Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61

Edit Độc tem

Lâm Tinh Phỉ nghe ra ý cảnh cáo trong lời nói của Qúy Dịch Quân, cô ta nhìn bảng báo cáo trên bàn không nói gì.

Cô ta biết rõ nếu làm gì tiếp theo vào lúc này sẽ khiến Qúy Dịch Quân bất mãn hơn.

"Chuyện này sao có thể!" Lâm Vĩ lấy bảng báo cáo giám định, xem xong trợn tròn mắt nhìn Hứa Tô "Ông là đồng bọn của bọn họ!''

Hắn chưa bao giờ nghe Hứa Hồi lại có thể giữ lại máu cuống rốn của Nguyễn Chỉ Âm.

Hứa Tô nghe vậy chớp mắt rồi nói: ''lời này của anh Lâm mới thật lạ, một người cậu như tôi  có thể bênh vực một đứa cháu gái bên ngoại giả nữa sao?''

Ông thân là cậu ruột nếu không thể xác định thân phận của Nguyễn Chỉ Âm thì hoàn toàn không có lập trường để ủng hộ đối phương.

Con gái của Hứa Thắng Văn và Hứa Hồi đi lạc năm 3 tuổi, máu cuống rốn này cũng được giữ lại lúc đứa bé mới sinh ra.

Cho nên bảng báo cáo giám định này đã đủ chứng minh thân phận của Nguyễn Chỉ Âm.

"Ông --"

Lâm Vĩ vốn định nói Hứa Tô đã nhiều năm không về nước, tại sao lại đến vào đúng giờ khắc quan trọng này, nhưng hắn chưa nói xong đã bị Nguyễn Chỉ Âm lạnh giọng cắt đứt.

"Lâm vĩ, đừng tiếp tục cắn người khác nữa, anh cho rằng tiếp xúc với Dương Bân là có thể giấu được người khác?''

Lời này vừa nói ra Lâm Vĩ đột nhiên hoảng hốt, ánh mắt mơ hồ giống như chột dạ.

Lâm Tinh Phỉ cau mày nhìn mọi chuyện đang diễn ra, cho dù không cam lòng nhưng việc đã đến nước này cả Lâm Vĩ cũng không thể lật mình được.

Cô nhìn lên ánh mắt của Nguyễn Chỉ Âm cảm xúc dưới đáy mắt khá phức tạp, khóe miệng trùng xuống gằn từng chữ: ''Nguyễn Chỉ Âm cô lại thắng rồi.''

Trước mặt Nguyễn Chỉ Âm dù là thành tích hay là tình cảm cô ta chưa từng thắng một lần. Mười sáu năm trước, cuộc sống suông sẻ mà người khác vô vùng ước ao, đến bây giờ chỉ còn lại hai bàn tay trắng.

Cô ta không biết phải làm thế nào thì bóng dáng của Nguyễn Chỉ Âm mới có thể biến mất trong cuộc đời của mình.

"Lâm Tinh Phỉ, tôi đã nói rồi, cô muốn làm gì cũng không liên quan đến tôi, Vì thế không cần tiếp tục khiêu khích tôi.''

"Không liên quan tới cô?'' Trong phút chốc Lâm Tinh Phỉ nhíu chặt mày, lời nói đầy căm hận: ''Cô phá hủy hết mọi thứ của tôi lại có thể thoải mái nói không liên can?''

Nếu Nguyễn Chỉ Âm không trở về cô ta sẽ không mất đi tình yêu thương của ông nội, cũng sẽ đính hôn với với Tần Quyết một cách hợp tình hợp lẽ. vốn dĩ cô ta không phải có kết cục như hôm nay.

"Vốn của cô thì chẳng ai giành được, nhưng không phải tất cả mọi thứ đều là của cô.'' 

Nguyễn Chỉ Âm nói xong không để ý Lâm Tinh Phỉ nữa mà nhìn thẳng Lâm Vĩ nói: ''Mấy ngày trước anh mua blogger phỉ báng làm tổn hại đến danh dự của tôi và công ty, tôi đã báo án với cảnh sát hẳn là sẽ tới tìm anh nhanh thôi.''

