Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDITOR: Đào Nhiên

Beta: Akki 

Trên con đường sầm uất ở Hẻm Xéo, một đứa trẻ tầm sáu bảy tuổi chạy dọc trên đường thỉnh thoảng cứ cười khúc khích liếc nhìn mẹ nó, nhăn mặt và thè cái lưỡi nhỏ ra trêu ghẹo.

Người phụ nữ với khuôn mặt dịu dàng nở một nụ cười đầy cưng chìu đi theo cậu bé. Sau khi ra khỏi đường đôi mắt cô mở to hết cỡ và hét lớn: "Cẩn thận—!!!"

Lời nhắc nhở của cô có chút muộn màng, đứa trẻ đã đâm sầm vào người thanh niên tóc đen xuất hiện ngay trước khúc cua nhỏ, bàn tay vì dính kem mà ẩm ướt của đứa nhỏ chạm lên chiếc áo choàng màu xanh đậm của anh ta làm in lên một bàn tay be bé.

Khuôn mặt của mấy kẻ đi phía sau người nọ khẽ biến, phù thủy tóc vàng gần đó đã nhanh chóng rút đũa phép của bản thân ra, bước về phía người thanh niên .

"Pott... Ngài Potter..." nhanh như chớp nữ phù thủy chạy tới vòng tay qua đem đứa trẻ ôm vào trong ngực, mặt đầy sợ hãi lùi về phía sau vài bước: "Xin lỗi..... chúng tôi không cố ý mạo phạm..."

Đứa trẻ hoàn toàn không bị bầu không khí cô đọng tại hiện trường làm ảnh hưởng, nghiêng đầu nhìn người trước mặt một cách tràn đầy tò mò rồi bỗng nhiên đôi mắt nó sáng lên, chỉ vào người thanh niên tóc đen trước mặt, nói một cách hứng khởi: "Harry Potter—"

"Cain" người phụ nữ cơ hồ sắp khóc đến nơi, một phen dùng tay bịt kín miệng đứa nhỏ của mình lại.

Chàng trai tóc đen lặng lẽ cúi người lau chùi chiếc áo choàng của mình, anh ta cũng chẳng để ý đến người mẹ mặt mày đã tái nhợt đến sắp ngất kia, bình đạm dùng đôi mắt ngọc lục bảo đánh giá đứa trẻ không hề biết sợ là gì kia một phen, khóe miệng hơi cong, rồi nhìn đi chỗ khác.

"Không sao."

Sau đó cất bước đi, rời khỏi nơi lôi kéo sự chú ý của nhiều người cho dù đứng từ đằng xa họ vẫn đang hướng mắt nhìn lại.

Mãi cho đến khi người nọ đi khuất, nữ phù thủy mới cúi đầu xuống ôm đứa trẻ như được ân xá mà lao vào đám đông.

Cain nhỏ bé hoàn toàn không hiểu được lý do gì mà mẹ mình lại sợ hãi người kia như vậy. Nó vẫn nhớ người đàn ông xinh đẹp nọ vừa chỉ vào tờ báo vừa nói với nó rằng anh ấy đã đánh bại tên ác ma xấu xí, Cứu Thế Chủ Harry Potter vĩ đại, là một người rất lợi hại và tuyệt vời.

Đứa trẻ nằm trên vai mẹ nhìn về phía sau. Dòng người nhộn nhịp tách ra hai bên một cách nhanh chóng, khiến nó có thể thấy rõ những người đang di chuyển.

Bước chân của thanh niên tóc đen không nhanh, thắt lưng thẳng và góc áo choàng màu xanh đậm lắc lư đều đặn, như thể có một nhịp điệu kỳ lạ. Một số phù thuỷ dừng bên lề đường, có kẻ lại sợ hãi đề phòng, một số thì như phấn khích cực kỳ, cúi đầu gập lưng làm điệu bộ kính cẩn tuân theo, không một ai dám dị nghị điều gì.

Cain xoa xoa cái mũi nhỏ bị đau của mình, dường như có thể ngửi thấy hương chanh nhẹ nhàng thoang thoảng trên áo choàng lúc nó va vào ngài Potter khi nãy.

