Ngọt ngào & Nguy hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Dietrich tỉnh dậy từ cơn mơ.

Trần nhà quen thuộc, bày trí quen thuộc, hắn vẫn ở trên giường của mình.

Nhưng lần này đầu không đau đến mức sắp vỡ ra, cũng không lẻ loi một mình.

Hằn nghiêng đầu nhìn đầu nhỏ xù xù trên cánh tay mình, khoé miệng bất giác cong lên, vùi đầu vào cổ cô.

Hương hoa ngọt ngào quanh quẩn bên người hắn, cô gái nhỏ bị hắn làm cho ngứa ngáy lẩm bẩm mơ màng vài câu, chui vào lòng ngực để né tránh môi hắn.

Sau khi thấy vòm ngực nhẵn nhụi ấm áp, cô thay đổi một tư thế thoải mái khác rồi lười biếng cọ cọ.

Dietrich vuốt ve mái tóc mượt mà, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô.

"Buồn ngủ..."

Lê Sân nhíu mày, hàng mi dài có hơi run rẩy, cố gắng hết sức đẩy mí mắt nặng trĩu lên.

Dietrich cũng không nóng nảy, chỉ chăm chú nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, như đại dương xanh biếc dưới ánh mặt trời, khiến người ta muốn đắm chìm trong đó.

"Em ngủ chút nữa cũng được."

Hắn siết chặt cánh tay đang ôm cô gái nhỏ, giam cầm thân thể mềm mại của cô ở trong ngực.

Lê Sân làm ốc sên lười trong chốc lát, cuối cùng cảm thấy mắt không còn mờ nữa, lúc này mới ngáp dài ngẩng đầu lên.

Vừa mở mắt, chính là sắc đẹp gần trong gang tấc đánh sâu vào thị giác.

Lê Sân: Muốn, muốn hít thở không nổi....

Nhìn thượng uý vào buổi sáng sớm nét mặt tinh xảo, ngũ quan đột phá đến tận chân trời, thêm một lớp filter là có thể biến thành tranh sơn dầu.

Tóc đen vì nằm ngủ nên hơi xoã, mềm mại rũ xuống trán, khiến hắn bớt đi vài phần khắc nghiệt dữ dằn mà trở nên tươi sáng hơn nhiều.

Chưa kể hắn còn đang mở to đôi mắt xanh trong veo ấy nhìn cô đầy dịu dàng.

Trái tim thiếu nữ của Lê Sân bất giác run rấy.

Mặt cô ửng đỏ, tay lại không ngượng ngùng mà ôm lấy hắn, thuận tiện hôn chụt lên đôi môi mềm mại xinh đẹp trước mặt.

Dietrich hiển nhiên không nghĩ tới sẽ bị cô tập kích bất ngờ, sững sờ một lát rồi lại cười bất đắc dĩ.

"Ngài, ngài lại nhìn chằm chằm em như thế thì..."

Hôn trộm thành công, Lê Sân, làm ra dáng vẻ đà điểu rụt cổ, che lại hai má đỏ bừng, có hơi lúng ta lúng túng:

"Thì em ---"

Sẽ hôn hắn nữa!

Ngài thượng uý dịu dàng quá mức bùng nổ hormone, nếu không phải thân mình yếu ớt thì cô thật sự muốn cùng hắn đại chiến thêm 300 hiệp nữa!

Mặc dù Dietrich cũng thích bộ dạng ngượng ngùng này của cô, nhưng hắn đã nhạy cảm nghe được tiếng dạ dày của cô gái nhỏ đang phát ra tiếng kháng nghị, vì thế chỉ nhéo nhéo chóp mũi cô, hơi chống người lên.

"Em muốn ăn chút gì không?"

Hắn đứng dậy, chăn bị kéo xuống lộ ra thân thể trần trụi. Ánh mặt trời chói loá từ khe hở, chiếu sáng đường nét cơ bắp săn chắc và hoàn mỹ của hắn.

Lê Sân: (ˉ﹃ˉ) Tôi muốn ăn anh.

Đương nhiên cô chỉ nghĩ trong lòng như vậy chứ không dám nói ra. 

Phải biết rằng, cô còn chưa hồi phục sau màn tình cảm mãnh liệt đêm qua đâu.

Hai người thân mật một lúc, Dietrich đứng dậy đi rửa mặt trước. Động tác của Lê Sân cũng rất nhanh, thậm chí còn kịp cài cúc áo quân phục cho hắn.

Ừm, nếu cô đã cởi nó ra thì đương nhiên phải tự cài lại rồi.

Khi mọi việc xong xuôi, bọn họ liền nắm tay nhau đi xuống lầu.

Lão Hebert không ngốc, ông đã nhìn ra tâm tư của cậu chủ nhỏ từ lâu nhưng không nói toạc ra. Mà bây giờ rõ ràng hắn đã thành công, ông cũng vô cùng cao hứng vì cậu chủ.

Người nhà Dietrich đã không còn, chỉ còn Hebert sống với hắn, hiện giờ Dietrich đã tìm được người con gái mình thích thì đương nhiên đó là một sự kiện đáng ăn mừng. 

