Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15
Edit: Độc tem

Tòa nhà Nguyễn thị, lầu 3 là căn ting.

Đang trong thời gian cơm trưa, nhà ăn của nhân viên đồ ăn phong phú vô cùng, không khí náo nhiệt người đông chật chội.


Hôm nay, giám đốc hành chính Hạ Liên không giành được món thịt lợn sốt xì dầu nên có chút thất vọng, nhưng cũng nhanh chóng vui vẻ mang đồ khay ăn ngon ngồi lại bàn bên phía tây đằng kia.


Thư ký Điền Tĩnh lúc này đang bận rộn nói chuyện: —— "Lần trước trong công ty, Lâm Mộc Dương còn nói Trình tổng vì dự án Bắc thành mới lấy phó tổng Nguyễn, tôi xem không giống tý nào, tình cảm vợ chồng người ta cực kì tốt đó."


Trong công ty bát quái ở khắp nơi, công việc vốn khó khăn vất vả, bọn họ cũng chỉ dựa vào những chuyện đó mà giải trí xả stress.


Mấy hôm trước, cuộc chạm trán khốc liệt giữa bạn trai cũ và bạn trai hiện tại của phó tổng Nguyễn đã kích thích thần kinh của không ít người, hai ngày này mọi người luôn bàn tán vài câu về ngày hôm đó.


Nghĩ đến chiếc Bentley mấy ngày gần đây liên tục đến đón phó tổng tan tầm, Hạ Liên không khỏi thở dài:
"haizzz chồng tui còn chưa từng tới đón tui về, xem ra vẫn nên cho quỳ bàn phím nhiều chút."


Hạng Bân nhướng mày, thay nửa thế giới còn lại phản bác:
"Đó là do cô với anh Vũ chồng cô người làm ở thành Đông người ở thành Tây, chờ anh ta tới đón cô cũng về tới nhà mất rồi, cái này không thể trách anh ta."


Hạ Liên nghe vậy cười gật gật đầu, hâm mộ là thật, nhưng quỳ bàn phím cũng chỉ là giỡn thôi, sau đó chợt nghe thấy Điền Tĩnh bên cạnh kêu một tiếng:
"Phó tổng ........."

Hạ Liên giương mắt nhìn lại, người phụ nữ có khuôn mặt thanh mảnh, dung mạo xinh đẹp, đôi lông mày thanh tú như bước ra từ trong tranh, mái tóc màu hạt dẻ uốn lượn xõa bồng bềnh càng làm tăng thêm vẻ mềm mại.

Nhất là đôi mắt phượng kia đẹp đến rung động lòng người.


Đối diện với ánh mắt của bọn họ, Nguyễn Chỉ Âm mỉm cười nói:
"Hết chỗ rồi, tôi ngồi chung với mọi người được không?"

"Mời ngồi, mời ngồi."


Hạng Bân nhanh chóng phản ứng lại, đẩy đẩy khay thức ăn, chừa chỗ cho Nguyễn Chỉ Âm.


Tòa nhà Nguyễn thị nằm trong khu CBD, đồ ăn trong nhà ăn rất ngon, nhưng bên ngoài nhà hàng ngon cũng không thiếu.

Làm trợ lí của Nguyễn Chỉ Âm nửa năm, Hạng bân biết cô rất ít khi đến nhà ăn công ty ăn cơm, trừ khi quên đặt đồ ăn ngoài.

Cậu đoán không sai, Nguyễn Chỉ Âm quả thật đã quên kêu đồ ăn trước.

Chỉ vì vội xử lí công việc với lại cô đang rối rắm thái độ mấy ngày nay của Trình Việt Lâm.

Mỗi ngày anh đều tới trước công ty chờ cô nhưng lên xe lại không nói một lời dư thừa nào.

Muốn nói Trình Việt Lâm không để ý đến cô, nhưng mà bữa sáng cô làm anh đều ăn đủ.

Cùng sống với nhau dưới mái hiên, Nguyễn Chỉ Âm lại không biết làm thế nào để tiến vào trạng thái chung sống hòa hợp với Trình Việt Lâm.


Trong quan hệ xã hội, cô không phải là người hay chủ động.

