Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhưng cô lại không cuồng loạn, chỉ cắn đôi môi đỏ nhìn hắn chực khóc.

Con gái như vậy có thể kích thích ý bảo hộ nhất, đối với đàn ông mà nói thì quả thật là một đòn trúng ngay tim.

Nếu đứng ở đây không phải Dietrich mà là đám binh lính tinh lực dồi dào kia, bọn họ chắc chắn sẽ hận không thể móc tim đào phổi ra dâng cho cô.

Dietrich cũng không muốn gây hiểu lầm, cho nên vội dịu giọng nói:

"Ý ta không phải thế... Ta chỉ nghĩ rằng nếu cô làm việc thì nên có thù lao tương xứng."

Hắn sẽ không vì đã cứu mạng cô gái này mà xem mọi việc cô làm là đương nhiên. Đối với hắn, cô làm rất tốt nên xứng đáng có được phần thù lao này.

May mắn thay cô gái nhỏ tuy rằng thích khóc, nhưng cũng không phải là người không hiểu chuyện.

Cô phản ứng lại thật nhanh, hơi thẹn thùng lau đi nước mắt, rất ngượng ngùng với hành vi của mình:

"Em hiểu ý của ngài. Thật sự xin lỗi, đều do em hiểu lầm."

Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười tươi ngọt ngào với hắn.

Có lẽ vì vừa mới khóc thút thít nên đôi mắt cô vẫn mang một tầng hơi nước mỏng, làm cho đồng tử của cô trở nên sáng động lòng người, như hồ nước mùa xuân dập dềnh lấp lánh.

Khuôn mặt với gò má trắng hồng kia tựa như quả anh đào làm người muốn cắn một miếng.

Rất ít người nước ngoài khiến thượng úy cảm thấy tinh xảo xinh đẹp, cô là một ngoại lệ.

Dường như bắt đầu từ ngày hắn trở về, mỗi lần nhìn cô, Dietrich đều cảm thấy đây là một đứa trẻ phương Đông giao lại sinh mệnh cho hắn.

Hắn lại bắt đầu có cảm giác tê tê này, y như sau khi nghe được âm thanh ngọt ngào.

Nhưng Dietrich kịp thời kéo lại lý trí của mình, hắn tóm tắt đơn giản rõ ràng ý nghĩ của mình, cũng nhận được đáp án khẳng định của cô.

Cô không từ chối, như vậy rất tốt.

Ngài thượng úy cảm thấy rất vừa lòng vì bản thân không cần tốn nhiều miệng lưỡi.

Mà Lê Sân cũng vậy.

Từ khi bắt đầu công lược, cô biết mình phải hiểu rõ nhân vật công lược này, ngay sau đó cũng đi nghiên cứu cuộc đời hắn một phen.

Kết hợp điều kiện của bản thân, cô đi con đường gợi cảm nóng bỏng không thích hợp, mà Dietrich cũng không thích kiểu này.

Hắn chỉ thích qua một cô gái thời còn niên thiếu.

Nhưng cô gái kia đã rời đi thật lâu, hiện giờ chỉ còn là hồi ức, tuy nhớ lại sẽ cảm thấy nhàn nhạt ấm áp nhưng tình cảm mãnh liệt thì không có bao nhiêu.

Như vậy một người đàn ông hoàn mỹ, đứng đắn, nghiêm túc, giấu kín cảm xúc sẽ thích kiểu con gái như thế nào nhỉ?

Lê Sân vô cùng rõ ràng.

Cô cần phải trở thành tâm ma của hắn.

Khai quật dục vọng tiềm tàng trong lòng hắn, làm hắn không cầm giữ được ý muốn chiếm hữu cô. Đứng trước cô, hắn chỉ có thể là một người đàn ông bị mất khống chế, bị tình cảm che lấp lý trí mà thôi.

Hiện tại, thân thể này có vẻ rất thích hợp.

----

Theo lý mà nói, Lê Sân không thể dùng cơm cùng Dietrich.

Chỉ là quan hệ giữa hắn cùng ông cụ người hầu tựa như người thân, nên hắn cũng muốn chăm sóc Lê Sân một ít.

Nên khi hắn cho rằng mình đã xử lý tốt vấn đề thù lao xong, hắn mời Lê Sân dùng cơm.

Cô chuẩn bị rất nhiều, hai người ăn dư dả.

"Như vậy không thích hơp lắm."

Lê Sân cuống quýt xua tay từ chối.

"Em ăn ở phòng bếp là được ạ."

Lúc cô lắc đầu, mái tóc dài đen nhánh tung bay, bởi vì khoảng cách giữa hai người khá gần nên Dietrich lại nghe thấy hương thơm quen thuộc kia.

Ngọt ngào, thoang thoảng hương thơm của hoa.

Chỉ cô mới có.

----------------

Tác giả: Phía dưới chính là tiếng lòng của hai vị vai chính

Thượng uý: Ta nhịn, ta nhịn, ta nhịn nhịn nhịn...

