Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDITOR: Đào Nhiên

Beta: Akki

Hành lang lầu hai thực an tĩnh, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hoan hô nhỏ dưới đại sảnh, cùng đám mây xa xôi phảng phất như phát ra điệu nhạc mềm nhẹ.

Giày đi trên thảm không phát ra bất cứ thanh âm gì, thanh niên tóc đỏ thong dong bước xuyên qua một cánh cửa phòng, đi tới trước cửa lớn của phòng nghỉ hoa lệ.

Nâng tay phải lên, động tác thực nhẹ đẩy cửa vào, màu sắc ấm áp của đèn tường nhu hoà trút xuống, ————–

Tiến tới gần vị trí bên cửa sổ, một phần lớn sô pha bị giấu trong bóng tối, ánh trăng bên ngoài cửa sổ nghiêng mình soi vào một phần nhỏ, phảng phất như nhiễm một tầng ánh sáng bạc, cái bóng dưới đất bị kéo đến thực dài cho đến khi bị ánh đèn cắt đứt, ở dưới chân hắn hình thành sự đối lập giữa ánh sáng và bóng tối.

Hắn trở tay đóng cửa lại, ánh nhìn phóng tới thanh niên tóc đen ngồi ở trên ghế đang nhắm mắt giả ngủ kia.

"Lord." Percy chậm rãi tiến đến, khi cách ghế dựa còn một khoảng thì dừng bước, thừa dịp người nọ còn chưa mở mắt, nương vào ánh trăng quan sát thần sắc của anh ta, "Scott Ebor đang ở dưới lầu, gã muốn gặp ngài, ngài xem có nên——"

"Để hắn ngày mai tới."

Thanh niên tóc đen nhàn nhạt mở miệng, mí mắt cũng không thèm nâng lên một chút, tựa như đối với người đứng đầu vị trí tranh cử cho cái ghế bộ trưởng Bộ Pháp Thuật tiếp theo đặt ở bên cạnh không có gì là không đúng cả, mà dù có gì đi nữa, thì cùng lắm là.

"Vâng."

Percy lên tiếng, nhưng lại vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt hắn đảo qua thân thể ăn mặc đơn bạc áo sơ mi của anh, lại rủ mắt xuống kính cẩn nghe theo.

"Còn có việc?" Harry rốt cuộc cũng nhìn đến hắn, buông tay xuống, lười nhác dựa vào phía sau ghế.

"Thân thể của phu nhân Narcissa Malfoy đã sắp không chịu đựng được tiếp nữa rồi, hy vọng trước khi ra đi có thể gặp mặt ngài một lần." Percy hơi hơi cúi đầu, ngữ khí bình tĩnh nói.

Bên trong phòng nghỉ lâm vào trầm mặc, một lát sau, Harry ấn mạnh vào tay vịn lạnh băng đứng lên, "Ta đi xem bà ấy—— ngươi thì đến nhà chính của Black báo tin cho chú Sirius đi."

Percy lập tức lấy ra áo gió để ở một bên, nhẹ nhàng giũ ra sau rồi phủ lên thêm cho anh, lúc ngón tay vô tình đụng trúng mu bàn tay lạnh băng kia, mi không khỏi nhăn lại.

Bờ môi của hắn giật giật, lại như cái gì cũng chưa nói, an tĩnh nhìn người trước mắt độn thổ, biến mất dưới ánh trăng lạnh lẽo.

Phòng ngủ được trang trí hết sức lịch sự, tao nhã, cùng phong cách hoa lệ đến loá mắt bên trong trang viên hoàn toàn khác biệt, Narcissa dựa vào gối đầu mềm mại, bàn tay tái nhợt bị thanh niên tóc bạch kim nửa quỳ ở mép giường siết lại với nhau, nghe được thanh âm mở cửa, khoé môi nhợt nhạt chậm rãi giơ lên một chút ý cười đạm mạt.

"Ngài Potter." Giọng nói của bà mang theo một chút mềm mại lại khàn khàn, hơi thở có phần mỏng manh vô lực, "Thực cảm kích vì ngài đã chịu ghé thăm, ta có thể cùng ngài một mình nói chuyện không?"