Đang trong dòng suy nghĩ, Điền Tĩnh ngồi đối diện đột nhiên nhìn về phía cô, trong mắt đầy sự tò mò lẫn phấn khích, Điền Tĩnh bây giờ là thư ký của Nguyễn Chỉ Âm, không sợ cô nhiều như người ngoài, huống hồ Nguyễn Chỉ Âm cũng không phải là một cấp trên khắc nghiệt, thỉnh thoảng cũng sẽ nói chuyện phiếm với nhân viên vài câu.


Cô gái nhỏ sau một hồi đắn đo, thử mở miệng thăm dò:
"Chị Nguyễn, chị với Trình tổng quen nhau như thế nào vậy?"

Nguyễn Chỉ Âm nhìn cô nàng một cái, cũng không giấu diếm, khẽ cười nói:
"Anh ấy là bạn học phổ thông của tôi, chúng tôi từng ngồi cùng bàn một năm."


Nghe được lời của cô, hai mắt Điền Tĩnh sáng lên, giống như đang đắm mình trong dòng phim thần tượng bạn cùng bàn lãng mạn, Nguyễn Chỉ Âm hơi chột dạ nhìn chỗ khác, cô không đành lòng phá vỡ ảo tưởng của cô nàng.

Huống hồ Trình Việt Lâm đã ghi rõ trong thỏa thuận, ra ngoài phải thống nhất khoe ân ái.


Mấy ngày nay, trong công ty, lời đồn cô bị Tần Quyết hủy hôn vì tình cũ, nay đã đổi thành cô và Trình Việt Lâm đã có hôn ước từ nhỏ, vợ chồng tình cảm sâu sắc.


Chỉ là tình hình thực tế so với trí tượng tượng của một vài người lại cách biệt một trời.


Năm lớp 11, Trình Việt Lâm vẫn ngồi riêng một bàn, nhưng lên 12 giáo viên thay đổi từ bàn đơn sang bàn đôi, lúc đó chẳng ai dám ngồi cũng bàn với Trình Việt Lâm, tai họa người người né không kịp lại rơi xuống người Nguyễn Chỉ Âm.

Hai người đối chọi lẫn nhau, ngoài sáng Trình Việt Lâm gây khó dễ, trong tối Nguyễn Chỉ Âm âm thầm phản kích.


Muốn nói lãng mạn, khẳng định không có đâu.


"Ánh mắt Trình tổng nhìn chị dịu dàng bao nhiêu, không biết khi nào chồng em mới có thể học hỏi nét dịu dàng của Trình tổng."


Qủa nhiên, cô gái đứng trong thang máy Hạ Liên đã chứng kiến toàn bộ tình cảnh hôm đó cũng đã trở thành thành viên đam mê phim thần tượng lãng mạn ảo lòi.


"Dịu dàng?"

Nguyễn Chỉ Âm nhớ lại hình ảnh Trình Việt Lâm đối mặt với biểu hiện của Tần Quyết ngày đó, cô lắc lắc đầu cười nhạt:
"Chắc vậy."


Chỉ là anh ta vừa đi khỏi đó đã nhanh chóng thoát vai.

Tòa nhà Lâm Hằng, văn phòng tổng tài.


Phó tổng công ty Tiền Phạn thân mang trọng trách lớn khó khăn lắm mới đánh xong một bàn bi-a, quả bóng cuối cùng cũng đã rơi vào lỗ, anh xoay người, nhìn sang Trình Việt Lâm người mới vừa chấm dứt cuộc họp trực tuyến.

Người đàn ông lạnh nhạt ngồi tựa vào ghế, sắc mặt lạnh lẽo, trên mặt vẫn chưa xóa hết sự áp bách khiến người khác im như thóc trong cuộc họp.


Tiền Phạn thở dài, nhướng mày mở miệng nói:
"Sao vậy, anh Lâm, mấy ngày trước sắc xuân tràn mặt, mấy ngày nay mây đen che lấp là sao. Bọn họ kêu em tới tìm hiểu khi nào mây đen trên mặt boss mới bay hết đi nè, nói cho em biết đi anh."


