Bảy (Hết).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor:  ♪ Đậu ♪

Bảy (Hết).

Tôi bị cậu ấy nâng lên giữa lưng chừng, lại nhìn sang Thương Phàn nửa mỉm cười tay cầm ly rượu đỏ đứng cách đây không xa, thật sự vẫn không hiểu gì cả...

Người đàn ông cao lớn đối diện chỉ cười không nói chuyền ly rượu ra sau, người ở sau tiếp nhận ly rượu của gã là người thanh niên lạnh lùng xông vào nhà bắt tôi đi, cậu ta hôn lên mu bàn tay của Thương Phàn...

Thương Phàn nhíu mày, quay mặt ra sau, nhìn người thanh niên mặt không biến sắc, cầm lấy ly rượu vừa trao tay hất toàn bộ lên mặt cậu ta.

"Đừng chọc tôi nổi giận." Thương Phàn nói như thế.

Người thanh niên vẫn không đổi sắc mặt, chỉ là ánh mắt nhìn Thương Phàn lại chứa ý cười sâu hơn...

Không hiểu vì sao tôi lại cảm thấy ánh mắt ấy có chút lưu luyến, ẩn sâu bên trong, càng nhiều thèm khát hơn...

Nhưng Thương Phàn không hề để ý đến ánh mắt của người thanh niên, gã nói với tôi: "Người tình của em có lẽ có rất nhiều lời muốn nói với em, nói xong rồi em sẽ cảm ơn tôi."

Sau đó gã quay người rời đi, người thanh niên lạnh lùng đứng sau đóng cửa lại.

Lúc này tôi mới giơ tay vỗ vỗ đồ ngốc vẫn ôm mình không chịu buông.

"Eo tôi có chuyện gì?"

"..." (kuroneko3026.wordpress.com)

"Cậu siết tôi không thở nổi..."

"..."

"Diệp Tàn Sinh."

Tôi gọi tên cậu, cậu vẫn giữ nguyên sức không chút lay động, tôi trở tay ôm ngược lại, trầm mặc kéo dài, cậu ấy không muốn nói, tôi sẽ không hỏi lại, tuy rằng nghi vấn của tôi rất nhiều...

Tôi cũng không hiểu tại sao cậu ấy lại không chịu nói với tôi bất kỳ tình huống nào trong chuyện này, có lẽ vì cậu không muốn đề cập đến, hoặc giống như Thương Phàn nói với tôi, vào giây phút đó cậu ấy chân thật cảm nhận được tôi tuyệt vọng thế nào với cậu.

Thậm chí còn không muốn chờ cậu đến cứu.

Thương Phàn nói, khi Liên Diệp tới nhà của tôi, gã với Bát Linh cũng trực tiếp đi tìm Diệp Tàn Sinh, có thể thân thủ của Bát Linh không sánh được với Diệp Tàn Sinh, nhưng chỉ cần ở trước mặt cậu nhắc đến an nguy của tôi, Diệp Tàn Sinh không có nổi một chút lý trí, thật ra có camera quan sát tôi trên chiếc xe, Diệp Tàn Sinh bị người đè xuống đất trơ mắt nhìn tôi nhảy khỏi xe, không thể động đậy.

Bấy giờ eo tôi bị thương, thân thể không ổn, mê man suốt 3 ngày, trong 3 ngày này Thương Phàn với Diệp Tàn Sinh vừa mở miệng liền đánh nhau rồi lại nói mấy câu.

Thương Phàn kể chuyện của cha tôi ra thì mới chậm rãi hòa hoãn được thái độ đối địch giữa gã và Diệp Tàn Sinh.

Cái lúc Thương Phàn kể chuyện này với tôi, trên mặt gã vẫn mang theo nụ cười nhạt, kiểu cười như nhìn thấu tất cả, gã nói, em nên cảm ơn tôi đã khiến Diệp Tàn Sinh nghĩ rằng em dù có chết cũng không muốn chờ cậu ta đến cứu em.

Tôi châm chọc nhìn gã, rõ ràng vì tôi chẳng muốn nhìn thấy ông tí nào nên mới nhảy xuống xe đấy chứ.

Đối phương ngồi ung dung sai tên Liên Diệp, chính là cái tên mặt đơ lạnh lùng kia đấm bóp vai cho gã, mặt đầy vẻ hưởng thụ, gã lên tiếng, chứ chẳng phải vì cái kết cục cậu ta sợ hãi sao?

Tôi im lặng, nằm trên sofa, suy nghĩ...

À...

Điều đầu tiên: Lần thứ hai đối mặt với Thương Phàn mình nên dùng vẻ mặt gì.

Điều thứ hai: Mình có còn nguyện ý trở lại trước mặt Diệp Tàn Sinh, đối diện với khả năng cậu sẽ lại một lần nữa tàn phá mình không.

Thống khổ đến vậy, chi bằng lập tức nhảy xuống, chuyện sau đấy không còn liên quan gì đến mình.

Chẳng lẽ không phải thế sao?

Khoảnh khắc ấy tôi tắm dưới ánh mặt trời, nói với Thương Phàn: "Có lẽ ông còn hiểu tôi hơn Diệp Tàn Sinh, thật đáng tiếc."

"Đáng tiếc chuyện gì?"

"Người ông yêu không phải tôi, mà người tôi yêu cũng chẳng phải ông."

Ngày ấy, vừa nói xong câu đó, đúng lúc Diệp Tàn Sinh trở về, trong lòng ôm theo Đậu Phộng, bước đến gần tôi, nhìn tôi, hôn lên trán tôi...

- Toàn văn hoàn -

=======================

Đã sửa lại font chữ của những chương trước. Và ai không hiểu ý nghĩa của phiên ngoại này thì hãy đọc đi đọc lại để ngấm, đừng vội cmt hỏi :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net