Người đàn ông không hề tức giận vì quần áo của anh ta bị vấy bẩn. Hai tay giữ vai nó rất dịu dàng, không buông ra cho đến khi nó lấy lại thăng bằng và đứng vững.

Vị Cứu Thế Chủ thực sự là một người hiền lành và tốt bụng —

Harry, người vừa được một đứa trẻ ngây dại phát cho một cái thẻ người tốt bước qua đám đông bị bất ngờ tách ra, dẫn cấp dưới của mình đến nơi mà anh ta đã hẹn trước.

Trong một nhà hàng thanh đạm sạch sẽ, một số phù thuỷ đang chờ đợi trông điệu bộ có vẻ không yên, rồi tất cả đồng loạt đứng dậy khi thấy những người vừa đẩy cửa bước vào. Harry khẽ gật nhẹ đầu với mấy người họ, đôi mắt bình thản rơi xuống khuôn mặt quen thuộc phía đối diện, với một chút thay đổi nhỏ và giọng điệu hơi tăng lên: "Sirius?"

Phấn khích bao trùm cả khuôn mặt của Sirius, ông muốn nhào qua ngay lập tức nhưng khựng lại khi nhìn thấy khuôn mặt bình thản của anh, đôi môi giật giật chuyển động, mờ mịt mở miệng: "Harry–"

Từ biệt vài năm, đứa bé ngây thơ tràn đầy nhiệt huyết năm nào vì điều gì lại có thể trở nên trầm ổn như vậy? Nhìn thấy mình cư nhiên vẫn có thể nhẫn nhịn mà không nhào lên ôm?

Mấy năm nay rốt cuộc đã xảy ra những gì?

"Hắn ta, bọn họ nói con..." Sirius do dự nhìn vào biểu cảm thành thật của những phù thủy kia với ánh mắt nghi ngờ, và một lần nữa mọi ánh mắt đều đổ dồn lên gương mặt ông, lắp bắp mở miệng "Nói con... hiện tại..."

Harry khẽ cười lên, đôi mắt lạnh lùng vô cảm liếc nhìn xung quanh, "Đi ra ngoài."

Sirius sững người kinh ngạc một chút khi thấy người đàn ông phía sau Harry khẽ cúi đầu đi ra khỏi cửa hàng, các quan chức của Bộ Pháp thuật mà ông ta dẫn đầu im lặng, khẽ rùng mình run rẩy một chút. Bọn họ nhanh chóng đi vượt qua, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn lại...

Cánh cửa "cạch" một tiếng rồi đóng lại, căn phòng an tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy được tiếng kim rơi.

Sirius lo âu, cảm thấy huyệt thái dương của mình đang nảy lên thình thịch, lồng ngực bị đè nén đến sắp nổ tung, tất cả niềm vui đoàn tụ giờ biến thành những tiếng tim đập nhanh dồn dập tràn đầy lo lắng một cách khó hiểu.

Sau một hồi im lặng, ông hỏi với giọng ngớ ngẩn ngập ngừng: "Cho nên, con là..."

"Bọn họ lại nói với cha đỡ đầu cái gì sao?" Harry chậm rãi đứng trước mặt hắn, hơi nghiêng đầu quan sát trong chốc lát, thấy khí sắc ông trông còn tạm được, đôi mắt sắc lạnh dần dần dịu lại.

Sirius thử thăm dò đè một tay lên vai anh, ánh mắt mang theo nồng đậm chờ đợi cùng hoang mang, nở một nụ cười cổ quái, "Bọn họ tự nhiên lại gọi con là Chúa tể bóng tối – thật nực cười, điều đó không phải sự thật mà đúng không? Hahaha—"

Chàng thanh niên tóc đen lặng lẽ nhìn lại ông cho đến khi nụ cười của cha đỡ đầu biến mất khỏi khóe miệng, khuôn mặt dù không còn trẻ trung nhưng vẫn rất đẹp trai từ từ nổi lên lo lắng cùng tức giận, và một chút khó tin.