Lâm Vĩ nghe thế lập tức thay đổi sắc mặt, bất chợt nhớ lại lần trước ở Nguyễn thị hắn bị bắt giam mấy ngày do Nguyễn Chỉ Âm báo cảnh sát, hắn cười nịnh nói: ''Đây.... chỉ là hiểu lầm thôi, tôi làm như thế cũng là sợ có nhầm lẫn thân phận thôi mà.''

Nói xong nhìn thấy biểu cảm của Nguyễn Chỉ Âm vẫn còn căng cứng, hắn lại nhìn về phía Lâm Tinh Phỉ: ''Tinh Phỉ mau giúp chú hai khuyên nhủ chị họ của cháu.''

Nhưng Lâm Tinh Phỉ lại nghiêng người thẳng thừng né tránh cánh tay đang đưa ra của Lâm Vĩ.

"Tôi không giúp được chú.''

Thái độ của cô ta rất xa cách.

"Lâm Tinh Phỉ, cháu có ý gì?''

"Ý là tôi sẽ không giúp chú.''

Lâm Vĩ không ngờ cô ta sẽ trở mặt, dưới tình thế cấp bách hắn tức giận đỏ mặt tía tai cuối cùng tiến tới cho Lâm Tinh Phỉ một bạt tai.

Sau khi bị Qúy Dịch Quân đứng dậy cản lại, hắn còn chỉ tay vào Lâm Tinh Phỉ hùng hổ nói: ''Đồ vô ơn! Tao là chú ruột của mày! Mày không nghĩ thử tao làm vậy là vì ai?''

Cái tát này của Lâm Vĩ dùng lực rất mạnh, cho dù đối phương đã bị Qúy Dịch Quân cản lại nhưng Lâm Tinh Phỉ cũng bị hắn tát ngã xuống sô pha.

Cô ta ôm một bên mặt, cắn môi, ngước mặt nhìn Lâm Vĩ: ''Chú hai, cháu chẳng kêu chú làm gì cả, chú tự làm sai đáng chịu phạt.''

Chuyện này từ đầu tới cuối là Lâm Vĩ làm, không liên can gì cô cả.

Lâm Tinh Phỉ biết Lâm Vĩ chẳng qua là muốn thông qua cô ta để tìm Qúy Dịch Quân, nếu có thể lấy được cổ phần trong tay Nguyễn Chỉ Âm sẽ tiếp tục tìm lợi trên người cô ta.

Làm sao cô ta có thể thật sự để bản thân gặp phiền phức bởi những không chuyện đáng.

Mặc dù không thể ảnh hưởng đến Nguyễn Chỉ Âm nhưng ít ra sau này Lâm Vĩ cũng sẽ không tìm đến cô ta nữa.--

Vấn đề danh tính của Nguyễn Chỉ Âm đã đến hồi kết, ngay sau đó Lâm Vĩ bị cảnh sát giam giữ vì cáo buộc phỉ báng, Dương Bân và con trai của hắn ta vẫn không bỏ cuộc cũng từng cố gắng tìm Nguyễn Chỉ Âm, nhưng bị cô cô trực tiếp gọi điện cho cảnh sát để xử lý, sau hai lần chịu thiệt hắn ta không thể không từ bỏ.

Bởi vì chuyện cá nhân, sau khi về nước có hơn nửa tuần Nguyễn Chỉ Âm không tới công ty. 

Ngày đầu tiên đi làm lại cuối cùng cô cũng nghe được một tin tốt lành từ Khang Vũ.

"Chị Nguyễn, giám đốc Trương nói CF cuối cùng đã quyết định để Nanyin và Zhoncun bio cùng nhau cung cấp nguyên liệu cho hai dòng sản phẩm khác nhau.''

Tuy rằng không trở thành nhà cung ứng độc quyền của CF nhưng kết quả như vậy đối với Nanyin mà nói là hoàn toàn có thể chấp nhận. Nguyễn Chỉ Âm đương nhiên rất vui mừng, nhận giấy ủy quyền từ tay Khang Vũ, cô cười đáp: ''Thời gian này anh ta vất vả rồi, nói với Trương Thuần, cho anh ta mười ngày nghỉ phép không cần về nước vội.''

