Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 62

Ngày tháng dần trôi chẳng mấy mà đã tới tết Tây.

Dù sao cũng là ngày nghỉ hiếm có, không khí lễ tết trên đường phố khá mạnh mẽ, Nguyễn Chỉ Âm hẹn Tần Tương và Diệp Nghiên Sơ đi dạo phố vào mùng một, Cố Lâm Lang có việc nên không đi được.

Mua sắm xong một buổi chiều, ba người tìm một tiệm bán đồ ngọt trong trung tâm thương mại để nghỉ ngơi.

Sau khi đồ ngọt lên Tần Tương vừa múc kem trong trong bát vừa nói chuyện bữa tiệc lần trước cho hai người.

"Không thể khống chế hết lời đồn nhảm của khách khứa, tuy Lâm Tinh Phỉ không ở chung với Tưởng An Chính nhưng phía ông nội đã buông tay rồi chuyện kết hôn chắc là cũng thôi luôn.''

Chuyện xảy ra hôm mừng thọ nhà họ Tần, dĩ nhiên đã không còn là bí mật trong giới thượng lưu.Tần Tương hiểu Lâm Tinh Phỉ, đương nhiên không ngốc nghếch cho rằng Lâm Tinh Phỉ thật sự có gì đó với Tưởng An Chính, nhưng cũng không ngăn nổi lời đồn đãi Tam nhân thành hổ của người khác. (Tam nhân thành hổ là một thành ngữ điển tích của người Trung Quốc chỉ về hiện tượng một việc, dù cho sai lầm, hay tin thất thiệt nhưng nếu nhiều người cùng tin là như vậy thì cũng dễ khiến người ta đem bụng tin mà cho là phải, khi ba người nói là có cọp thì cả thiên hạ ai cũng đều tin là có cọp, tiếng đồn nếu cứ lặp đi ... Trích Wikipedia)

Còn người hãm hại Lâm Tinh Phỉ Tần Tương cũng có thể nghĩ ra là ai. Trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng là Lâm Tinh Phỉ ép anh trai cắt đứt toàn bộ suy nghĩ của cô ta.

Bây giờ, Lâm Tinh Phỉ đã không còn gì cả.

Người khác có lẽ không hiểu tâm trạng của Lâm Tinh Phỉ nhưng Tần Tương đã biết cô ta từ nhỏ nên cô hiểu vì sao Lâm Tinh Phỉ lại làm như thế.

Trước khi Nguyễn Chỉ Âm trở về Nguyễn gia Lâm Tinh Phỉ là thiên kim duy nhất trong nhà họ Nguyễn. Với quan hệ hai nhà Tần Nguyễn nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đối phương dĩ nhiên sẽ gả cho anh trai.

Nhưng Lâm Tinh Phỉ không ngờ có một ngày Nguyễn Chỉ Âm lại trở về. Những thứ có được lúc trước, từng món từng món mất đi, ánh mắt ao ước của người ngoài dần dần chuyển sang người khác.

Tần Tương biết rất rõ Lâm Tinh Phỉ từ nhỏ đã thích giành sự quan tâm của anh trai với mình, cô ta không thể từ bỏ lòng hư vinh đó bạt mạng muốn tìm lại, kết quả từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay.

Vốn tưởng rằng sự việc đã đến hồi kết nhưng dù bây giờ đã giải trừ hôn ước anh trai cũng không dễ chịu mỗi ngày đi sớm về khuya còn thường xuyên hỏi thăm tình hình gần đây của chị Chỉ Âm, thật khiến Tần Tương rất khó xử.

Nghe Tần Tương nói, Diệp Nghiên Sơ chống cằm nói: ''Lâm Vĩ cũng bị bắt rồi, nếu Lâm Tinh Phỉ có thể phân biệt trắng đen thì nên vạch rõ quan hệ với người nhà họ Lâm một cách triệt để.''