"Mẹ à——" Giọng điệu của Draco có chút không xong gọi một tiếng, đôi mắt xám từ trước đến nay luôn bình tĩnh giờ đây hiện ra mỏi mệt cùng áp lực thực sâu, trông cực kỳ nặng nề, bi ai.

Ở ngay lúc sinh mệnh của mẹ đang dần đi đến khoảnh khắc cuối cùng, cậu không muốn rời khỏi người này dù chỉ là một giây phút nào.

"Nghe lời đi Draco, chỉ trong chốc lát thôi." Narcissa nhéo nhéo tay cậu, lực đạo nhỏ đến mức dường như không cảm nhận được, trong mắt toát ra thần sắc mềm mại khẩn cầu.

Draco nhắm mắt, nắm chặt tay của bà đặt bên môi hôn nhẹ rồi cẩn thận buông xuống, sau đó mới chậm rãi đứng lên: "Tốt thôi."

Cậu xoay người, cúi đầu với Harry đang tiến lại gần, khẽ khom người xuống, "Lord."

Harry nhàn nhạt gật đầu, nhìn đến khoé mắt có hơi phiếm hồng của cậu, anh thoáng dừng lại chỉ trong một cái chớp mắt.

Gia chủ Malfoy đứng thẳng eo, trên mặt mang lên thần sắc trấn định có phần cứng ngắc, miễn cưỡng che dấu sự chật vật cùng thống khổ dưới đáy mắt, từng bước rời khỏi phòng mà không một lần ngoái đầu nhìn lại.

Cửa phòng được đóng lại, Harry đứng yên trước giường, rũ mắt nhìn sinh mệnh của người phụ nữ trước mắt đã sắp đi đến cuối con đường.

Từ khi Lucius Malfoy qua đời, bà ấy cũng dường như bị thời gian tước đoạt đi một phần linh hồn cùng khí lực, cho dù vẫn còn vướng bận đến con trai của mình, nhưng bà cũng chỉ có thể kiên cường cố gắng chống đỡ được vài năm như vậy mà thôi.

"Ngài Potter," sau tiếng gọi có phần dồn dập, gấp gáp, Narcissa đè ngực áp lực ho vài tiếng, khuôn mặt tái nhợt hiện lên vài tia đỏ ửng do bệnh trạng mang đến, lúc nhìn đến hắn thì đôi mắt sáng đến kinh ngươi, "Ngài đã từng hứa hẹn hoàn thành giúp ta một phần tâm nguyện, ngài còn nhớ không?"

"Đương nhiên."

Lý do Harry đến đây cũng là vì nó, lúc trước người phụ nữ này đã bất chấp nguy hiểm mà mạo hiểm tính mạng che dấu cho anh trước mặt Voldemort, chẳng sợ chỉ vì để cố gắng cứu lấy con trai mình, anh cũng không thể vứt bỏ đi phần ân tình này.

"Bà muốn cái gì?" Harry hỏi.

Narcissa run rẩy một hơi, khẩn thiết cầu xin: "Nếu, nếu ngài thật sự không có khả năng đáp lại tình cảm của Draco, chỉ xin ngài hãy thả nó đi——"

Harry bình tĩnh chăm chú nhìn bà ấy một lúc lâu, ánh mắt càng ngày càng lạnh, cuối cùng lại chỉ nhẹ giọng mà cười, "Bà tựa hồ vẫn chưa hiểu rõ tình huống hiện tại thì phải, Narcissa, từ đầu tới cuối, đều do cậu ta không muốn rời khỏi ta."

Hàng lông mi mãnh dài của Narcissa khẽ run, sắc mặt phút chốc trở nên tái nhợt, "Nhưng ngài từ trước đến nay vẫn không chân chính nói ra lời cự tuyệt."

"Ta vì cái gì mà phải cự tuyệt?" Harry giống như nghi hoặc hỏi, "Một kẻ vì ta mà thức tỉnh huyết thống Nguyệt Tinh Linh của Malfoy, sẽ không thay lòng, sẽ không phản kháng, hơn nữa càng sẽ không bao giờ phản bội, kẻ đó còn trở nên cường đại, ưu tú đến như vậy——"

Narcissa hoảng sợ mở to đôi mắt, môi thoáng run run, "Ngài đã biết?!"

