[H] Trừng phạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya, Dietrich về đến nhà. 

Phòng ánh vàng ruộm ấm áp ngày xưa nay đã trở nên tối tăm. Hắn đi trên mặt đất lạnh băng, chậm rãi khép cửa lại.

Khuôn mặt hắn ẩn nấp sau màn đêm, dưới ánh trăng sáng càng có vẻ tăm tối.

Đêm tối, đêm tối, vẫn là đêm tối.

Đau khổ hơn so với đánh mất, là sự cô đơn sau khi mất đi.

Mỗi chỗ trong căn phòng này đều tồn tại dấu vết của Lê Sân. Cô mới rời đi ba ngày, hương hoa quen thuộc ấy thậm chí vẫn còn thoang thoảng nơi đây.

Dietrich dựa vào cửa, suy sụp ngồi trên mặt đất.

Tóc đen xoã rũ rượi trên trán hắn, cặp mắt xanh xám xinh đẹp ấy nay lại mang nét trống rỗng.

...

"Ngài nếm thử cái này nhé?"

"Ấy, ngài quên mang cái này này."

"Ngài, ngài lại chọc ghẹo em!"

...

Giọng nói và dáng điệu cô gái hiện rõ trước mắt, dường như chỉ cần nhắm mắt lại, nụ cười có đôi chút ngượng ngùng của cô sẽ hiện lên trong đầu hắn.

Giọng nói ngọt ngào của cô như bao phủ không gian xung quanh hắn.

Hô hấp của cô như phảng phất bên tai

Hô hấp...?

"Ngài ngồi dưới đất không bị lạnh ạ?"

Lê Sân nghi hoặc hỏi.

Đột nhiên một thanh âm không nhỏ truyền đến bên tai hắn. Dietrich mở hai mắt, đối diện với gò má được ánh nến chiếu sáng của Lê Sân.

Cô được một lớp ánh sáng ấm áp bao phủ, có vẻ hư ảo không chân thật.

"Ngài làm sao thế?"

Biểu cảm dại ra của Dietrich khiến Lê Sân chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô vươn tay kiểm tra trán hắn, hoang mang lẩm bẩm:

"Không phát sốt mà nhỉ..."

Cô nói, sát lại gần ngửi cổ áo Dietrich, cái mũi mấp máy như chú chuột hamster.

"Ngài uống rượu sao?"

Ngửi được mùi rượu, Lê Sân trách cứ nói:

"Em đã nói rồi, dặn ngài uống ít thôi mà ngài cứ không nghe..."

Đại khái là ngài thượng uý bỗng dưng ngoan ngoãn hiếm thấy, nên đam mê lải nhải của Lê Sân bắt đầu bùng phát. Cô căn bản không biết Dietrich cho rằng cô đã chết, chỉ là không quen nhìn bộ dáng hắn chật vật như vậy. 

Bởi vì sắc đẹp như vậy, phải bảo vệ tốt mới được.

Ước chừng nghe xong hơn mười phút, Dietrich mới phục hồi tinh thần trở lại. Hắn không rảnh lo đến ngọn nến trong tay Lê Sân, dường như trực tiếp nhào lên người cô.

"Á!"

Giá nến Lê Sân cầm trong tay rơi xuống mặt đất, lăn hai vòng xong liền dập tắt.

Phòng khách lại tối đen trở lại.

Biến cố thình lình xảy ra làm các giác quan của Lê Sân trở nên mẫn cảm. Trong không gian yên tĩnh như thế, có thể nghe tiếng tim Dietrich đập dồn dập. 

Hắn ôm cô chặt cứng, dường như muốn cô vào hoà vào thân thể mình.

"Ngài... làm sao vậy?"

Lê Sân ngơ ngác hỏi.

Tuy Dietrich dùng sức khá mạnh, nhưng cô có thể cảm thấy cánh tay hắn đang run rẩy.

Hắn chôn sâu vào cổ cô, nơi gò má chạm đến da thịt có xúc cảm chân thật.

"Xin lỗi."

Hắn thấp giọng, âm thanh khàn khàn nói:

"Ta không nên rời khỏi em."

Hốc mắt Dietrich dần đỏ lên, chỉ là giờ phút này Lê Sân không thể nhìn thấy.

"Ngài đang nói gì vậy?"

Lê Sân bất đắc dĩ ôm lại hắn, duỗi tay dịu dàng vỗ về phần lưng.

"Đó đâu phải lỗi của ngài, mà bây giờ em cũng rất ổn, đúng không?"

Trong lòng cô ấm áp nên ánh mắt cũng nhu hoà theo.

Nhưng cô không nghĩ tới, nghe xong những lời này Dietrich liền ngồi dậy ngay ngắn.

Hắn rời khỏi cái ôm, nheo mắt nhìn cô:

"Đúng vậy."