Tình nhân của Lâm Thành đã mang đứa con riêng về nước, người nhà họ Lâm đều là quỷ hút máu, công ty của Lâm Tinh Phỉ đã sắp phá sản nếu cứ khăng khăng không chịu tỉnh ngộ có khi còn đắc tội người khác.

"Thôi bỏ đi không nhắc cô ta nữa, nói gì vui vui đi. Chị Nghiên Sơ không phải tới sinh nhật chị à Nói đi, chị thích gì nè?'' Tần Tương cười cười nhìn Diệp Nghiên Sơ.

"Bây giờ chị chỉ muốn một người đàn ông thôi.''

Diệp Nghiên Sơ thở dài, nhớ lại tới nay Phó Sâm Viễn vẫn đang giận dỗi cô nàng vì cái hành vi ' tra nữ ' của cô.

Tần Tương ". . . . . ."

Cái này cô nhóc không thỏa mãn được rồi.

Tần Tương quay đầu nhìn Nguyễn Chỉ Âm cầu cứu, lại phát hiện đối phương đang ngẩn người lẳng lặng nhìn món điểm tâm ngọt trước mắt: ''Chị Chỉ Âm, chị sao vậy?''

Nguyễn Chỉ Âm bất ngờ tỉnh lại, khóe môi cong lên: ''Không có gì, chỉ là tự nhiên nhớ ra sinh nhật của Nghiên Sơ với Trình Việt Lâm hình như chỉ lệch có một ngày.''

Không chỉ như thế, năm lớp 11, Trình Việt Lâm còn vì chuyện quà sinh nhật mà còn náo loạn một trận.

Lúc ấy vừa mới qua kỳ nghỉ tết tây, sau khi trở lại trường học mọi người vẫn chưa hết tinh thần nghỉ lễ tiết tự học tối cũng hơi lơ là.

Bởi vì cuối tuần là sinh nhật của Diệp Nghiên Sơ, Nguyễn Chỉ Âm đã chuẩn bị quà sinh nhật từ lâu, là một CD có chữ ký viết tay của ca sỹ mà Diệp Nghiên Sơ thích nhất.

Ca sĩ đó là nghệ sỹ của công ty giải trí Tần thị, là Tần Tương đích thân đi nhờ người ta ký. Nguyễn Chỉ Âm đặt biệt mua một hộp quà và giấy gói quà xinh xắn, sau khi tiết tự học buổi tuối kết thúc cô ngồi lại gói quà.

Tiền Phạn đúng giờ tới phòng học, tìm Trình Việt Lâm đang ngồi bên cửa sổ nói chuyện.

"Anh Lâm cuối tuần đi chơi bóng không?"

Trình Việt Lâm tựa vào ghế tháo tai nghe một bên tai xuống thoải mái chớp mắt trả lời qua loa: '' Không đi."

Tiền Phạn cũng không giận, trề môi nói: ''Yo, xém chút quên mất cuối tuần là sinh nhật anh, chú Trình sẽ về ăn cơm với anh hả?''

Sắc mặt của cậu thiếu niên hơi giật mình, liếc sang Nguyễn Chỉ Âm đàn tập trung tinh thần gói quà, sau đó thản nhiên gật đầu: ''Ừm, chắc vậy.''

Những chuyện như sinh nhật Trình Việt Lâm không quá để tâm, nếu Tiền Phạn không nhắc anh cũng quên rồi.

"Lần này muốn quà gì, tặng anh một bộ đồ thi đấu của Messi?'' Tiền Phạn cười cười ôm vai anh.

Trình Việt Lâm yên lặng nhếch môi, ánh mắt di chuyển tới tai nghe quấn quanh ngón tay thon dài, hờ hững nói: ''Anh ấy à, chỉ thích gì đó thực dụng hơn. Ví dụ như thỉnh thoảng nghe nhạc ..... cũng được.''

Anh nói xong, nhấc chân lên, quyển vở trên bàn học rơi xuống bên chân Nguyễn Chỉ Âm một cách mạnh mẽ, Nguyễn Chỉ Âm đang vùi đầu gói quà khó hiểu quay đầu: ''?"