"Ta không tin..." Những ngón tay của Sirius trên vai anh siết lại từ từ, "Tại sao... làm sao có thể..."

Harry nhướn mày hờ hững, với giọng điệu chế nhạo nhẹ. "Đó chỉ là một cái danh hiệu mà thôi, không cần chuyện bé xé ra to."

"Con nghĩ rằng ta đang làm ầm ĩ?!" Sirius nhìn chằm chằm anh một cách hoài nghi, "Harry, con đã quên James và Lily chết như thế nào rồi sao?! Con đã quên vì sự bình yên của thế giới pháp thuật, chúng ta đều phải trả giá như thế nào ư? – Làm thế nào con có thể cho phép những người ngoài kia đặt cái danh hiệu như vậy lên người con?"

"Vì vậy, bọn họ nhờ người quay về để thuyết phục con thu tay lại sao?"

Harry cảm thấy khá buồn cười.

"Thật thú vị," anh lắc đầu và nhẹ nhàng nói, "sau khi người rơi vào bức màn che kia con đã điên cuồng chất vấn người khác như một kẻ điên, nhưng bọn họ chỉ biết nói xin lỗi với con, ngay cả khi con tiêu diệt được Voldemort cũng không một ai nghĩ đến việc thay con đi cứu người trở về."

Đối diện với cặp mắt xanh lạnh lẽo không hề có tí sức sống ấm áp kia, Sirius rét run, cả người không nhịn được hơi rùng mình.

"Bây giờ con được gọi là Chúa Tể Bóng Tối, còn những kẻ đó, bọn họ thì không tiếc bất cứ giá nào đi tìm người." Harry quay mặt đi, đôi mắt rủ xuống, giọng anh có chút không rõ ràng. "Độ nổi tiếng của cái xú danh này quả nhiên so với cái danh Cứu Thế Chủ dùng tốt hơn là đằng khác."

"Harry," Sirius nhắm mắt và mở rộng vòng tay ôm anh vào lòng, câu hỏi phát ra phảng phất như thể đang cầu xin, "Con không giống như Voldemort, phải, những gì bọn họ nói... con chưa từng làm bất cứ thứ gì, có phải không?"

"Ý chú là gì? Thành lập lực lượng của chính mình, từ chối sự xúi giục của Bộ Pháp thuật, tiêu diệt những Tử thần Thực Tử cũ, hay chấp nhận sự giúp đỡ của những quý tộc máu trong sẵn sàng quay đầu?"

Harry ôm eo cha đỡ đầu và vỗ nhẹ vào nó. Giọng điệu thanh thuần và sạch sẽ, giống như đứa bé trong mắt chỉ có trắng đen rõ ràng nhiều năm trước kia, đôi mắt xanh tuyệt đẹp của anh nheo lại trong sự hài lòng.

Đã lâu lắm rồi không có ai dám ôm anh như vậy.

"Tất nhiên con không giống với Voldemort," anh nói, "người của con chủ yếu là những phù thủy từ khi sinh ra đã mang nửa dòng máu hoặc Muggle – họ có thể hòa đồng tốt hơn nhiều so với những Slytherin có đôi mắt cao hơn đầu, và tuyệt đối không có việc đũa phép chĩa về phía những người dân vô tội."

Tâm trí của Sirius hiện có chút rối bời bởi hai lý do thoái thoác có chút hỗn loạn, "Nhưng tại sao họ lại sợ con đến như vậy? Chú mới biến mất vài năm, và con thực sự có thể khiến cho danh tiếng của bản thân tệ hại đến vậy."