"Ma dược đại sư chuyên cung cấp thuốc ức chế cho cậu ta là người của ta," Harry nhẹ giọng thở dài, trông có chút buồn rầu, "Bà nhìn xem, vì tránh để người khác xấu hổ, ta cũng không có cách nào đem cậu ta đến giới thiệu cho những kẻ khác."

Anh ta nhẹ nhàng bâng quơ oán giận, cả người Narcissa lúc này đã không kiềm chế được run rẩy, bỗng nhiên nghiêng đầu ho khan mãnh liệt, ho đến tê tâm liệt phế, chật vật không tả nổi.

Harry hơi khom lưng, một tay đặt lên vai bà, động tác nhẹ nhàng từng chút vỗ vỗ phía sau lưng, "Narcissa, ta vốn dĩ cho rằng, bà không phải là người sẽ vì tốt cho tương lai phía trước của cậu ta mà tự mình chủ trương bày trò."

Narcissa rốt cuộc hoà hoãn đôi chút, thanh âm ám ách lẩm bẩm nói: "Ngài biết rõ thằng bé có bao nhiêu yêu ngài, từ trước đến nay đều chưa từng buông bỏ... Trải qua nhiều năm như vậy... ngài vốn dĩ biết rõ...."

"Yêu đến mức mỗi tháng buộc phải dùng thuốc ức chế cũng mảy may không chịu thổ lộ với ta?" Khuôn mặt Harry không chút cảm xúc, khóe môi khẽ nhếch, thấp giọng ra chiều tán thưởng nói, "Làm một Malfoy, bọn họ đối với bản thân ra tay cũng thật quyết tâm cùng tàn nhẫn, đúng thật là tính cách được truyền thừa bao đời rất quả quyết."

Nghĩ đến người chồng quá cố, trên mặt Narcissa hiện lên biểu tình có phần chật vật, "Xé toạc vết sẹo của một nữ nhân cũng không phải là phong độ mà một quý ông nên làm."

Harry khẽ nhướng mày vì thái độ bất kính của bà, nhưng cũng không tính toán gì.

Đối mặt với một người mẹ hết lòng yêu thương con mình, trình độ nhẫn nhịn của anh so với bình thường cao hơn không ít.

"Ta hiểu vì sao cậu ta lại lựa chọn như vậy, thật sự." Harry kề sát bên tai bà nhỏ nhẹ nói, "Đem lòng yêu một kẻ vui buồn thất thường, thủ đoạn tàn nhẫn, không biết khi nào sẽ bị những con người chính nghĩa ngoài kia tiêu diệt như một tên đại gian đại ác, thậm chí trên lưng có khả năng còn đeo lên cái danh câu dẫn Chúa Tể Bóng Tối, bán mình cầu vinh, hư danh đồi bại, đối với một Malfoy xưa nay khéo đưa đẩy mà nói, là một giao dịch quá thất bại."

Anh ấn xuống hai bên vai đang run bần bật của Narcissa, giọng nói không kiềm được ý cười vui sướng, "Tất nhiên, cậu ta rõ ràng đã lựa chọn buông tay, thế nhưng lại không khống chế được bản thân khi nhìn đến nhất cử nhất động của ta, bộ dáng âm thầm vui mừng hay thống khổ cũng thật sự là đặc biệt thú vị—— bà có biết không, hiện tại đã có rất ít sự việc có thể khiến ta vui vẻ."

"Không! Nó không như những gì ngài thấy! Tất cả đều là chủ ý của ta, là ta!"

Narcissa dùng hết sức lực của cơ thể nắm chặt lấy tay anh, giọng nói không thể khống chế được mà trở nên kịch liệt bén nhọn, "Bởi vì ta mới mất đi Lucius nên lo lắng thằng bé sẽ đi vào vết xe đổ! Là ta sợ ngài vì mượn sức của những tên Tử Thần Thực Tử năm xưa mà lợi dụng, đùa bỡn tình cảm của thằng bé! Ngày đó, nó không phải vì sợ hãi sự trả thù tàn nhẫn của ngài lên Bộ Pháp Thuật mà lỡ hẹn, là do ta thấy tin tức ngài bị Thần Sáng vây công nên không muốn nó tìm ngài để cùng chịu chết."

