Đoạt lấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi má của cô gái nhỏ nhanh chóng ửng hồng, đỏ rực từ cổ đến tai, khiến làn da vốn đã trắng trẻo tinh tế lộ ra một màu sắc ngọt ngào hấp dẫn.

Nhưng cho dù bên trong Lê Sân bị giọng hắn mê hoặc khiến tim đập không ngừng, chỉ hận không thể lột sạch hắn ngay lập tức, mặt ngoài cô vẫn mạnh mẽ chống chọi.

"Em không hiểu ngài đang nói gì."

Cô mất đi sự dạn dĩ ban nãy, bắt đầu né tránh nhìn sang chỗ khác.

Dietrich hơi bất mãn, lúc trước cô bắt hắn thừa nhận, bây giờ mọi chuyện đã xảy ra trước mắt thì cô lại trở thành người trốn tránh.

Hắn sẽ không cho phép điều này xảy ra.

"Mia là bạn của Lex. Lúc chúng ta cùng ăn tiệc thì bị ám mùi, rất bình thường."

Dietrich mơ hồ nhớ lại đêm mình say rượu, mặc dù Mia có ý tứ cùng hắn phát sinh một ít sự việc nào đó, nhưng hắn đã nhanh chóng từ chối.

Chắc là mùi hương dính lên lúc đó bị cô gái nhỏ nghe thấy.

Hồi tưởng lại, hình như tối hôm đó thái độ của cô gái nhỏ có chút không đúng. Nếu hắn nhớ không nhầm, cô tức giận hơn bình thường, giận đến mức lá gan lớn hơn rất nhiều.

Vì thế hắn mới hiểu nhầm đó là một giấc mơ?

Dietrich bất đắc dĩ nghĩ thầm.

Nhưng cô gái nhỏ đã quan tâm đến hắn nhiều hơn hắn nghĩ, vì thế hắn vô cùng vui sướng.

"Không hề bình thường..."

Lê Sân khôi phục bộ dáng dịu dàng ban đầu, nhưng so với trước đây, dường như cô lại ngây thơ hơn một ít.

"Nếu cô ấy không dựa vào ngài, thì sao hương vị lại nồng nặc như vậy."

Lúc đó cô đã nghĩ miếng thịt sắp đến tay mình lại bị trộm đi mất, rầu rĩ không vui rất lâu, phải đến khi Dietrich biểu hiện sự dũng mãnh của hắn thì sự nghi ngờ này mới được dẹp bỏ. 

Một người đàn ông đã phát tiết sẽ không thể "được" như thế.

Dietrich hơi buồn cười. So với cô gái thấp thỏm lo âu lúc trước, cô của hiện tại càng làm cho người khác thích hơn.

Hắn hơi cong môi, trong mắt có ý cười khó thấy.

Tâm trạng tốt khiến cả người hắn đều mềm mại, mà cặp mắt xanh trong trẻo kia lại nhìn cô vô cùng chăm chú.

Ước chừng rất ít cô gái có thể từ chối tình cảm như vậy.

Lê Sân cũng không ngoại lệ.

Nhưng cô vẫn cảm thấy mình cần phải hấp hối giãy giụa thêm một chút để đổi lấy vị trí càng đặc biệt hơn trong lòng ngài thượng uý.

Vì vậy khi ước chừng xong khoảng cách giữa hai người bọn họ, cô lợi dụng lúc Dietrich không chú ý mà nhanh chóng cúi xuống, dựa vào thân hình nhỏ bé của mình mà chui từ khuỷu tay của hắn ra ngoài.

Hương thơm ngào ngạt phất qua cùng mái tóc, Dietrich sững người trong giây lát vì không ngờ cô lại làm như vậy.

Tuy nhiên sự nhanh nhẹn đã rèn giũa bấy lâu nay khiến hắn phản ứng lại ngay lập tức, liền xoay người nắm lấy cổ tay cô gái nhỏ, thành công chặn đứng ý đồ chạy trốn của cô. 

Vẻ mặt của hắn trở nên thâm trầm.

"Lê, xem ra chúng ta cần nói chuyện kỹ càng."

Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ 'nói chuyện', một tay chặn ngang ôm người lên dưới ánh mắt không dám tin tưởng của cô gái nhỏ.

Sự chênh lệch lực lượng của Lê Sân và hắn là quá lớn, cô giãy giụa vài lần nhưng hắn đều không lung lay chút nào.

Cô cứ bị cưỡng chế mang lên lầu như thế, trơ mắt nhìn Dietrich khoá cửa lại. 

Chợt, cô được đặt trên chiếc giường mềm mại kia, bị hơi thở độc nhất vô nhị kia của hắn bao trùm, xâm chiếm. 

Ánh mắt cô nhìn theo bàn tay thon dài chậm rãi di chuyển tới cổ, thong thả ung dung cởi cúc áo.