"Đen hay trắng, không phải chỉ dựa vào một câu của bọn họ thôi sao?" Harry gác cằm lên vai chú, ánh mắt chăm chú nhìn xuống sàn gỗ sáng bóng, biểu cảm của anh vẫn trấn định, giọng nói giống như một tiếng chuông rất xa xâm, "Hiên ngang lẫm liệt mà khẳng khái hy sinh mới là một vị Cứu Thế Chủ tốt. Đứa trẻ sống sót sau khi đánh bại tên Hắc Ma Vương, tiếng tăm của Cứu Thế Chủ còn vang xa hơn cả ảnh hưởng của Bộ Pháp Thuật chính là thứ nghẹn đắng ở cổ họng của bọn họ, muốn diệt trừ hoàn toàn, loại bỏ tất cả các chướng ngại vật chắn đường bọn họ không phải hay sao—"

Sirius lập tức đau lòng gần chết, đến nỗi ông cảm thấy đứa con đỡ đầu đáng yêu của mình đã chịu một nỗi oan khuất cực lớn. "Nói cho chú biết Harry, chuyện gì đã xảy ra sau khi chú rời đi?"

Khóe miệng chàng thanh niên tóc đen khẽ cong lên và vùi mặt vào lòng ông, khe khẽ đáp lại, "Được."

Sau đó, Harry phải mất một thời gian dài để giải thích chi tiết về cách họ tìm thấy các Trường Sinh Linh Giá và cách chiến đấu với Voldemort. Sirius nghe đến đoạn anh xém chết vì bị tấn công bởi lời nguyền chết chóc của Voldemort thì tròng mắt từ trong hốc mắt xuýt nữa thì nhảy ra ngoài.

"Merlin," ông nhảy ra khỏi ghế, vội vàng nắm lấy tay Harry và nhìn cả người con đỡ đầu, "Con thật sự ổn không? Đã kiểm tra kỹ hết chưa?"

Harry quay mặt đi: "Đã kiểm tra nhiều lần rồi ạ."

Anh nhìn chằm chằm vào tách trà đã nguội lạnh trên bàn và nói với giọng khàn khàn: "Không lâu sau chiến thắng của bọn con, chú có biết Bộ Pháp thuật đã làm gì không? Họ giương cao ngọn cờ công lý, tịch thu đũa phép và giám thị mọi hành động của con. Họ như đang cố gắng tìm hiểu xem bản thân con có còn bị ảnh hưởng bởi Trường Sinh Linh Giá của Voldemort hay không."

Sirius rùng mình với cơn phẫn nộ, "Đám người chết tiệt—"

"Những người bạn của D.A. đã cố gắng giải cứu con và họ bị buộc tội do thông đồng với kẻ địch", Harry bị cha đỡ đầu của mình ôm chặt, nhắm mắt lại và dựa vào ngực ông, thở dài như thể rất mệt mỏi. "Neville đã mất, Luna cũng đã hi sinh, Ron và Hermione thì bị tra tấn bức cung để hòng tìm hiểu quá trình chúng con truy tìm Trường Sinh Linh Giá giờ đang được điều trị ở St. Mungo đã hơn năm năm, ngay cả cha mẹ của chính mình cũng không thể nhận ra. Nếu không có cớ sự này, họ đã quyết định sau chiến tranh sẽ kết hôn."

"Nhưng khi Voldemort còn nắm quyền, những kẻ tự cho là công lý đầy mình kia dường như không chấp nhận được một chút nguy hại kia đang ở cái xó xỉnh nào?"

Sirius ôm chầm lấy đứa con đỡ đầu gần như đã mất tất cả vào lòng và những ngón tay của ông run rẩy nhẹ nhàng chạm vào mái tóc mềm mại của anh, "Không sao đâu, Harry, không sao đâu, chú sẽ luôn đứng về phía con, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi—"

Harry gật đầu mạnh mẽ và ôm chặt lấy ông. "Vâng. Ít nhất họ đã đưa người trở về —— Đây có lẽ là điều duy nhất con cảm thấy biết ơn bọn họ."

"Tại sao con không giải thích rõ ràng với mọi người", Sirius miễn cưỡng đè xuống cơn nóng giận của mình, "Cho những phù thuỷ ngoài kia biết bọn khốn đó đã làm những gì, thay vì con phải bị đối xử như Chúa tể bóng tối đời thứ ba, để rồi bị mọi người gièm pha — Không phải tất cả các phù thuỷ ngoài kia đều là kẻ ngốc đấy chứ, luôn sẽ có một số người luôn sẵn lòng tin tưởng con chứ."