Đôi mắt ướt át của hắn trở nên sáng ngời:

"Ta phải trừng phạt em thật đàng hoàng."

Lê Sân:...

Lê Sân: Meo meo meo??

-------------------------------

Lê Sân hiểu ngay, chữ trừng phạt của người đàn ông này phải hiểu theo nghĩa bóng.

Thượng uý đang táo bạo còn không kịp ôm cô lên lầu, liền đè cô trên của mà cuồng loạn hôn.

Đầu lưỡi dây dưa như khơi dậy tình cảm mãnh liệt, hắn quấn lấy lưỡi cô liếm mút như muốn nếm thử từng tấc hương vị.

Nhưng dưới lầu còn có phòng của Hebert và Reza, Lê Sân nhân lúc dừng lại để thở mà đẩy hắn ra, ý bảo hắn đổi chỗ khác.

Dietrich đồng ý, trực tiếp khiêng cô lên.

Nhưng hắn cũng không lên lầu, mà mang theo Lê Sân vào chỗ ngoặt của phòng bếp rồi khoá kín cửa lại.

Lê Sân bị hắn đặt nằm sấp xuống mặt bàn, ngoài chút gia vị còn sót lại thì cũng rất sạch sẽ.

Đôi tay cô chống lên bàn, chiếc váy mỏng manh tồn tại thêm được vài giây rồi cũng biến thành vải vụn dưới tay Dietrich.

Váy được cột đằng sau nên da thịt mềm mại trắng nõn của Lê Sân bị lộ một mảng lớn, phảng phất hương thơm ngọt ngào của thiếu nữ.

Dưới phần lưng mảnh khảnh là vòng eo bé xinh có hơi sợ hãi mà vặn vẹo, vòng ba còn sót lại một mảnh vải dệt đơn bạc, hơi lộ ra độ cong đầy đặn.

Lê Sân cắn môi, mái tóc đen dày rũ xuống như có như không phất qua mặt bàn, chỉ còn vài nhúm dính lại trên lưng, lại càng thêm trắng đen rõ ràng.

Dietrich siết chặt vòng eo cô, dán thân dưới của mình ở mông cô.

Cọ xát cách lớp vải dệt dường như càng kích thích hơn, vòng ba của cô vô cùng co dãn, như muốn hấp thụ vật thô cứng kia vào. 

Nhưng sau vài lần, hắn lại chuẩn bị sức chờ di chuyển.

Dietrich cũng không vội vã tiến hành bước cuối cùng.

Hắn cúi người, vẫn cọ xát với mông cô, một tay cầm bầu ngực mà xoa bóp.

Tư thế này làm đầu vú đặc biệt nhô lên, bị hắn lấy ngón tay vân vê, khống chế sức lực mà nhẹ nhàng lôi kéo.

Lê Sân bất giác nhỏ giọng rên rỉ.

Nhưng cô không thể trắng trợn táo bạo quá mức, đây là ở dưới lầu, chỉ cần âm thanh lớn hơn một chút thì phỏng chừng Hebert và Reza đang ngủ mơ cũng phải bừng tỉnh.

Cho nên cô phải nắm chặt lấy mặt bàn như muốn chậm lại từng đợt sóng triều khoái cảm.

Dietrich cũng không muốn buông tha cô như vậy.

Hắn hôn phía sau cổ cô, hơi thở ướt át nóng bỏng men theo rãnh lưng mà đi xuống.

Tay hắn rời khỏi ngực cô, lại bắt lấy hai chân trắng nõn để sát cạnh hông mình.

Nơi nóng rực của hắn chỉ cách trai thịt của cô một lớp vải.

Dietrich cọ xát không nhanh không chậm như cũ, làm đường đi vốn khô khốc dần dần ướt đẫm, lưu lại vệt nước ở quần lót.

Hắn đè vào chỗ phồng lên, vải dệt bị dính ướt liền len lỏi vào khe hở giữa hai cánh hoa, phác hoạ ra hình dạng tươi đẹp mà dâm mĩ.

"Ngài, ngài nhanh lên..."

Lê Sân có chút khó nhịn, cô chủ động vặn vẹo mông, âm thanh nỉ non như ruồi muỗi.

Thân thể đã trải nghiệm qua tình dục nên vô cùng mẫn cảm, dưới sự khiêu khích của Dietrich nên thân dưới cô có cảm giác hư không, cần được hắn lấp đầy.

Dietrich như không nghe thấy.

Cánh tay hắn chống phía trên cô, bao phủ chặt chẽ thân hình nhỏ xinh, bao vây cô bằng hơi thở của mình. Thân dưới của hắn bắt chước động tác mờ ám, va chạm với cô lúc nhẹ lúc nặng.

"Em nói gì?"

Giọng trầm khiến người tê dại vang bên tai, hơi thở nóng rực của người đàn ông làm vành tai cô bừng đỏ, mơ hồ dụ hoặc:

"Nói cho ta, em muốn gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net