"Nói với cậu? Cậu thì hiểu cái gì?"
Dứt lời, Trình Việt Lâm lại thông báo cho Bạch Bác chuẩn bị nửa tiếng nữa tiếp tục họp trực tuyến, không thèm liếc cho Tiền Phạn nửa ánh mắt.


Tiền Phạn cảm thấy tình tình anh ngày càng nghiêm trọng, bằng không sẽ không quay trở lại dáng vẻ im lặng xa cách thế này.


Hai năm nay mỗi khi Trình Việt Lâm tâm tình tốt, ngẫu nhiên còn có thể lướt qua dáng vẻ bừa bãi không kềm chế trong quá khứ.

Em trai Tiền Phạn có lòng tri kỷ lại quay về, cậu buông gậy đánh bóng, đi đến ngồi xuống đối diện anh:
"Anh với Phó Sâm Viễn quả nhiên cùng một loại, ba tháng trước nó đúng giờ về nhà chơi game, một tháng trước đã bắt đầu ôm di động tán dóc.Em là có lòng tốt quan tâm nó, nó cũng nói em hiểu cái gì?"

Nói đến đây, Tiền Phạn hừ hừ nhẹ một tiếng
"Gì chứ, lẽ nào mấy người đã thoát khỏi nhân loại rồi, muốn nghiên cứu nguồn gốc của mặt trăng?"

Giọng nói của Tiền Phạn nhẹ nhàng, trên mặt như đang viết anh mà không nói rõ chuyện của mình thì đừng hòng em bỏ qua.


Thấy cậu ta không dễ bỏ qua mình, Trình Việt Lâm ngẩng đầu, thản nhiên nói:
"Anh với cậu không giống nhau, hiểu chưa?"

Lời này vừa nói ra, Tiền Phạm lại càng không vui, đánh giá trên dưới anh vài lần:
"Em nói này Anh Lâm, ngoài trừ anh có hơi đẹp trai hơn em thì cái khác chúng ta có gì không giống đâu?"

Vì để chứng minh khoảng cách về nhan sắc của hai người Tiền Phạn còn dùng móng tay so lớn nhỏ với hạt gạo.


Trình Việt Lâm nhíu mày, khép lại hồ sơ, ngón tay trắng trẻo thon dài chậm rãi chỉ về chính mình, ngữ điệu thản nhiên nói ra sự khác biệt của hai người:
"Anh, đã kết hôn."

Mà cậu thì chưa.

Chúng ta không giống nhau.


"À, còn tưởng chuyện gì, không phải cũng chỉ là diễn viên tạm thời đóng vai chú rể thôi sao, chuyện này cũng coi như đã kết hôn?"
Tiền Phạm rất không nghiêm túc
"Chờ phong ba qua đi, không chừng ngày nào đó Nguyễn Chỉ Âm sẽ lập tức đề nghị li hôn."


Vừa dứt lời, sắc mặt Trình Việt Lâm vừa mới dịu đi không ít, lại bị chọc cho đen mặt, anh chăm chú nhìn Tiền Phạn, lạnh lùng nói:
"Cuộc hôn nhân này của bọn anh, sẽ, không, li, hôn."


"Em biết em biết, bây giờ có thêm thời gian suy nghĩ trước li hôn, không dễ gì li hôn."

(Quy trình li hôn ở Trung Quốc trừ 1/1/2021 có thêm quy định mới là trong vòng 30 ngày kể từ khi cơ quan chính phủ tiếp nhận đơn xin đăng kí li hôn, nếu có 1 bên không muốn li hôn có thể đến cơ quan tiếp nhận xin thu hồi đơn, sau 30 ngày suy nghĩ cả hai phải đến cơ quan đó xin phát giấy chứng nhận li hôn, quá thời hạn không có mặt thì coi như rút đơn.)


Tiền Phạn cúi đầu, còn chưa nhận ra cảm xúc của đối phương, bèn nói thêm một câu:
"Nhưng cái này là dành cho vợ chồng chính thức nên không dễ li hôn, có liên quan gì anh đâu"

Trong phòng một thoáng im lặng, dần dần tràn ngập khí lạnh, Tiền Phạn khoan thai ngẩng đầu, cuối cùng cũng tiếp nhận ánh mắt muốn giết người của người đàn ông đối diện.