Harry im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: "Không sao cả, con lại đi muốn niềm tin của họ để làm gì?"

Khóe miệng khẽ nhếch lên, để lộ ra nụ cười không chút độ ấm, lẳng lặng dùng giọng nói bình tĩnh kể lại từng chút từng chút mấy cái sự kiện trong quá khứ.

"Ngày Voldemort để lại cho con vết sẹo này, có bao nhiêu người trong thế giới pháp thuật này đang vui chơi suốt đêm vì bình yên được đổi lấy từ sự hủy diệt của gia đình Potter?"

"Khi con bị bắt nạt ở gia đình Dursley, con cũng đã từng gặp qua một phù thủy bên vệ đường, bọn họ bắt tay con trong sự ngạc nhiên và phấn khích, lại chẳng mảy may để ý đến quần áo của con vì sao lại cũ nát, cơ thể vì sao lại gầy nhẳn trơ cả xương ra, vì lý do gì mà bị cái gia đình 'người thân' kia mắng cho té tát, càng không nghĩ đến rằng, chính vì những hành động lỗ mãng của bọn họ, mà con rất có thể sẽ bị bỏ đói cả ngày."

"Lúc học năm nhất, con gần như đã mất mạng để giành lấy chiến thắng trong trò chơi Quidditch, những phù thuỷ ở chung nhà đã cùng nhau tổ chức ăn mừng cổ vũ cho con. Thế mà chỉ sau một chuyến đi đêm và bị trừ điểm của con, họ vẫn có thể như cũ quay lưng đi cô lập con không có lấy một chút do dự."

"Cũng chỉ vì con đã bảo vệ thành công Hòn Đá Phù Thuỷ từ trong tay của Voldemort, mọi người lại nghĩ rằng con lại là anh hùng một lần nữa. Nhưng đến năm thứ hai, khi mật thất mở ra lần nữa, ngoại trừ Ron và Hermione thì không một ai đứng ra thay con nói một lời giải thích nào."

"Càng không nói đến những việc xảy ra sau này, con bị hãm hại phải tham gia cuộc thi đấu Tam Phép Thuật, hầu như toàn bộ Hogwarts đều ra sức gièm pha và coi thường con; Con đã từng nói với bọn họ rằng, Voldemort đã hồi sinh và cả thế giới pháp thuật thì lại coi con như một kẻ điên mất trí."

"Lúc đó con thật sự rất ngu xuẩn. Bọn họ rõ ràng vì sợ hãi nên mới cố tình nhắm mắt, bịt tai tạo nên cái khung cảnh yên bình, thư thái giả tạo. Ấy thế mà con vẫn cứ cố gắng liều mạng đi giải thích, muốn họ nhìn thẳng vào sự thật nữa chứ."

"Vâng, cho đến khi bọn họ phải bắt buộc đối mặt với sự thật, cuối cùng họ cũng tin những gì con nói rồi lại bắt đầu tung hô, xem con như là vị cứu tinh một lần nữa."

"Hội Phượng Hoàng tổn thất hơn phân nửa, hy sinh không biết bao nhiêu người chỉ để tiêu diệt được Voldemort. Nhưng những người trong miệng chú nói có thể chỉ cho con 120 ngàn điểm tôn trọng và biết ơn trong một giây, hoặc những kẻ ngu ngốc cuối cùng cũng dám ngẩng cao đầu trong Bộ Pháp thuật và cố tình tiết lộ những bí mật như con từng là một trong Trường Sinh Linh Giá của Voldemort, lúc đó con gần như ước mình có thể nhanh chóng chết đi. "

Lời cuối của câu nói vẫn còn run rẩy vang vọng trong không khí, và Harry khẽ mỉm cười, "Vậy Sirius, chú nghĩ gì về cái gọi là dân chúng, cái gọi là danh tiếng, mấy thứ đó rốt cuộc là cái quái gì?"

Đôi mắt của Sirius đỏ dần, cổ họng nghẹn cứng lại không thể phát ra thêm bất cứ thanh âm nào nữa.