A Sân: Ta trêu, ta chọc, ta khiêu khiêu khích khích ~

-----------------------------

Tuy rằng Lê sân tỏ vẻ từ chối, nhưng dưới sự kiên trì của Dietrich, cô chỉ có thể đồng ý, cầm bộ chén đũa của mình ngồi xa hắn một chút.

Hai người cùng dùng bữa trong bầu không khí im lặng quỷ dị.

Tướng ăn của Lê Sân rất tốt nên giơ tay nhấc chân cũng thấy cảnh đẹp ý vui, cô ăn không nhanh không chậm, toàn tâm toàn ý tinh tế nhấm nuốt.

Cô vén tóc để thuận tiện khi ăn, lộ ra nửa khuôn mặt xinh đẹp.

Mà ngồi đầu bàn chính là Dietrich, từ góc độ của hắn có thể nhìn rất rõ ràng.

Hàng mi dày hơi rũ xuống cong vút như cánh bướm, run run theo từng động tác của cô, mỗi lần đều kỳ diệu theo nhịp đập trái tim của hắn.

Dưới chóp mũi thẳng thanh tú là đôi môi đỏ chúm chím nở nang dính một chút nước, bị đầu lưỡi hồng hào mềm mạo cuốn vào trong miệng.

Động tác vô ý như vậy lại khiến người không thể dời tầm mắt, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Da thịt trắng nõn trong suốt dường như chỉ cần chạm nhẹ là sẽ rách, tiếp xuống là phần cổ duyên dáng, bởi vì cổ áo quá rộng mà lộ xương quai xanh, cùng...

Dietrich giật mình sợ hãi, đột nhiên cúi đầu.

Đáng chết, hắn chắc là điên rồi!

Rốt cuộc hắn đang nhìn cái gì?!

-------

Mấy ngày nay ngài thượng uý có chút tâm phiền ý loạn, có lẽ là do rất lâu rồi không gần nữ sắc, hắn bắt đầu phát hiện mình rất dễ bị quá khích mà nảy sinh dục vọng.

Lúc trước hắn cũng có nhu cầu sinh lý, chỉ là không ham thích lắm, cùng lắm là vừa lúc phát tiết thôi.

Mà "hoạt động" trong quân đội, hắn cũng không tham gia.

Hắn chỉ lựa chọn giao dịch ngươi tình ta nguyện, thậm chí tần suất cũng rất ít ỏi.

Trước kia hắn cũng cho rằng việc này chẳng có vấn đề gì.

Nhưng sau khi trong nhà xuất hiện một cô gái người nước ngoài xinh đẹp, dường như mọi thứ đều đã thay đổi.

Cô nũng nịu mềm mại, khuôn mặt tú mỹ cùng thân thể tuổi trẻ như nụ hoa chớm nở, tràn ngập dụ hoặc thầm lặng. Từng động tác của cô đều làm người khác không kiềm chế được mà nảy sinh mong muốn tới gần.

Với đàn ông mà nói, cô hẳn là đoá hoa thơm được theo đuổi.

Mà cô gái như vậy lại thường xuyên xuất hiện bên người hắn. Chăn đệm, quần áo, thậm chí mỗi chỗ trong phòng của hắn đều mang theo hương hoa như có như không của cô.

Dietrich cảm thấy rất đau đầu.

Nhưng hắn lại không thể đuổi cô đi, bởi cô không làm gì sai cả.

Hắn gian nan vượt qua vài đêm, rốt cuộc vào ngày này, một sự việc ngoài ý muốn đã đánh vỡ sự bình tĩnh bên ngoài mà khơi dậy sóng ngầm kích động bên trong.

Đó là vào đêm trước sinh nhật Hebert, được Dietrich cho phép nên Lê Sân muốn dùng các nguyên liệu nấu ăn thử làm bánh sinh nhật, để cảm ơn ông đã chăm sóc cô nhiều ngày như vậy.

Cô ở một mình dưới bếp đến tận đêm khuya để cải tiến hương vị đã tốt lại càng tốt hơn.

Nhưng Dietrich cũng không biết cô còn ở, vì bực bội nên hắn xuống lầu uống chút nước lạnh để cổ họng bớt khát khô.

Hắn thấy phòng bếp còn sáng đèn.

Dietrich bước vào theo bản năng, ngay trong tầm mắt là thân hình nhỏ xinh đang bận rộn.

Lúc này Lê Sân hoàn toàn không biết gì về người đứng phía sau cô, thậm chí hệ thống cũng không nhắc nhở. Cô đang thêm bơ vào gia vị bánh kem, cũng thuận tiện ăn một ít.

Ngay lúc đó, giọng Dietrich vang lên từ phía sau:

"Cô đang làm gì vậy?"

Câu hỏi rất bình tĩnh, ôn hoà lại khiến Lê Sân đang ở một mình giật thót mình hoảng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net