"Không phải đâu, anh ........."
Cậu cuối cùng cũng phát giác ra điểm không giống nhau, thử thăm dò nói:
"Lẽ nào anh đột nhiên coi trọng Nguyễn Chỉ Âm ?!"

Trình Việt Lâm nhăn mặt nói: "Nhiều chuyện."


Sau đó đè nén sự ghét bỏ đối với mấy câu trước của Tiền Phạn, hừ nhẹ, nhấn mạnh nói:
"Nhìn không ra à? Không phải đột, nhiên."


Tiền Phạn giật mình: " ......... "
Đâu chỉ là nhìn không ra, quả thực là thâm tàng bất lộ.

Cậu và Trình Việt Lâm quen biết nhau hơn mười năm, biết rõ đối phương hay khẩu thị tâm phi, dù đã có hiểu biết nhưng Tiền Phạn vẫn không thể ngờ được.


"Anh Lâm, không ngờ anh còn chơi trò yêu thầm?"
Cậu bất ngờ đứng lên, đi qua đi lại trong căn phòng tổng tài to lớn, miệng lẩm bẩm:
"Không phải đâu không phải đâu không phải đâu."


Trình Việt Lâm vốn đang tức trong bụng, lúc này càng bị bước chân của cậu làm cho khó chịu, anh xoa xoa ấn đường, hai mắt nhăn lại.


Qua hồi lâu tiêu hóa, Tiền Phạn mới mở miệng tiếp:
"Cho nên tâm tình anh không tốt là vì bị chị dâu chọc giận?"

Hôn ước của Nguyễn Chỉ Âm và Tần Quyết không phải bí mật, Trình Việt Lâm cũng là vì Tần Quyết đào hôn mới trở thành chủ rể hiện tại.

Anh mang theo tình cảm đơn phương trở thành chú rể, nếu chị dâu đối xử không tốt với anh, thế thì không phải tức chết sao!

Trình Việt Lâm cứng rắng trầm giọng nói tiếp:
"Không phải."


Nói xong, anh thoáng nhìn sang hộp cơm trong suốt bên cạnh hợp đồng trên bàn, tiện tay chỉ chỉ:
"Cái này, buổi sáng cô ấy làm cho đấy."


"Chị dâu thật đúng là biết quan tâm anhh."


Thoáng nhìn phần sandwich kia, Tiền Phạn có chút kinh ngạc.

Tiếp theo cậu thở dài thay Trình Việt Lâm, lại không nhịn được phải hỏi ngay:
"Vậy anh tức giận cái gì?"

Trình Việt Lâm dừng một chút, mí mắt nhẹ mở ra, thản nhiên nói:
"Tính tình Tần Quyết tốt hơn anh?"

"Cái này quá rõ."


Tiền Phạm nói một nửa mới phát hiện không đúng, bèn cười cười nịnh nọt:
"Không phải, là do tính cách hai người vốn không giống nhau thôi."


Tần Quyết chính là loại từ nhỏ đã được thầy cô trưởng bối khen là con ngoan trò giỏi, tính tình quả thật ôn hòa, từ nhỏ đã chẳng mấy khi trông thấy anh ta tranh cãi với ai bao giờ.


Chỉ là Tiền Phạn cuối cùng cũng phân tích ra nguyên nhân khiến Trình Việt Lâm không vui vẻ mấy ngày nay là gì —

"Không ngờ anh lại ghen tị với tiền nhiệm như thế nhaaa"

Trình Việt Lâm không thừa nhận, cười nhạo một tiếng, tiện đà hờ hững mở miệng:
"Anh đây cần ghen tị?"

Có sẵn hôn ước cũng không chắc cưới người ta về được, anh đây thèm lo lắng cần ghen tị?

"Người ta dù sao cũng là mối tình đầu." Tiền Phạn nhỏ giọng nói thầm.


"Mối tình đầu là cái gì, chỉ là do cô ấy nhất thời trượt chân thôi."

Trình Việt Lâm nâng mí mắt phản bác, dường như nhớ ra chuyện gì, chậm rãi lấy ra một thứ gì đó trong túi áo, trực tiếp thả trên mặt bàn.


