Nghe lời trái tim & giả thành thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dietrich bị một mảnh khăn tay lạnh băng làm cho tỉnh.

Thực tế hắn cũng không tỉnh táo lắm, chỉ mở hai mắt mông lung, đờ đẫn nhìn ánh đèn chói loà.

Ký ức của hắn đã dừng lại trên mấy bình Vodka kia.

Khi đó, cô nàng tên Mia tham gia nói chuyện cùng bọn họ nên Lex và Conrad rất vui. Đối với bọn họ, Mia là một co gái đầy cá tính, bọn họ rất sẵn lòng vui vẻ với cô nàng một đêm.

Nhưng Dietrich không khơi dậy nổi hứng thú.

Hắn uống từng ly rượu, trước mắt là cô nàng tóc đỏ xinh đẹp, nhưng trong đầu lại nghĩ về cô gái e lệ an tĩnh kia.

Rõ ràng cô để mặt mộc, mặc váy liền áo không vừa người như trẻ con trong trang phục người lớn. Nhưng cô lại mê người đến thế, tựa như trái cây vừa mới chín, ngây ngô lại xinh đẹp ngọt ngào. 

Dường như hắn không thể kiềm chế mà nảy sinh dục vọng với cô, hơn nữa còn có ý định thông qua cô gái khác mà phát tiết cảm xúc này. Nhưng khi nhìn thấy Mia, hắn phát hiện ra điều này quá khó khăn.

Bởi vì cô quá độc đáo, nên chẳng ai có thể thay thế được.

Bọn họ uống hết vài chai rượu, sau khi uống hết xong bốn người đã khá say.

Ký ức cuối cùng của hắn là cảnh Lex và Mia đang hôn.

Đầu Dietrich đau đớn co rút từng cơn, ánh đèn trên đỉnh đầu đong đưa làm hắn có cảm giác quay cuồng buồn nôn.

Hắn cố hết sức nâng tay lên, muốn dùng mảnh khăn lạnh lẽo kia che đi ánh đèn.

"Cuối cùng ngài cũng tỉnh."

Hình như động tác của hắn đã phát ra một ít tiếng vang, nhắc nhở cô gái nhỏ luôn chăm sóc hắn đang ngồi phía mép giường. Sau giọng nữ tức giận là tiếng bước chân nhỏ vụn, ánh sáng phiền lòng rốt cuộc cũng tắt đi.

Cặp mày nhíu chặt của Dietrich cuối cùng cũng giãn ra. 

Bóng người ấy lấy đi chiếc khăn tẩm nước lạnh, chờ nhiệt độ hạ xuống lại vắt khô khăn đặt lên trán hắn.

Nhưng động tác của cô không nhẹ nhàng mấy, mà bởi vì tức giận nên có hơi thô lỗ.

Trán Dietrich bị cô lau đỏ một vùng, tuy hiện tại hắn không có sức lực nhưng cũng không hề mất đi tri giác.

Vì thế hắn quơ một phát đã bắt được tay người nọ, dùng sức kéo cô lại đây.

Hắn nắm được một đoạn tay mảnh khảnh mềm mịn lại yếu ớt, mà chủ nhân của cánh tay cũng không nghĩ đến động tác đột ngột như thế, nên đã bất ngờ mà bị kéo lên giường.

Tóc của cô xoã trên ngực hắn, mang theo loại hương thơm quen thuộc đã khắc sâu trong ký ức của hắn.

Dietrich đè thái dương, muốn thấy rõ thân ảnh nhỏ xinh ấy qua tầm mắt mơ hồ.

Hình như... là cô?

"Ngài, ngài đang làm gì vậy!"

Bóng người giãy giụa kịch liệt, muốn thoát khỏi sự níu kéo của hắn.

"Sao còn chưa buông em ra!"

Tiếng nói của cô trong trẻo xưa nay chưa từng có, không còn thẹn thùng dịu dàng như cũ.

"Không, không phải..."

Dietrich khàn giọng lẩm bẩm.

Đây không phải cô gái nhỏ trong nhà, cô chưa từng lớn tiếng nói chuyện với hắn như vậy, mà cô luôn dịu dàng, và cả sợ hãi.

Nhưng, dung mạo của cô giống cô gái nhỏ như đúc.

Chẳng lẽ đây là mơ sao?

Dietrich mê mê man man nghĩ.

Đúng vậy, đây nhất định là mơ, là hắn không thể xoá bỏ ký ức về cô gái nhỏ, cho nên cô xuất hiện trong giấc mơ của hắn như thế.

Hắn thấp giọng lẩm bẩm thứ âm thanh chỉ mình hắn nghe được, lúc Lê Sân muốn ghé sát vào để nghe, bỗng trong thế giới của cô trời đất quay cuồng. 

Cô bị cái người lẽ ra đang nằm trên giường đè dưới thân.