"Chuyện này thật sự không đúng lúc rồi, giám đốc Trương không về nước sợ là không được.''

Thoáng thấy ánh mắt không hiểu của Nguyễn Chỉ Âm, Khang Vũ tiếp tục nói: ''Lỗ Tuấn nói vợ của giám đốc Trương mang thai rồi.''

Trương Thuần là đồng nghiệp cũ của Nguyễn Chỉ Âm, vợ của anh ta Lật Tô cũng có quan hệ khá tốt với cô. Lúc trước cô có thể đào được Trương Thuần về đây là nhờ công của Lật Tô.

"Anh ta vậy mà lại có song hỷ lâm môn.'' Nguyễn Chỉ Âm lắc đầu bật cười: ''Vậy cô chuẩn bị giúp tôi một số đồ cần dùng cho phụ nữ có thai, gửi cho Lật Tô nhé."

Khang Vũ cười đáp: ''Vâng.''. . . . . .Tan tầm về đến nhà, Nguyễn Chỉ Âm nhận được tin nhắn wechat của Tần Tương gửi đến.

[Chỉ Chỉ Âm, cuối tuần này là ngày mừng thọ của ông nội, chị muốn tới không, mặc dù là ông nội kêu em hỏi chị nhưng em thấy ý của ông hình như là muốn tuyên bố chuyện anh em đính hôn.]

Nguyễn Chỉ Âm nhìn tin nhắn này, suy nghĩ hồi lâu bèn chụp lại gửi cho Trình Việt Lâm đang tăng ca chưa về.

Người đàn ông nhanh chóng trả lời: [?]

Nguyễn Chỉ Âm: [Anh xem, đi không?]

Đợi hơn mười giây cũng không thấy Trình Việt Lâm trả lời, cô lại gửi thêm một tin; [Thật ra, ông nội Tần cũng khá quan tâm em.]

Tuy rằng sự quan tâm này là vì cô là cháu gái của ông nội, nhưng đối phương là một trưởng bối tốt bụng. Người lớn đã kêu Tần Tương hỏi cô, Nguyễn Chỉ Âm quả thật không tiện tự chối.

Đương nhiên cho dù đi cô cũng không đi một mình.

Mười phút sau, cuối cùng cũng nhận được tin nhắn của anh.

[Ừm, vậy đi thôi.]

Sau đó còn thêm một câu.

[ Tối muốn ăn bò sốt cà chua.]

Nguyễn Chỉ Âm mỉm cười trong đầu đã tưởng tượng ra thái độ 'miễn cưỡng đồng ý' sắp xếp thời gian để tham dự của người đàn ông.--Tòa nhà Lâm Hằng, văn phòng tổng tài.

Tiền Phạn vừa mới cùng Trình Việt Lâm thảo luận xong chuyện hợp tác vòng tiếp theo với tập đoàn Coter, Bạch Bác đã gõ cửa đi vào.

"Chuyện gì?"

''Sếp, quà mừng thọ cho ông Tần có cần hỏi ý kiến phu nhân trước không ạ?''

Thật ra Trình Việt Lâm không để ý những chuyện nhỏ nhặt này mấy, vì thế anh gật đầu nói qua loa: ''Ừ, trước khi mua cậu hỏi cô ấy trước.''

Bạch Bác nhận được câu trả lời rồi nhanh chóng rời phòng.

Tiền Phạn đang hý hoáy nghịch máy pha cà phê nghe thấy thế, đôi mắt đầy kinh ngạc quay đầu hỏi: 

''Anh Lâm anh cũng muốn đi dự tiệc mừng thọ của ông Tần hả?''

Trình Việt Lâm hỏi nhíu mày hỏi: ''Thì sao? Anh không được tham dự hả?''

"Cũng không phải." Tiền Phạn bĩu môi khéo léo đáp lại: ''Vậy không phải sẽ đụng Tần Quyết à?''

"Chuyện cũ rích từ năm nào.'' Trình Việt Lâm cười nhạt một tiếng thong thả bỏ tài liệu trong tay vào ngăn kéo thờ ơ nói: ''Anh đây cần phải lo lắng hắn à?''