Đối phương lại từ từ thu hồi ánh mắt thong dong nhặt quyển vở lên, tựa như vừa rồi chỉ là không cẩn thận đụng trúng đồ trên bàn.

Chớp mắt tới thứ sáu.

Lúc tan học Trình Việt Lâm chặn Nguyễn Chỉ Âm đang thu dọn cặp sách chuẩn bị đi.

"Trình Việt Lâm, cậu lại làm sao vậy?''

Nguyễn Chỉ Âm không phải đầu gỗ, cô đã phát hiện anh nhìn chằm chằm cô cả ngày nay. Bài tập của tiết tự học hôm nây cô vẫn chưa làm xong giờ này còn bị chặn lại, cô nhíu mày ngước mặt giọng điệu không mấy kiên nhẫn.

Vẻ mặt Trình Việt Lâm hơi ngắc ngứ, ánh mắt đảo qua hộc bàn trống rỗng của cô, sau đó nhìn thẳng vào cô hỏi: ''Ờm, đồ trong hộc bàn của cậu đâu?''

Nguyễn Chỉ Âm không hiểu gì: ''Đồ gì?''

"Chính là ——" Anh ngừng một lát, cố ý tránh tầm mắt : ''Hộp quà.''

"À, tặng cho Nghiên Sơ rồi.''

Trình Việt Lâm nhíu mày: ''Tặng cô ấy?''

"Đúng vậy, hôm nay sinh nhật Nghiên Sơ.''

Trình Việt Lâm ". . . . . ."

Tiếp sau đó, chắc khoảng hơn nửa tuần anh không nói chuyện với cô, đến năm sau khi quan hệ của bọn họ đã tốt hơn anh còn ép buộc cô tặng lại hai phần quà sinh nhật.

Bây giờ ngẫm lại, Trình Việt Lâm khi đó ——

Thật sự là vừa đáng yêu vừa khó chịu.——

Hơn bảy giờ, Nguyễn Chỉ Âm tạm biệt bạn bè về tới biệt thự.

Hôm nay Trình Việt Lâm bị Tiền Phạn hẹn ra ngoài, mấy người đã lâu không được tụ tập, chắc hẳn không về sớm được.

Cô lên lầu thay bộ đồ ở nhà sau đó xuống phòng khách mở video tập yoga, được một lát chuông cửa đột nhiên vang lên.

Tưởng Trình Việt Lâm về sớm Nguyễn Chỉ Âm đứng dậy đi mở cửa, sau khi thấy người tới lại có hơi ngạc nhiên: ''Lâm Lang?''

Ban ngày Cố Lâm Lang nói có việc đột xuất không ra ngoài được, Nguyễn Chỉ Âm không ngờ cô nàng lại tới đây giờ này.

"Thật sự không biết đi đâu nữa, chỉ biết tới tìm cậu.'' Cố Lâm Lang chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng manh, không trang điểm sắc mặt cũng có chút tiều tụy.

Nguyễn Chỉ Âm hiếm khi thấy bạn chán nản như vậy, cô nghiêng người để bạn vào nhà, sau khi đóng cửa cô nhíu mày hỏi: "Cãi nhau với Phòng Vỹ Duệ?''

"Cũng không hẳn.'' Sau khi xua tan cái lạnh ẩm ướt bên ngoài, Cố Lâm Lang lắc lắc đầu rồi lại tung ra một quả bom: ''Âm Âm tớ muốn ly hôn.''

Nguyễn Chỉ Âm rất ngạc nhiên, đôi mắt mở to, lại không thể nói lời muốn nói ra khỏi miệng."Ánh mắt mắt của cậu là sao?'' Cố Lâm Lang cười cười, thở phào, nói tiếp: '' Yên tâm, anh ấy không có ngoại tình bên ngoài, chỉ là tớ không muốn nhìn thấy anh ta khó xử nữa.''