-----------------------

Lê Sân luôn cảm thấy nút áo của Dietrich là một vật vô cùng kỳ diệu, dường như mở chiếc cúc ấy cũng là giải phóng thú tính tiềm tàng bên trong hắn.

Đương nhiên cô sẽ không thừa nhận rằng mình thèm nhỏ dãi chiếc cổ thon thả và làn da bánh mật của hắn. 

Vì bữa tiệc tối nay nên Dietrich đã sửa soạn bản thân. Có lẽ vì đang ở nhà nên tóc của hắn chỉ hơi chải ngược ra phía sau, chứ không dính sát cố định vào da đầu.

Mái tóc hơi xoã tung ấy tạo thêm cho hắn một chút lười biếng quyến rũ.

"Tại sao, tại sao muốn nói chuyện như thế này."

Cô gái nhỏ có vẻ hơi ấm ức và có chút sợ hãi, nhưng đang bị kiềm chế tay chân nên chỉ có thể lên án hắn bằng ánh mắt mình.

Đương nhiên Dietrich không thể nhìn thấy chút xíu hưng phấn trong mắt cô.

Khi hắn say đến điên cuồng, Lê Sân chỉ có thể thụ động phối hợp, lại bởi vì nguyên nhân nào đó mà cảnh tượng cô mơ ước cũng không thể phát sinh.

Cô vẫn muốn cởi bỏ bộ quân phục ấy và vò rối mái tóc đen của hắn.

Nhưng bây giờ cô chỉ nghĩ vậy thôi.

"Bởi vì em muốn chạy trốn."

Dáng người cao lớn của Dietrich mang lại cảm giác vô cùng áp bách, hắn chống ở phía trên cơ thể cô, bởi vì cánh tay dùng sức nên đường cong cơ bắp đặc biệt căng phồng.

Lê Sân: Muốn sờ quá đi... (ˉ﹃ˉ)

Mặc dù mê zai trong chốc lát, Lê Sân đã mau chóng tỉnh táo lại từ sắc đẹp, đối diện với đôi mắt xanh lam kia: 

"Em không có!"

Cô bĩu môi, cố gắng lớn giọng để tăng thêm tự tin, nhưng ánh mắt chột dạ kia đã vạch trần hết thảy.

Dietrich buồn cười trong lòng, tay lại buông Lê Sân ra, chậm rãi đứng dậy.

Ngón tay với khớp xương rõ ràng dừng lại trên những cúc áo còn thừa, lần lượt cởi từng viên. Theo động tác của hắn, kết cấu cơ thể rắn chắc và làn da bóng loáng từ từ lộ ra.

Lê Sân nhịn không được nhìn chằm chằm động tác của hắn.

Sắc đẹp hại người.

Nhưng cảnh sắc như vậy lại dừng ở thời điểm mấu chốt.

Cơ ngực căng đầy như ẩn như hiện càng trở nên rõ ràng hơn nhờ ánh sáng, nhưng Dietrich cố tình ngừng lại, mặt mày thâm thuý nhìn cô. 

"Lê, lúc em hỏi ta, em có nghĩ đến em cũng phải cho ta một câu trả lời tương tự không?"

Dietrich nâng lên chiếc cằm tinh xảo của cô, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mềm mại.

"Ta không muốn nghe lời từ chối."

Dietrich không phải là một quý ông lịch thiệp, hắn có thể tuân thủ lễ tiết nghiêm ngặt đối với phụ nữ, nhưng cũng không coi là dịu dàng.

Hắn hờ hững, thậm chí là xa cách.

Cho nên hắn sẽ không cho rằng, dù Lê Sân không thích hắn thì hắn vẫn sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cô.

Bản tính săn mồi của hắn chỉ bị mạnh mẽ trấn áp chứ không phải hoàn toàn biến mất. Nếu cô từ chối, hắn cũng sẽ không lựa chọn buông tha cô.

Hắn sẽ giữ cô lại bên người, cho dù bằng bất cứ cách nào đi chăng nữa.

Lê Sân cảm thấy, dường như cô lại nhìn ra được ánh mắt mắt mang theo dục vọng mãnh liệt của ngài thượng uý đêm đó. Cô từng cho rằng đó chỉ là ham muốn thể xác, nhưng hiện tại xem ra không đơn giản như vậy.

Cô biết đây là một cơ hội tốt.

"Em..."

Cô gái có chút không biết làm gì trước biểu hiện của hắn, vì bị buộc ngửa đầu nên lông mi cô run rẩy, hai má ửng hồng.

"Em cũng không muốn... từ chối ngài..."

Đối với cô gái, câu trả lời đầy xấu hổ này khiến tai cô đỏ bừng.

Mà đây chính xác là những gì Dietrich muốn nghe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net