Tần Quyết nhìn giọng điệu như đã tính trước mọi việc của hắn, cậu không nhìn nổi phải chế nhạo một câu: ''Hờ, không biết năm đó là ai ngày ngày ngứa mắt nhìn Tần Quyết ha.''

"Ồ, đó là do hắn ta xấu thôi.''

Giọng nói của người đàn ông nhẹ nhàng như mây bay.

Tiền Phạn ". . . . . ."

Diện mạo của Tần Quyết làm sao có thể dùng xấu xí để hình dung. Cậu từng thấy người tình trong mắt hóa Tây Thi chứ chưa nghe tình địch trong mắt hóa kẻ xấu xí bao giờ.

Không thể không nói vẫn là anh Lâm đỉnh.

Tiền Phạn bỏ qua ý định tranh luận với Trình Việt Lâm, cậu bước tới đưa ly cà phê mới pha xong cho anh.

"Không uống, đang cai.'' Trình Việt Lâm đưa lại ly cà phê trước mặt cho cậu.

"Móa, cà phê có gì cai.'' Tiền Phạn nói xong, liếc sang hộp trà xanh trên bàn người đàn ông, nhíu mày nói: ''Gần đây anh bị sao thế hả, còn dưỡng sinh nữa?''

Trình Việt Lâm liếc cậu đuôi lông mày hơi vểnh cao: ''kết hôn rồi phải sống đến trăm tuổi, cậu không hiểu đâu.''

Tiền Phạn ". . . . . ."

Được thôi, quả thật là cậu không hiểu.

Tiền Phạn vẫn uống ngụm cà phê của mình, cậu ngồi xuống trước bàn làm việc cũng đổi sang đề tài khác: "Anh Lâm, gần đây Tần Chí Trạch gan to lắm, vẫn muốn tìm anh. Anh tham dự tiệc mừng thọ đừng có để chị dâu thấy chuyện gì, lại giận anh."

"Không cần cậu dạy." Trình Việt Lâm xốc mí mắt thấy Tiền Phạn dọ dự không nói, anh lại hỏi: 

"Muốn nói gì?"

"thật ra thì, có chuyện này em muốn hỏi lâu rồi."

Tiền Phạn để ly cà phê trong tay xuống, lời nói có ý thăm dò: "Anh Lâm, ban đầu Tần Quyết bất ngờ phải về nước có phải do anh lợi dụng Tần Chí Trạch?"

Nghĩ lúc đó Tần Quyết đang yên ổn ở nước ngoài, không chỉ có T&D niêm yết thành công, mà dần dần còn thu gom được các hoạt động kinh doanh ở nước ngoài của Tần thị, vốn dĩ hắn không cần phải về nước.

Nếu không phải Tần Chí Trạch chọc cha của Tần Quyết tức tới nỗi phải nhập viện. Phương Uý Lan đành phải đích thân gọi điện cho con trai, Tần Quyết vẫn chưa quyết định khi nào về nước đâu.

Trước khi biết được tâm tư của Trình Việt Lâm, Tiền Phạn đương nhiên cảm thấy liên hệ giữa anh và Tần Chí Trạch chẳng tính là gì cả, nhưng bây giờ nghĩ lại hình như từ lúc bắt đầu anh đã đào sẵn cái bẫy lớn cho Tần Quyết nhảy vào.

Trình Việt Lâm cười một tiếng, sau đó buông tầm mắt đi đến cửa sổ sát đất, một lát sau mới nói: "Cậu ngậm chặt miệng lại cho tôi."

"Miệng em có hồi nào-" Tiền Phạn vô thức cãi lại, nhưng nhìn  ánh mắt nhàn nhạt của người đàn ông cậu lại nghẹn họng đáp: ''Yên tâm đi anh Lâm lần này em nhất định không để lộ.''

Thật không ngờ, cái con người này quả đúng là cáo già, thủ đoạn để được thượng vị cao siêu như thế cậu cũng không muốn bị chĩa mũi nhọn đâu.

--Thời gian nhoáng cái tới cuối tuần, Nguyễn Chỉ Âm cùng Trình Việt Lâm tham dự tiệc mừng thọ nhà họ Tần.