-----------------

Dietrich còn hơi say, nhưng như thế cũng không gây trở ngại cho việc hắn khống chế cô gái dưới thân.

Dường như hắn chẳng cần dùng sức, đem hai tay cô nâng lên trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng dùng một tay nắm giữ.

Mà bàn tay còn lại nhẹ nhàng xoa gò má cô, như có như không đụng vào da thịt mềm mại tinh tế ấy.

Cơ thể của cô mềm ấm, lạnh hơn một chút so với thân nhiệt nóng cháy của hắn. Xúc giác hư ảo ấy càng làm Dietrich cảm thấy đây là cảnh tượng trong mơ.

Hắn nhìn hai mắt long lanh tầng hơi nước của cô, loại cảm giác ngứa ngáy tận xương quái dị này như đang nhắc nhở hắn đây chỉ là một giấc mộng, cho nên hắn có thể không cần cố kỵ điều gì mà điên cuồng chiếm hữu cô.

Như hắn đã chịu đựng thật lâu.

Dục vọng đến như nước lũ, vừa được phóng thích liền mãnh liệt tuôn trào. Lê Sân nhìn thấy trong mắt ngài thượng uý nhà mình nổi lên sóng gió động trời, có chút tơ máu và đặc biệt tối tăm.

Cổ cô chợt lạnh, bắt đầu nghĩ lại có phải mình đã đè nén hắn quá độc ác không.

Nhưng hiển nhiên bây giờ cô đã không kịp nghĩ lại nữa rồi.

Động tác ôn nhu của Dietrich cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. Giây tiếp theo sau khi vỗ mặt cô, hai mắt hắn đột nhiên tối sầm lai, cúi người hung hăng cắn môi cô.

Không sai, là cắn.

Tuy không dùng sức quá mức, nhưng Lê Sân vẫn cảm nhận được một chút đau đớn.

Hắn rõ ràng biết hôn môi, đầu lưỡi dây dưa chật chội kia đã lấy bớt thời gian hô hấp của cô. Hơi thở hắn nồng mùi rượu, tư thái cường thế không cho phép từ chối khiến cô phải bị động ngẩng đầu lên vâng theo.

Đôi môi hơi tê dại lại đặc biệt kích thích thần kinh của hai người.

Dietrich cuối cùng cũng nhấm nháp được sự ngọt ngào của cô, như lữ khách gặp hạn nơi sa mạc thấy ốc đảo mà điên cuồng chiếm lấy.

Thân thể hắn dường như không phải ngập tràn máu mà là cồn, mà nụ hôn này chính là mồi lửa nho nhỏ.

Một đốm lửa nhỏ có thể thiêu cháy cả đồng cỏ xanh.

Lê Sân bị hôn đến choáng váng đầu óc, loại hôn ướt át thô bạo lại khiêu khích này khiến cô ngập trong cảm giác kích thích chưa từng có.

Nhưng chưa đợi cô biểu hiện cảm xúc gì, Dietrich đã rời đi.

Khi môi hai người tách ra lại kéo theo một sợi chỉ bạc, có vẻ sắp rơi nhưng lại treo bên khoé môi cô.

Dietrich vươn tay, chậm rãi lau đi, thuận tiện lướt qua đôi môi bị mình chà đạp đến mức sưng đỏ.

Trong nháy mắt như thế Lê Sân đã cho rằng hắn thuộc trường phái dịu dàng, nhưng sự thật lại chứng minh, trong từ điển của dã thú không tồn tại hai chữ dịu dàng.

Hắn chỉ an tĩnh trong lúc ấy.

Ngay sau đó, cô nghe thấy âm thanh áo lụa bị xé rách.

Chiếc váy liền áo rộng thùng thình không vừa người kia rõ ràng có chất liệu vải bố rắn chắc, giờ phút này đã hoá thành giẻ lau, rơi rụng thê thảm trên giường.

Cô gần như trơn bóng nằm trước mặt hắn, chỉ còn chút che đậy ở thân dưới.

Ba giây sau, chút che đậy ấy cũng không còn. 

Tuy ánh đèn đầu giường rất tối tăm, nhưng lại khiến thân thể cô tràn ngập một lớp sương mù mịt mờ. Da thịt trắng hồng nõn nà qua ánh đèn mập mờ càng thêm bóng loáng như tơ lụa.

Dietrich lẳng lặng nhìn từng tấc đường cong kia.

Hai bầu ngực dưới sự nỗ lực phát triển của Lê Sân đã lớn lên rất tốt, không hề kém so với các cô gái khác, thậm chí do bảo dưỡng thoả đáng mà trông vô cùng tròn trịa.

 Núm vú hồng nhạt bởi vì bất ngờ bị lạnh mà hơi run rẩy, lên xuống theo hô hấp của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net