thượng uý rất hài lòng với trí thông minh của bản thân.

Nhưng hắn đã đánh giá thấp khả năng ẩn nấp của Lê Sân.

Suốt một buổi sáng hắn đã đi dạo vườn hoa đến ba lần, nhưng cũng chẳng gặp được Lê Sân.

Không, có lẽ không nói như vậy được.

Trong đó có hai lần hắn đã nhìn thấy góc váy của Lê Sân, nhưng hắn cho rằng trực tiếp đi lên chào hỏi có vẻ hơi lỗ mãng nên lựa chọn từ bỏ.

Hắn có thể chờ cô quay lại.

Sau đó... thì không có sau đó.

Dietrich chưa từng cảm thấy khó giải quyết như vậy, chẳng sợ đối mặt với thế tiến công hung mãnh thì hắn vẫn sẽ không lùi bước.

Còn bây giờ, để bắt chuyện cùng một cô gái nũng nịu, hắn sắp hao hết sức lực toàn thân.

Hơn nữa càng không khéo là, đi dạo suốt buổi sáng nên ngài thượng uý hơi đói bụng.

Lúc trước hắn đều ngồi ngốc trong phòng, chờ Hebert đến gọi. Nhưng hôm nay ông ấy bận, hắn bèn đến phòng bếp thử vận may xem sao.

Phòng bếp ở chỗ ngoặt của cầu thang nên có thể nói là một điểm mù khó thấy, nếu hai người đồng thời ra vào sẽ dễ va phải nhau.

Nhưng Dietrich không nhận ra vấn đề này, Lê Sân cũng vậy.

Hay nói cách khác, Lê Sân có một chút dự cảm về việc này, nhưng cô cố tình bỏ qua.

Vậy nên khi Dietrich đi vào phòng bếp, hắn hoàn toàn không chú ý tới thân hình nhỏ xinh mềm mại như bông bởi vì cúi đầu đi nên đã đụng mạnh vào lòng ngực hắn.

Do kinh nghiệm tác chiến bấy lâu nay nên hắn bóp chặt bả vai người nọ theo bản năng, xoay người cô lại rồi đè chặt trên vách tường.

Thực hiện xong toàn bộ động tác, hắn mới nhận ra mình đang ở phòng bếp trong nhà.

Mà người bị hại đáng thương là cô gái nhỏ hắn đã tìm thật lâu.

Bởi vì động tác thô bạo của hắn mà cô kêu đau một tiếng yếu ớt. Vốn là váy liền áo rộng thùng thình, nhưng cổ áo đã bị kéo xuống bả vai, lộ ra hơn nửa phần lưng tinh tế trắng nõn.

---------------------------

Tuy rằng da thịt cô mềm mại nhẵn nhụi nhưng Dietrich lại giống như bị bỏng tay, dường như buông cô ra trong nháy mắt.

Nhưng xúc cảm tinh tế và mùi hương đặc trưng của thiếu nữ kia vẫn lưu lại trong lòng bàn tay hắn, mãi không tan đi.

"Xin lỗi, ta không chú ý."

Hắn lui về phía sau vài bước, quay đầu đi để tầm mắt của bản thân không dừng lại trên phần da thịt tuyết trắng ấy nữa.

Trong khoảng thời gian này, Lê Sân sửa soạn lại chính mình. Cô luống cuống tay chân kéo cổ áo xuống, khuôn mặt tròn tròn mềm mềm đỏ bừng hết cả lên.

Màu hồng nhạt trong sáng tựa như giọt sương sớm trên đoá tường vi, kiều diễm ướt át.

Dietrich liếc mắt thấy đỉnh đầu đen nhánh của cô, trắng đen rõ ràng khiến khuôn mặt nhỏ kia càng thêm mê người,

Lê Sân nắm quần áo trước ngực, lúng ta lúng túng nói:

"Không, không, là em quá không cẩn thận, không nhìn thấy ngài."

Cô thật sự quá nhỏ xinh. Chiếc kẹp quần áo vì tai nạn lúc nãy đã biến mất không tung tích, Lê Sân tìm không ra nên chỉ có thể lấy tay kéo lại cổ áo rộng thùng thình.

Mặc dù cô miễn cưỡng che giấu nhưng hai luồng mềm mại đẫy đà trước ngực vẫn hơi lộ ra một chút, đứng ở góc nhìn của Dietrich vừa lúc có thể thấy khe rãnh trắng nõn.

Hắn ngẩn người, lại thấy hành vi của mình như vậy thực sự quá đáng.

Hắn vội vàng xoay người, tay nắm chặt thành quyền bên môi, khụ một tiếng:

"... Hình như ta nghe thấy tiếng của Hebert."

Tìm một lý do vô cùng xấu hổ, vừa nghe biết là giả như vậy xong, ngài thượng uý gấp không chịu nổi mà đi ra ngoài.

Còn lại một mình Lê Sân đứng tại chỗ, nắm chặt chiếc kẹp trong tay mà cười trộm.

-----

Hebert cũng không trở về kịp theo tưởng tượng của ngài thượng uý, cho nên vào bữa trưa, Dietrich đang xấu hổ vẫn phải một mình đối mặt với Lê Sân.

Nhưng cô gái nhỏ thông minh hơn hắn nhiều, chỉ an tĩnh chuẩn bị đầy đủ đồ ăn cho hắn rồi cúi đầu định rời đi.

Dietrich hơi do dự, hắn cảm thấy đây là một cơ hội tốt, có thể nói chuyện thù lao với cô, nhưng một màn lúc nãy...

Lê Sân đếm bước chân, chậm rì rì ra khỏi phòng bếp.

5, 4, 3, 2--

"Khoan đã, Lê!"

Quả nhiên!

Cô hơi nheo nheo mắt, cười như một bé hồ ly đầy giảo hoạt.

Nhưng chỉ trong lúc quay đầu, cô đã thay bằng biểu cảm nghi hoặc, hơi nghiêng đầu nhìn về phía ngài thượng uý:

"Ngài còn muốn dặn dò việc gì ạ?"

Cô thề, cái gì cô cùng không biết à nha ~

Dietrich khụ một tiếng, mười ngón tay nắm chặt trên mặt bàn, nói với Lê Sân:

"Là như thế này, cô đã làm việc cho chúng ta rất nhiều, nên ta nghĩ cần cho cô một ít thù lao để bồi thường."

Hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi vì đã tự nói ra, hơn nữa thứ tự cũng rất rõ ràng, chì còn chờ Lê Sân trả lời.

Nhưng dù trong đầu dự đoán vô số kiểu phản ứng của cô, Dietrich cũng không đoán được cô gái nhỏ lại đỏ hốc mắt.

"Ngài, ngài muốn đuổi em đi sao?"

Cô ấm ức hít hít mũi, đôi mắt thanh tịnh xinh đẹp ngập nước dường như giây tiếp theo sẽ dâng trào.

Tình huống này khiến Dietrich trở tay không kịp.

Phải biết rằng, những cô gái hắn gặp đa số là nhiệt tình gợi cảm, hoặc là sang sảng giống đàn ông, vậy nên cô gái nhỏ mảnh mai như Lê Sân thật sự làm hắn luống cuống chân tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net