Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lê Sân về đến phòng khách náo nhiệt, đưa quà cho Thẩm Vân Lộ rồi thuận tiện hỏi vị trí của Nguyễn Du Mẫn.

Hộp gỗ Nguyễn Du Mẫn đưa được đối xử bình đẳng đặt trong núi quà, hẳn là tâm tình của cậu không thể nào tốt được.

Quả nhiên.

Lê Sân tìm được Nguyễn Du Mẫn trong góc của phòng khách, cậu ngồi co rụt thành một cục, bầu không khí âm u xung quanh sắp chạm đến phía chân trời.

Cô làm lơ áp suất thấp đó, ngồi vào bên cạnh cậu.

"Nè, bị ghét bỏ hả?" Cô chống cằm cười nói.

Nguyễn Du Mẫn cứng đờ quay đầu lại, hữu khí vô lực liếc xéo cô: "Liên, quan, gì, tới, cậu."

Tuy rằng lòng tự trọng đã bị thổi bay, nhưng võ mồm cậu vẫn không thể thua.

Chẳng qua, những lời này cộng với biểu cảm ấm ức của cậu không chỉ không uy hiếp chút nào, mà còn quỷ dị chọc trúng điểm cười của Lê Sân.

Cô không nhịn được mà bật cười.

Đổi lấy ánh mắt thẹn quá hoá giận của Nguyễn Du Mẫn.

Dưới tầm mắt u oán phẫn nộ của cậu, Lê Sân cũng không muốn cười quá khoa trương.

Cô miễn cưỡng kiềm nén cảm xúc, nhưng khoé miệng lại không nhịn được mà cong lên.

Nguyễn Du Mẫn cũng không còn sức quan tâm đến cô.

Lê Sân nhìn không nổi bộ dáng nửa sống nửa chết đó nên nhích lại gần mà nhéo mặt cậu:

"Đừng dễ dàng chịu thua vậy chứ."

Da thịt dưới tay vô cùng mềm mại co dãn, nên cô không kiềm chế được mà véo thêm hai phát:

"Thiếu niên hãy tiếp tục nỗ lực nào~"

Lúc cười, mí mắt cô cong cong như vầng trăng non, ánh mắt lấp lánh sáng ngời như chất chứa những vì sao đêm.

Nguyễn Du Mẫn bực bội kéo tay cô: "Không được véo tớ — — cậu còn véo nữa hả!!"

Tuy chỉ là bàn tay nhỏ nhưng lại chạy loạn khắp nơi, quậy cho Nguyễn Du Mẫn không còn sức u buồn mà phải chăm chú bắt được cô.

"Thích nhéo nhéo nhéo đó!" Lê Sân một bên nhéo má, một bên tránh khỏi tấn công, bóp hồng hết cả mặt cậu.

Thế tấn công của cô quá linh hoạt nên Nguyễn Du Mẫn không bắt được, cậu bèn chuyển hướng sang eo cô.

Không chỉ có cậu sợ ngứa, Lê Sân cũng sợ.

Cô không nhịn cười nổi, luống cuống tay chân đi chặn cậu, nhưng cuối cùng vẫn bị cậu chọc cho nằm bệt ra sô pha, chuyển thành thế bị động.

Vị trí của bọn họ cũng không dễ thấy, sinh nhật Thẩm Vân Lộ mời rất nhiều bạn học nên vô cùng ầm ĩ, không ai chú ý tới nơi này.

Hai người cậu tới tớ đi một lúc, không bao lâu đều cười thở hồng hộc.

Vì ngăn chặn cô bất ngờ xuất chiêu, Nguyễn Du Mẫn bắt tay Lê Sân ở phía sau, chặt chẽ giam cầm cô.

Chỉ là cậu không phát hiện, tư thế như vậy rất giống như đang ôm cô kín kẽ trong lòng, vô cùng thân mật khắng khít.

Tóc của Lê Sân xoã lộn xộn, phủ lung tung trên vai như lớp lông tơ của thú cưng.

Cô bất đắc dĩ, chỉ có thể xin tha: "Thua thua, thiếu hiệp tha mạng."

Thân thể cô mềm mại nho nhỏ cuộn tròn trong lòng cậu, vừa lúc cậu có thể ôm tràn đầy cõi lòng, lấp đi chỗ trống trong tâm tư.

Cảm giác chua xót khi bị Thẩm Vân Lộ đối xử lạnh nhạt vừa nãy bất tri bất giác bị cậu ném ra sau đầu.

Giờ phút này, trong mắt cậu chỉ có thiếu nữ đang cười rạng rỡ, hàng mi dày vương chút hơi nước như sương sớm.

Gương mặt cô chạm vào mặt cậu, thỉnh thoảng lại lạc vào vài sợi tóc, mềm mại mịn màng.

Chẳng biết vì sao, Nguyễn Du Mẫn không muốn buông tay.

Cậu một bên an ủi bản thân là do sợ cô chạy trốn rồi quay lại nghịch ngợm chính mình, một bên yên tâm thoải mái ôm cô vào lòng.

Thơm thơm ngọt ngọt, cảm giác... hình như... không tệ lắm.

"Thiếu hiệp sẽ không dễ dàng thả người đâu, có lợi lộc gì không?" Cậu cố ý gằn giọng trả lời cô.