"Ông nội Tần, chúc ông sống khỏe sống lâu.''

Nguyễn Chỉ Âm lễ phép lịch sự tặng quà mừng cho ông cụ Tần, không quan tâm đến ánh mắt đầy vẻ lạnh nhạt của Phương Úy Lan.

Trình Việt Lâm đứng bên cạnh cô cũng gật đầu nói: "Ông Tần, chúc ông hạnh phúc đời đời.''

Qua tuổi bảy mươi, ông cụ Tần vẫn khỏe mạnh như thường, nheo mắt nhìn hai người trước mặt, lặng thinh một hồi, giọng nói hơi khàn khàn, ông nhìn Nguyễn Chỉ Âm mỉm cười thở dài một hơi nói:''Tốt lắm, ông nội con cũng yên tâm được rồi.''

Nguyễn Chỉ Âm mỉm cười xem như đáp lời.

Đối phương có thể nói vậy, chính là đã mở bài cho cuộc hôn nhân không được coi là vui vẻ kia.

Lâm Tinh Phỉ đứng trên lan can lầu hai, yên lặng nhìn khung cảnh dưới lầu, cô nhớ lại lời nói của thím hai khi bà tuyệt vọng tìm đến cô ta sau khi Lâm Vĩ bị giam.

"Ban đầu cũng do Lâm Triết quá hoảng sợ, nếu chụp được hình, con nhỏ kia giờ còn không bị người khác định đoạt có thể vênh váo như thế sao?"

Lúc mới đến Nguyễn gia, Nguyễn Chỉ Âm cũng chỉ là một cô gái ngoan ngoãn không có sự tồn tại. Thế nên Lâm Thành cũng chẳng để vào mắt.

Bây giờ hối hận có có ích gì.

Từ lâu Nguyễn Chỉ Âm đã không còn là cô gái bị chế giễu mỉa mai vì cách ăn mặc quê mùa không hợp thời nữa, cho dù chia tay với Tân Quyết, cô cũng có một vận may khác có thể được Trình Việt Lâm cưng chiều nâng đỡ.

Còn bản thân thì---

Lâm Tinh Phỉ biết ông nội Tần đã chuẩn bị sau buổi tiệc mừng thọ hôm nay sẽ tuyên bố chuyện đính hôn của cô và Tần Quyết. Nhưng cô cũng biết chắc chắn Tần Quyết sẽ không đồng ý. Nếu Tần Quyết từ chối ngay tại đó cô sẽ trở thành một trò cười lớn cho mọi người.

Nghĩ vậy, cô ta cúi đầu rũ mắt, chặn lại người phục vụ đi ngang qua, dịu dàng nói: "Tôi thấy anh Quyết đã uống không ít rượu, đi pha cho anh ấy ly mật ong."

Phương Uý Lan và Tần Quyết đều có thói quen uống mật ong, người hầu nghĩ lời nói của cô ta cũng không có gì khác lạ.

Trình Việt Lâm chúc thọ ông Tần xong đã bị Nghiêm Minh Phong bất thình lình nhảy ra chặn lại trò chuyện.

Nguyễn Chỉ Âm nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy Cố Lâm Lang đang ngồi một mình trong góc bèn đi đến chỗ bạn.

"Lâm Lang, cậu không khoẻ hả?"

Sau khi lại gần, Nguyễn Chỉ Âm mới phát hiện sắc mặt của Cố Lâm Lang có hơi mệt mỏi. Cô biết Cố Lâm Lang mới từ nước ngoài về, hai người cũng khá lâu rồi chưa gặp nhau.

Cố Lâm Lang là người luôn trong trạng thái năng động đầy năng lượng rất ít khi mệt mỏi thiếu sức sống.

Nguyễn Chỉ Âm đang tính hỏi lại, nhưng Cố Lâm Lang đã huơ tay với cô: "Không sao, chỉ là gần đây công việc bận rộn bay liên tục nên mệt quá."

Nói xong, cô bạn nhìn Trình Việt Lâm đang bị Nghiêm Minh Phong vây quanh trò chuyện: "Không ngờ Trình Việt Lâm lại đi cùng cậu đến nhà họ Tần."