"Ngài muốn hận thì hận ta đi có được hay không——"

Từ trước đến nay luôn tỏ ra phong thái cao quý, trang nhã, có thể xem là hình tượng quý phu nhân Malfoy, giờ đây lại mất hình tượng lôi kéo anh khóc không thành tiếng, "Cầu ngài, ngài Potter, cầu ngài...... Đừng làm như vậy với thằng bé, đừng đối xử với nó như vậy... Thằng bé sẽ không chịu nổi việc này đâu, một câu đều chịu đựng không được... "

"Nhưng quyết định cuối cùng là cậu ta đưa ra, không phải bà."

Bên môi Harry treo lên nhạt nhẽo tươi cười từng chút từng chút biến mất, trầm mặc thật lâu lúc sau, dưới khuôn mặt không biểu tình của anh, móc ra chiếc khăn tay đưa qua, lãnh đạm nói: "Có hận hay không, nói ra hay giữ lại đều không có gì quá nghiêm trọng, ta không cần vì những chuyện cũ năm xưa mà bỏ qua một cấp dưới đầy đắc lực của mình được."

Thái độ không để tâm như vậy so với thù hận còn trực tiếp đả thương người khác hơn, mặt Narcissa thoáng chốc xám như tro tàn, ngơ ngác nhìn tay anh đang duỗi ra trước mắt.

"Hơn nữa, bà dường như đưa ra một cái quyết định không sáng suốt trong thời điểm này thì phải." Harry đem khăn tay nhét vào tay bà, mỉa mai hỏi: "Bà xác định muốn ta mở miệng cự tuyệt cậu ta? Ngay sau khi người thân duy nhất của cậu ta qua đời?"

Trái tim Narcissa bị hung hăng kéo lên, "Không——"

Harry lẳng lặng nhìn bà ta bị nhấn chìm trong thống khổ, biểu tình gần như hỏng mất, chỉ cảm thấy nơi đầu ngực trống rỗng. Khi đề cập đến những chuyện cũ bất kham đó, anh đã mất đi cái cảm giác gọi là bi phẫn từ lâu rồi. Lúc nhìn đến người trước mắt này lộ ra biểu tình hối hận cũng không sinh ra bất kỳ loại cảm xúc sung sướng hay vui mừng nào.

Anh từng mất đi hết thảy những thứ đã sở hữu trong tay, bỏ qua tất cả những đồ vật đã từng làm anh mềm yếu, hay vui sướng. Chính thời gian cũng đã bị chậm rãi cọ rửa đến thay đổi hoàn toàn, hoặc nên nói là, biến thành một bộ mặt khác biệt như bây giờ, căn bản chỉ là mình anh thay đổi.

"Bà đã cứu ta, Narcissa, mặc kệ là vì lý do gì, ta đều không nên làm bà ra đi mà vẫn còn vương bận." Harry chậm rãi dùng ngữ khí buồn bã mất mát đã không xuất hiệntừ rất lâu, thật nhẹ nhàng mở miệng nói: "Chính là cho tới hiện tại, dù ta có nói ta đã tha thứ thì bà có đủ thoải mái chăng? Có làm bà cảm thấy đối tượng cần nhận được lời xin lỗi hay cái ăn năn của bà đó giờ đều không phải là ta."

"Ta nói yêu, bà liền sẽ tin tưởng ngay lập tức à? Ngay cả chính bản thân ta còn không biết, ta có còn giữ lại được cái loại tâm tình này hay không."

"Ta chỉ khẩn cầu ngài, đừng khiến cho cuộc đời thằng bé cùng cha nó giống nhau, cho đến lúc chết cũng không lấy được một tia ôn nhu của người mà mình trao hết cả trái tim." Trong mắt Narcissa mang theo một chút mong đợi, giọng run rẩy cầu xin nói, "Cầu ngài, ở thời điểm thằng bé sắp hỏng mất, cho dù là lừa gạt, chí ít cũng hãy cho nó một chút hy vọng để nó có thể chống đỡ đến cuối cùng."

Thế ai cho ta hy vọng đây——

Trong lòng Harry chợt lóe lên tia sáng lạnh băng, không cam lòng cùng tức giận nổi lên, vô số cảm xúc biến hoá cuồn cuộn trong đôi mắt ngọc lục bảo ấy, để rồi cuối cùng cũng chậm rãi hoá thành sóng yên biển lặng.

"Ta hứa với bà."

HẾT CHƯƠNG 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net