Cô nàng tới ngồi xuống sô pha giọng nói rất nhẹ: ''Thời gian trước tớ có đi làm kiểm tra.''

Nói xong, ý cười bên khóe miệng hơi chua sót: '' Âm Âm, tớ không ngờ, tớ không thể sinh được con.''

Cố Lâm Lang luôn có kế hoạch cho cuộc sống của mình, cho dù là hôn nhân hay sự nghiệp. Nguyễn Chỉ Âm biết, hai năm nay BING dần đi vào quỹ đạo cô cũng bắt đầu để mang thai.

Khác với sự lo lắng của Nguyễn Chỉ Âm, Cố Lâm Lang thật sự rất thích trẻ con, nhưng có lúc vận mệnh lại thích đùa giỡn như vậy đó.

"Mẹ của anh ấy đối xử với tớ rất tốt, nhưng chuyện như này cũng không thể không quan tâm.'' Cố Lâm Lang thở dài, tự an ủi mình: ''Chẳng qua tớ bây giờ vừa có tiền vừa có sự nghiệp, không bắt buộc phải có đàn ông và con cái, nếu có ly hôn cũng không tạo áp lực cho nhau.''

Nguyễn Chỉ Âm nhíu mày, im lặng một lúc lâu mới hỏi lại: ''Vậy Phòng Vỹ Duệ nói như thế nào?''

"Anh ấy không đồng ý ly hôn, nhưng cũng biết như vậy có thể làm tớ thoải mái hơn, nên bằng lòng để tớ dọn ra ngoài trước.'' Nói xong Cố Lâm Lang cúi mặt "Bình tĩnh lại, cũng rất tốt.''

——Club Kim Hoàng, trong gian phòng riêng rộng lớn đang phát nhạc nhưng chẳng ai lên hát.

Tiền Phạn ngồi trước bàn mạt trượt, vừa mới ù một ván tâm trạng đang tốt lắm.

Cậu đốt điếu thuốc, nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha: ''Anh Lâm, cả buổi tối anh ra ngoải, chị dâu không nói gì hở?''

Gần đây Tiền Phạn bị người nhà ép đi xem mắt, cậu vẫn ngoan cố chống đối, mẹ Tiền canh chừng cuộc sống an uống vui chơi của cậu, khiến cậu kể không hết khổ.

Phó Sâm Viễn nghe thế bật cười, mày kiếm khẽ nhếch: ''Yo, nghe giọng điệu này xem ra địa vị trong nhà của cậu cũng cao đó.''

"Tạm ổn."

Giong điệu không mặn không nhạt lại ẩn ý khoe khoang.Phó Sâm Viễn nghe nói như thế cũng không chấp nhặt với anh, đứng dậy lấy áo khoác của mình: 

''Được vậy cậu chơi thế tôi, tôi đi trước.''

"Cậu đi đâu?'' Tiền Phạn hỏi.

"Đón người.'' Phó Sâm Viễn cho Tiền Phạn xem thời gian trên điện thoại, từ tốn mặc áo khoác vào: ''Gần đây bị quản lí thời gian, cả buổi tối, không thể uống rượu bên ngoài.''

"Chậc, em dâu cũng quản lý nghiêm ngặc ghê.'' Tiền Phạn lắc lắc đầu, sau đó nhìn Trình Việt Lâm: ''Anh Lâm, vẫn là anh khỏe, thế mà chị dâu không gọi điện thoại kêu về nhà.''

Trình Việt Lâm ". . . . . ."

Lời này nghe kiểu gì cũng không thuận tai lắm.

Nhưng Tiền Phạn vừa dứt lời điện thoại trên bàn vang lên.

Trình Việt Lâm nhìn màn hình điện thoại đang hiển thị cuộc gọi đến, anh cầm lấy nhấn nghe: ''Alô.''

''Anh đang ở đâu?''