Nguyễn Chỉ Âm sau khi kết hôn không còn thường xuyên tham dự các buổi tiệc tùng nữa, nhưng người quan tâm chuyện vợ chồng cô lại không ít.

Nhưng trong dịp hôm nay dáng vẻ thân mật không kẻ hở của hai người đã đẩy lui được tất cả những người có tâm tư ám muội.

"Tớ cũng bất ngờ." Nguyễn Chỉ Âm nghe thế cười cười.

Không ngờ lần này anh lại có thể rộng lượng như vậy, chỉ là không biết có phải là đang làm bộ nữa hay không.

Trong lúc hai người nói chuyện, một người phụ nữ mặc lễ phục màu đỏ tiến tới, giọng điệu khá nhiệt tình: "Chỉ Âm, lâu quá không gặp, cả nửa năm nay không thấy cô đi tiệc tùng, thật là trở thành người bạn rộn rồi."

Trước kia Nguyễn Chỉ Âm không thích những dịp xã giao khách sáo như này, khi đó là vì Phương Uý Lan yêu cầu nên phải đi, sau khi kết hôn lại chẳng còn cần thiết, tiệc tùng có thể không đi thì không cần đi.

Nguyễn Chỉ Âm nhận ra cô gái trước mặt là khuê nữ nhà họ Tạ, cô gật đầu nhẹ nhàng nói: "Quả thật là hơi bận."

Tạ Nhã nhận ra sự xa cách trong vẻ lịch sự của cô nhưng cô ta không quan tâm lắm.

Sau khi tin tức Lâm Vĩ bị bắt được truyền ra ngoài, sóng gió chuyện danh tính của Nguyễn Chỉ Âm đã tới kết  thúc, mới cách đây không lâu Tạ Nhã bị người nhà cảnh cáo rồi, cô ta cũng không phải không có mắt.

Dù có thế nào thì bây giờ cũng không thể đắc tội Nguyễn Chỉ Âm được nữa.

Huống hồ Trình Việt Lâm có thể hộ tống đối phương đến Tần gia tham dự tiệc mừng, coi như đã bày tỏ thái độ hết sức rõ ràng rồi.

Tạ Nhã ngồi xuống bên canh Nguyễn Chỉ Âm, đảo mắt chỉ vào cô gái đứng bên cạnh Nghiêm Minh Phong: "Tôi nói nè, cô phải đề phòng vào, tôi đã từng thấy Phương Tử Yên vào phòng của Trình Việt Lâm đó."

Phương Tử Yên chính là bạn tiệc hôm nay của Nghiêm Minh Phong, đối phương là một ngôi sao có chút danh tiếng, Nguyễn Chỉ Âm cũng có nghe qua.

Chỉ là lời nhắc nhở này của Tạ Nhã, là lần đầu cô được nghe.

Tầm nhìn của Nguyễn Chỉ Âm rơi trên bóng lưng quyến rũ bên cạnh Nghiêm Minh Phong, hàng lông mày hơi nhíu nhẹ.

Bên kia, Tần Quyết nhìn Nguyễn Chỉ Âm cách hắn không xa, cố gắng kìm chế bước chân đi đến bên cô để nói một số chuyện với cô.

Những dịp thế này, cùng với thân phận của cô bây giờ,nếu như hắn làm gì cũng sẽ khiến cô hứng chịu những tin đồn.

"Cậu chủ, nhà bếp vừa pha xong nước mật ong, bà chủ kêu tôi mang cho cậu một ly."

"Ừm." Tần Quyết nghe vậy bèn thu lại tầm nhìn gật đầu nhận lấy ly mật ong do người hầu đem tới.

Hắn không uống vội mà cúi đầu rũ mắt hồn bay đi đâu.

Tưởng An Chính vừa mới tới thấy hắn im lặng bất động bèn kêu lên: "A Quyết?"

Lúc trước Tần Chí Trạch thừa cơ công ty giải trí Tần thị thua lỗ cả nửa năm nay nên đã bán đi, cậu ta bây giờ không còn là tổng giám đốc của công ty giải trí Tần thì nữa mà đã về công ty của Tưởng gia.