Thấy Tiền Phạn trong chốc lát trợn to hai mắt, anh mới hài lòng mở miệng:
"Anh có cái này, còn cần so sánh với người khác?"

"Ayyooo, em là lần đầu thấy chứng nhận kết hôn rõ ràng đến vậy luôn đó."


Tiền Phạn có chút ngạc nhiên, dù sao thì trước kia cũng chỉ là thấy người ta khoe giấy chứng nhận trên vòng bạn bè.

Trình Việt Lâm ít dùng wechat nhưng anh quả thật không giống người thường, người thường ai có thể mang giấy chứng nhận kết hôn theo trên người.


Tiền Phạn hô giỏi lắm, muốn cầm lại nhìn kỹ một chút, đối phương đã đem cuốn sổ đỏ đỏ kia cất mất.


Thật không ngờ, anh Lâm mới là kẻ âm thầm làm việc lớn, nhanh như vậy đã đem chị dâu rước về nhà.


Không chỉ lãnh giấy nhanh gọn lại còn được tri kỷ mỗi ngày nấu cơm cho.

Thật là làm cho người ta hâm mộ.


Một lát sau, cậu cười nịnh mở miệng:
"Anh Lâm, lãnh giấy rồi anh còn ghen tị Tần Quyết gì nữa, điều này thật không giống anh, vợ của anh ta bị anh lừa trong tay rồi, anh phải kiêu ngạo chút chứ."


"Cần cậu dạy anh?"
Trình Việt Lâm nhếch môi mỏng, dừng một chút, lại nói:
"Cái thời gian suy nghĩ trước li hôn kia, cậu giải thích rõ ràng cho anh đi."

Ăn xong cơm trưa, Nguyễn Chỉ Âm uyển chuyển từ chối lời mời đi ăn nhẹ với Điền Tĩnh và Hạ Liên, một mình vào thang máy quay về phòng làm việc.

Cô sợ hai cô nàng hăng hái quá mức thật sự sẽ hỏi về khoảng thời gian ngồi cùng bàn với Trình Việt Lâm của mình, bọn họ không có ác ý, Nguyễn Chỉ Âm cũng không muốn dùng mặt lạnh để đối xử với họ, thế nhưng nếu nói càng nhiều thì sai càng nhiều, đến lúc đó sẽ không dễ thu dọn.


Cô lắc đầu để đầu óc được thoải mái, rồi mở máy tính chuẩn bị công việc, di động trên bàn lại ong ong vang lên.

Cô nhấn mở wechat, phát hiện là tin nhắn của Tần Tương —
【 Chị Chỉ Âm, gần đây mẹ em ép chết anh em, bà còn giận chó đánh mèo sa thải người phụ trách tổ chức hôn lễ luôn rồi.Em ở nhà cũng không dám nói chuyện, quả nhiên địa vị em trong nhà là thấp bé nhất. Anh em là đồ cặn bã, xứng đáng bị chị đá. Em tuyệt đối, mãi mãi, kiên định đứng phe chị, chị đừng vứt bỏ em được không T_T】

Tin nhắn ngắn gọn, Nguyễn Chỉ Âm nhanh chóng xem xong, ngừng lại một chút, vẫn là lựa chọn không trả lời.


Tần gia cùng với Nguyễn gia có quan hệ nhiều đời, Tần Quyết và Tần Tương trước kia thường đến Nguyễn gia thăm ông nội Nguyễn.

Khi cô mới đến Nguyễn gia, Tần Tương cũng chỉ mới 9 tuổi, Cô gái từng ngây thơ hồn nhiên gọi cô chị gái, ban đầu mỗi khi cô tham các bữa tiệc có nhiều người, Tần Tương còn mang theo Tần Quyết bảo vệ cô.

Mấy năm nay, Nguyễn Chỉ Âm thật sự coi Tần Tương như em gái ruột, nhưng bây giờ cô không biết phải đối mặt với Tần Tương như thế nào nữa rồi.


Chỉ là trong điện thoại Tần Tương có nhắc đến một câu làm cô để ý.

Suy nghĩ một lát, cô thoát khỏi wechat, mở ra danh bạ điện thoại gọi cho một người — "Khang Vũ, có thời gian rảnh gặp nhau chút được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net