"À, đang uống rượu với đám Tiền Phạn ở Kim Hoàng.'' Dường như anh có nâng cao âm lượng lên.

Chỉ là trong điện thoại, giọng nói của Nguyễn Chỉ Âm hình như khá là vui mừng: ''Vậy anh cứ uống từ từ, không cần về vội.''

Trình Việt Lâm ". . . . . ."

Bắt gặp ánh mắt của Tiền Phạn và Phó Sâm Viễn đang bay về phía mình, anh ho nhẹ nói: ''Biết rồi, giục cái gì, bây giờ về liền.''

Nguyễn Chỉ Âm "?"

Nguyễn Chỉ Âm tưởng anh hiểu nhầm ý mình nên đáp lại một cách rất thấu hiểu lòng người: ''Em không có giục anh, Lâm Lang tới, tối nay em ngủ với cô ấy. Kim Hoàng gần chung cư của em, nếu anh uống rượu nhiều thì kêu tài xế đưa anh qua đó nghỉ một đêm cũng được.''

Lời nói bất ngờ không kịp phòng bị khiến Trình Việt Lâm hơi nghẹn lời, anh bình tĩnh gật đầu: 

''Ừm, đợi lát nữa xem sao, anh ngắt máy đây.''

Mắt thấy Trình Việt Lâm buông điện thoại, Tiền Phạn lập tức hỏi: ''Anh Lâm, chị dâu kêu anh về rồi hả?''

Trình Việt Lâm mím môi giọng điệu thờ ơ: ''Ờ, còn không phải vì anh ở bên ngoài quá lâu nên nhớ anh thôi.''

"Vậy anh còn thất thần làm?'' Tiền Phạn vội vàng lấy áo khoác đang treo trên cửa vứt cho anh đồng thời thúc giục: ''Nhanh về nhà đi.''

Trình Việt Lâm nhìn áo khoác trong lòng ngực, lại nhìn Phó Sâm Viễn vẫn đang ung dung đứng trước cửa phòng, sau đó chỉ là vị trí trống không trên bàn mạt trượt chậm rãi nói: ''Anh về rồi, mấy người không phải thiếu mất một người à?''

"Thì kêu người khác thôi, đám Uông Hâm đang ngay sát bên, cũng không thiếu người.'' Tiền Phạn tự giác quan tâm: ''Anh Lâm, đi nhanh đi, mắc công chị dâu ở nhà đợi sốt ruột.''

Trình Việt Lâm ". . . . . ."

——Trong biệt thự, Nguyễn Chỉ Âm và Cố Lâm Lang đang có tâm trạng không tốt uống một ít rượu, kết quả Cố Lâm Lang không uống bao nhiêu, còn cô lại muốn say say.

Men say dần nặng nề, hai người nằm trên giường phòng ngủ phụ, câu được câu không hàn huyên một hồi.

Một tiếng sau, Cố Lâm Lang bất đắc dĩ nhìn Nguyễn Chỉ Âm đã ngủ say, lại nhìn cuộc gọi nhỡ trên điện thoại cuối cùng vẫn chuẩn bị đi.

Vừa mới xuống lầu đã nghe thấy tiếng động ngoài cửa.

Từ Kim hoàng ra về, Trình Việt Lâm kêu tài xế lượn hai vòng nội thành rồi mới chậm rãi về biệt thự.

Cố Lâm Lang nhìn người đàn ông trước mắt sau khi chào hỏi còn dặn dò: '' Âm Âm uống rượu đang ngủ, anh lên xem đi.''

Trình Việt Lâm đưa mắt nhìn lên lầu, sau đó gật đầu: ''Tài xế còn ở bên ngoài, kêu anh ta đưa cô đi.''

"Cũng được.'' Cố Lâm Lang lại không từ chối.

Lúc tới cửa, cô nàng bỗng nhớ tới lần đầu tiên gặp Trình Việt Lâm vào bốn năm trước, đối phương bất ngờ hỏi thăm cô chuyện ngọc phật với dáng vẻ cứng nhắc.