Tưởng An Chính biết Tần Quyết nghi ngờ vì chuyện trước kia cậu ta cố ý giúp đỡ Lâm Tinh Phỉ. 

Trong khoảng thời gian này hắn luôn lạnh nhạt mà hắn cũng không làm gì được.

Tần Quyết ngẩng đầu nhìn Tưởng An Chính, đôi mắt đen sâu thẳm, một lúc sau vừa cười vừa nói: "Không muốn uống đồ ngọt nữa, cậu uống giúp tôi đi.".......


Trình Việt Lâm thả chiếc ly trong tay xuống, ánh mắt liếc nhìn Tần Chí Trạch đang đi về phía mình.

Anh bình tĩnh thu lại tầm nhìn, không có ý định tiếp tục vòng vo với Nghiêm Minh Phong nữa, anh nói: ''Nghiêm tổng cứ yên tâm đi, Lâm Hằng không có hứng thú với miếng đất Vân Giang đó, Ngại quá hôm nay tôi đi cùng vợ tới, tôi đi trước.''

Nói xong cúi đầu tạm biệt, đi về hướng Nguyễn Chỉ Âm đang nói chuyện với Cố Lâm Lang bên kia.

Trước kia chỉ đường cho Tần Chí Trạch chẳng qua là muốn tạo vật cản ngáng chân Tần Quyết, bản thân anh cũng không có hứng thú tiếp xúc với hắn trước mặt mọi người.

Giống như Tiền Phạn nói, có một số việc anh vẫn không thể để cô biết.

............

Lúc anh đến Tạ Nhã đã không còn ở đó.

Cố Lâm Lang nhìn sang Trình Việt Lâm mỉm cười chào hỏi, sau đó biết điều đứng dậy bước đi.

Trình Việt Lâm dáng người cao như hạc đứng đó hạ tầm mắt nhìn Nguyễn Chỉ Âm với hai má hơi hơi phiếm đỏ, anh lên tiếng hỏi: ''Uống rượu?''

"Mới nãy trò chuyện với Lâm Lang có uống một chút.''

Nguyễn Chỉ Âm ngửa đầu cười nhìn anh.

Trình Việt Lâm bất đắc dĩ dìu cô dậy thở dài hỏi: "Vậy về nha?''

"Vâng,'' Nguyễn Chỉ Âm gật đầu nhẹ.

Hai người định tới chào tạm biệt ông cụ Tần đang bị vây quanh, lại nhìn thấy người hầu đến nói nhỏ với ông cụ gì đó.

Khuôn mặt đầy dấu vết năm tháng của ông cụ hơi biến sắc được Tần Quyết bên cạnh đỡ đứng lên.

Trong lúc không hiểu gì điện thoại trong túi vang lên Nguyễn Chỉ Âm lấy điện thoại ra phát hiện là tin nhắn của Tần Tương.

[Chị Chỉ Âm chị lên lầu tìm em một lát.]

Bữa tiệc hôm nay Tần Tương sợ Phương Úy Lan sẽ nhân dịp này giới thiệu cho cô mấy người 'tuổi trẻ tài cao ' nên vẫn trốn trên lầu không xuống dưới.

Thế là Nguyễn Chỉ Âm quay đầu nhìn Trình Việt Lâm nói: ''Anh đợi em xíu, em nói mấy câu với Tương Tương.''

"Anh đi lên với em, đợi em chỗ lối cầu thang.''

Thật ra không phải không tin cô, chỉ là Tần Quyết mới vừa dìu ông cụ Tần lên lầu, ai biết có bị trúng kế của đối phương không.

Nguyễn Chỉ Âm nghĩ nghĩ rồi gật đầu đồng ý.

Ai ngờ hai người vừa mới lên lầu đã bị một bóng người hấp tấp lao tới đâm thẳng vào.

Nguyễn Chỉ Âm lảo đảo dựa vào lòng Trình Việt Lâm ngẩng đầu nhìn là Lâm Tinh Phỉ trông có vẻ hơi nhếch nhác.

Mái tóc của Lâm Tinh Phỉ hơi lộn xộn là vừa chạy ra từ phòng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net