Lê Sân bất mãn dùng đầu chạm vào cậu, sức lực nhẹ nhàng nên càng giống như cọ cọ làm nũng hơn.

Tay cô không thể động đậy, chỉ có thể dùng cách này để phản kháng.

"Thiếu hiệp mà cũng nhân lúc cháy nhà đi hôi của, khi dễ thiếu nữ nhà lành hả~" Chữ cuối bị cô kéo dài, cùng với trêu chọc còn mang theo giọng mũi mềm mại đáng yêu.

Thình thịch!

Cảm giác kỳ lạ của buổi tối hôm ấy lại đến, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn.

Nguyễn Du Mẫn cảm thấy khó hiểu.

Gần đây cậu ngủ rất sớm mà!

"Thiếu hiệp," Lúc cậu còn đang suy nghĩ, Lê Sân đã phối hợp diễn kịch, hắng giọng ồm ồm nói: "Tiểu nữ lấy thân báo đáp được không?"

Khi cô nói chuyện, đôi mắt đầy ý cười nghiêng đầu nhìn cậu.

Mắt hạnh tròn mà sáng trong vắt, mê đắm lòng người.

Hồn Nguyễn Du Mẫn sa vào đôi mắt cô, đại não bỗng trở nên trống rỗng.

Biết rõ rằng cô đang đùa, cậu vẫn trả lời theo bản năng một tiếng: "...Được."

Nói xong, cậu ngây ngẩn cả người.

Lê Sân cũng ngẩn ngơ.

Lê Sân: Vị huynh đệ này sao không làm theo kịch bản gì hết???

Hai người im lặng trong chốc lát, không ai mở miệng nói chuyện.

Cũng may Nguyễn Du Mẫn bình tĩnh lại.

"Không, không phải, tớ nói là không được!" Cậu khô khan nói.

Da mặt trắng nõn của Nguyễn Du Mẫn đỏ ửng như say rượu, may mà có ánh đèn giúp nên Lê Sân không nhìn thấy vành tai đỏ bừng của cậu.

Lê Sân chớp chớp mắt, giấu đi vài phần khó hiểu trong con ngươi.

"Ấy, hai đứa làm gì vậy?"

Lúc hai người đang lẳng lặng nhìn nhau, giọng nói của Thẩm Vân Lộ đột nhiên truyền đến, đánh vỡ bầu không khí đang đông cứng.

Lê Sân và Nguyễn Du Mẫn đồng thời quay đầu.

Ánh mắt Thẩm Vân Lộ từ mặt di chuyển đến tư thế mờ ám của hai người.

Cô nàng trừng lớn mắt, không dám tin: "Hai đứa... thân như vậy từ khi nào?"

Cô duỗi tay chỉ chỉ cánh tay đang vòng qua người Lê Sân của Nguyễn Du Mẫn.

Lê Sân: "..."

Nguyễn Du Mẫn: "..."

Tầm mắt của hai người không hẹn mà cùng dừng lại trên cánh tay đang đan vào nhau.

Lê Sân & Nguyễn Du Mẫn: Mé!

Dường như trong nháy mắt, Lê Sân và Nguyễn Du Mẫn nhảy về phía ngược lại của nhau.

Thẩm Vân Lộ nhìn người này, lại nhìn người kia, che miệng phụt cười.

"Có chuyện gì vậy? Hả?" Cô nàng chế nhạo.

Nguyễn Du Mẫn không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn mặt đất.

Lê Sân cho rằng cậu không dám đối diện với Thẩm Vân Lộ, nghĩ ngợi rồi quyết định tự tới giải thích.

"Tụi em đang đùa giỡn thôi mà." Cô cười hì hì, tiến lên ôm tay Thẩm Vân Lộ.

"Mới nãy cậu ấy giành đồ với em, mà không giành nổi thôi." 

Lê Sân tự nhận là đã giúp người thì giúp cho trót, không cho Thẩm Vân Lộ có cơ hội hiểu lầm.

Đến nỗi Nguyễn Du Mẫn như thế nào, thì không nằm trong phạm vi cô có thể quản.

Để không xấu hổ, Lê Sân một đường lôi kéo Thẩm Vân Lộ về bàn tiệc sinh nhật, chỉ để lại Nguyễn Du Mẫn ngồi một mình cô độc ở sô pha.

Vốn dĩ nên buồn thảm, nhưng cậu lại thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Xung quanh không có ai, cậu chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra gò má đỏ hồng như muốn nhỏ máu.

"Điên rồi..." Cậu một tay che miệng lẩm bẩm, một tay điên cuồng quạt gió, muốn hạ nhiệt độ nóng bỏng trên mặt. 

Đương nhiên hiệu quả không ra gì.

Cậu nhìn trái nhìn phải, lấy đồ uống đã ướp lạnh rồi uống một ngụm lớn.

Chất lỏng mát lạnh khiến cậu ít nhiều giảm bớt nôn nóng.

Nhưng khi bình tĩnh lại, lồng ngực cậu lại nhảy bùm bùm, không hề an phận.

Cậu bực bội vỗ vào trái tim không biết cố gắng này.

Nhảy nhót làm gì!

Nhảy nhót với Lê Sân làm gì!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net