-------------------

Sau khi Dietrich và Lê Sân ở bên nhau, toàn bộ quá trình đều diễn ra vô cùng đơn giản và ngọt ngào. Không có khúc mắc gia đình, không có kẻ thứ ba quấy rối, có lẽ rắc rối duy nhất là chiến tranh chưa kết thúc.

Lê Sân hiểu rõ, tuy rằng hiện tại nhìn có vẻ sóng yên biển lặng, nhưng sẽ có một ngày nó bùng nổ.

Cũng bởi thế, Dietrich dặn cô không cần ra ngoài, Hebert sẽ mua giúp mọi thứ cô cần.

Hôm ấy, vừa lúc Dietrich bị quân đội triệu tập và sẽ mất khoảng một tuần đến khi hắn trở lại. Lê Sân liền liệt kê danh sách đồ dùng còn khuyết thiếu trong nhà, để Hebert cầm theo giấy đi mua.

Nhưng Hebert xưa nay đều vội vàng về sớm cho kịp giờ, hôm nay đã lâu không thấy bóng dáng.

Nhà to như vậy nhưng chỉ có một mình cô, mà Lê Sân cũng không lo lắng cho bản thân mình bởi cô sẽ không chạy đi lung tung. Chỉ là Hebert dù sao cũng đã lớn tuổi, lại có quan hệ sâu sắc với Dietrich, nếu xảy ra chuyện gì thật...

Lê Sân sốt ruột đi đi lại lại trong nhà.

Không thể tìm hiểu từ hệ thống, cô đã thử qua. Nhưng cô cũng không quen biết ai ở xung quanh, phương pháp liên lạc mà Dietrich đưa cho Hebert cô cũng chưa kịp xem. 

Lê Sân hơi khó xử, nhưng cô tỉnh táo hiểu rõ bản thân không thể đi ra ngoài.

Đêm nay đặc biệt dài. Lê Sân nằm một mình trên giường Dietrich, xung quanh đều là mùi hương của hắn, nhưng lại thiếu hắn.

Cô bị chiều hư.

Ngoại trừ ba tháng đầu gian nan, thời gian còn lại được Dietrich che chở, cô không chỉ không chịu khổ mà còn sống rất tốt.

Vì vậy cô cảm thấy an tâm, quên mất mình còn đang trong môi trường ngập tràn chiến tranh, chỉ cần Dietrich không ở đây, cô sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.

Trong màn đêm tĩnh mịch, chỉ cần tiếng động nhẹ cũng có thể khuếch đại đến bên tai cô.

Ở phòng khách cũng không ngoại lệ.

Lê Sân nghe thấy chút tiếng động lạ, bởi âm thanh này cũng không nhẹ. Trước khi ngủ cô đã khoá trái cửa sổ và cửa phòng, và để đề phòng, dưới gối cô có súng mà Dietrich để lại, trên đùi thì buộc dao găm.

Cô im lặng siết chặt khẩu súng và cầm chắc trong tay.

Âm thanh trong phòng khách đã dừng lại, tiếp đến là tiếng bước chân cố gắng hạ thấp. Lê Sân ngừng thở, toàn bộ dây thần kinh đều căng chặt.

Người nọ xoay nắm của tay và nhận ra nó bị khoá. 

Bên ngoài yên tĩnh một lát, và sau đó âm thanh va chạm của kim loại vang lên. Tuy rằng rất nhỏ, nhưng Lê Sân nghe được đó là tiếng đang mở khoá.

Từ đó, Lê Sân biết người tới không phải Hebert, cũng không phải Dietrich.

Bọn họ đều mang theo chìa khoá phòng.

Cô rón ra rón rén bò xuống, dựa vào dáng người nhỏ nhắn mà chui xuống gầm giường.

Nếu đã mở được cửa chính thì khoá phòng này đương nhiên cũng không làm khó được hắn.

Sau khoảng nửa tiếng, Lê Sân nghe thấy ngoài cửa có tiếng "xoành xoạch" giòn tan, hình như người nọ đã mở được khoá.

Sàn làm bằng ván gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt, Lê Sân đợi cặp chân kia đến gần mép giường -- hắn mang quân ủng, là binh lính, nhưng không giống Dietrich.

Xem cơ bắp của bắp chân thì dáng người hắn ta rất nhỏ gầy.

Vì vậy, từ vị trí của Lê Sân, có thể xuyên qua khăn trải giường mà trực tiếp tấn công vào đầu gối. Nếu đổi thành Dietrich thì chỉ là cẳng chân.

Lê Sân không biết mục đích của hắn nên chỉ có thể chờ đợi.

Người nọ rõ ràng bởi vì cô mà đến, hắn sờ lung tung trên giường nhưng chỉ chạm đến đệm chăn mềm mại, người đáng lẽ nằm ở đó thì không thấy bóng dáng đâu.

 Hắn cảm thấy hơi kỳ quái, xoay người đi bật đèn.

Lúc này, Lê Sân rút dao găm ra, dùng sức chém vào đầu gối hắn một cách nhanh chóng và chuẩn xác.

Lưỡi dao sắc bén cắt vào da thịt hắn ta ngay lập tức, đùi phải của hắn ta lập tức cong xuống, quỳ một chân.

Độ cao như vậy đủ để Lê Sân đè súng lên ngực hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net