"Đúng rồi ——" Cố Lâm Lang quay đầu: ''Sau khi kết hôn, Âm Âm thật sự hoạt bát hơn rất nhiều. Thật ra trước kia ở cô nhi viện, cô ấy năng động hơn rất nhiều sau khi về Nguyễn gia.''

Cố Lâm Lang lớn hơn Nguyễn Chỉ Âm 2 tuổi, tuy nói hai người là bạn tốt cùng nhau lớn lên nhưng trừ điều đó cô nàng còn có tinh thần trách nhiệm như một người chị.

Nhìn đôi mắt bình tĩnh đen hút của người đàn ông, cô ngừng một láy giọng nói cũng rất nghiêm túc: ''Anh có thể cho cô ấy hạnh phúc mãi mãi chứ?''

Trình Việt Lâm nghiêm túc đáp: "Đương nhiên."

"Vậy thì tốt rồi.'' Cố Lâm Lang nhẹ nhàng thở ra.

——Hôm sau Hôm sau, lúc Nguyễn Chỉ Âm dụi mắt thức dậy phát hiện bản thân lại về phòng ngủ chính.

Quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh nhíu mày hỏi: ''Lâm Lang đâu?''

"Đi rồi." Thấy Nguyễn Chỉ Âm trầm ngâm suy tư, Trình Việt Lâm gõ đầu cô: ''Sao đây, thật sự muốn đuổi anh ra khỏi nhà?''

Anh nói là chuyện hôm qua cô thuyết phục anh nếu uống nhiều thì không cần về nhà vội, Trình Việt Lâm cảm thấy cô thật đúng là không có tự giác quản thúc anh gì hết.

Nguyễn Chỉ Âm sau khi nghe xong đã lắc đầu, đưa tay ôm anh: ''Không phải mà em phải an ủi Lâm Lang mà.''

"Em không sợ anh bị người khác bắt đi mất?'' Anh cúi đầu nhìn cô, giọng điệu bâng quơ.

Nguyễn Chỉ Âm hơi ngẩn người, ngước mặt nói: ''Vậy anh có đi không?''

"Không đâu.'' Trình Việt Lâm thở dài xoa đầu cô: ''Yên tâm không ai bắt anh được cả.''

Nguyễn Chỉ Âm nở nụ cười vùi đầu vào lồng ngực anh, nhớ tới một chuyện khác: ''Việt Lâm, anh muốn quà sinh nhật gì?''

"Không muốn gì hết.''

Cái muốn có nhất, đã có rồi.

"Sau lại không thích gì được?'' Nguyễn Chỉ Âm không hài lòng đáp án này của anh, cô ngẩng đầu cau mày nhìn anh: ''Anh nghĩ kỹ lại đi.''

"Sao hỏi vậy?''

''Nếu có thể lặp lại, thật ra anh có một mong muốn.''

"Mong muốn gì?''

Anh không trả lời nữa.

Sau khi Lâm Triết vào tù, Trình Việt Lâm từng đi gặp hắn một lần. Đối phương rất nhát gan tùy tiện đe doạ vài câu hắn đã khai không ít chuyện lúc Nguyễn Chỉ Âm mới về Nguyễn gia.

Nếu vẫn còn nuối tiếc, có lẽ là đã không phát hiện ra tình cảnh phía sau sự im lặng của cô, để cô phải đối mặt với tất cả một mình.

Nếu thật sự có thể quay lại, có lẽ sẽ muốn về lại lúc đó, bảo vệ tất cả nụ cười của cô, cho phép cô không sợ hãi vui vẻ vô tư sống  quãng đời sau này.

Nguyễn Chỉ Âm đợi anh trả lời một lúc lâu, không thấy anh nói gì cũng không truy hỏi nữa. 

Nhưng lần này cô muốn cho anh một món quà sinh nhật tốt nhất.

p.s Chương sau gấp đôi chương nầy nên hẹn tuần sau nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net