Harry từ từ ngồi người thẳng dậy, nhìn thẳng vào cha đỡ đầu và thì thầm: "Chú hỏi con tại sao không giải thích mọi chuyện lại để họ tuỳ ý đặt cái danh hiệu Chúa Tể Bóng Tối lên đầu con? Nếu con làm những thứ khiến mọi người nghĩ con là Chúa Tể Bóng Tối lại có thể bảo vệ được người bên cạnh, không cần quan tâm đến những kẻ ngu xuẩn quát tháo xung quanh, lại có thể nhận được sự tôn trọng cùng tự do mà con vốn dĩ nên nhận được. Vậy thì con cần gì phải từ chối?"

Sirius theo bản năng muốn gật đầu nhưng cuối cùng vẫn là kiềm chế xuống, bất kể thế nào, ông cũng không muốn con đỡ đầu yêu dấu của mình được đưa vào lịch sử của thế giới phép thuật với cái thân phận này – thằng bé nên có được điều tốt nhất.

"Con đã chịu đựng đủ những khuôn mặt tự cao tự đại cho mình là đúng của của những kẻ đó, đã chịu đủ mấy cái cớ mà họ cho là vì một lợi ích vĩ đại hơn để loại trừ những người bất đồng quan điểm chính kiến vì lợi ích cá nhân." Sắc mặt của Harry rất bình tĩnh, "Như bây giờ cũng rất tốt, lời nói của con hiện tại là đạo lý ở cái thế giới pháp thuật này."

"Sirius, chú nói xem, có phải con làm sai rồi không?"

Sirius luôn cảm thấy có cái gì đó không ổn lắm, khẽ nhíu mày, đối diện với đôi mắt ngọc lục bảo dường như đang khẩn cầu kia, trong lòng không khỏi giãy giụa một chút. Cuối cùng, ông vẫn nghiêng cán cân công lý của mình về phía con đỡ đầu. "Không, là bọn họ đã sai rồi."

Harry rốt cuộc cũng nở một nụ cười ấm áp tràn đầy nhiệt tình nhất từ lúc ông được đưa đến chỗ này. Nam phù thuỷ tóc vàng mới vừa gặp cách đây không lâu lại lập tức đi đến đón hai người họ.

"Thưa Chúa tể, bệnh viện St.Mungo đã sắp xếp ổn thoả, có thể đưa ngài Black đi kiểm tra bất cứ lúc nào."

"Ta vẫn ổn," Sirius cau mày với cái xưng hô kia, cảm giác cả người đều không tốt. "Không cần phải kiểm tra."

"Đi ngay bây giờ." Harry lên tiếng và nhìn vào cha đỡ đầu một cách bất đắc dĩ. "Con vẫn rất lo lắng. Tốt hơn hết là kiểm tra thì tốt hơn."

"Con không đi cùng à?" Sirius ngạc nhiên hỏi.

Harry mỉm cười yếu ớt, "Con cũng muốn đi cùng cha đỡ đầu, nhưng con không được chào đón ở đó, thôi thì đừng đến để làm phiền bọn họ thì hơn."

Nhìn hai người rời đi, chàng trai tóc đen buông xuống nụ cười trên khóe môi, đưa tay chỉnh sửa lại chiếc áo choàng đang hỗn loạn trên người, "Người đâu?"

Một phù thuỷ canh giữ cao lớn khác đang đứng cạnh cửa cúi xuống và thì thầm vào tai anh ta, "Tất cả bọn họ, kể cả những người đang lén lút theo dõi đều bị nhốt trong ngục tối của trang viên, chờ lệnh của Ngài thưa Chúa tể."

Đôi mắt xanh thẫm lãnh tĩnh lộ ra vài tia sáng màu bạc, Harry nhìn bầu trời âm trầm ngoài kia, nhấc chân bước về phía trước, nhẹ nhàng như thể vô ý thuận miệng dặn dò: "Hãy để lại vài thứ mà anh ta đã thấy."

"Vâng thưa Chúa tể của tôi."

HẾT CHƯƠNG 1


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net