Chương 33.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình quay lại rồi đây ~

Editor: ♪ Đậu ♪

Chương 33.

"Vân Sanh, nhanh đến đây sa đọa trong tay tôi nào."

Hắc ám bắt đầu bủa vây tôi.

Tôi nghẹn họng, phút chốc gào lên: "Diệp Tàn Sinh!!!"

Mở bừng mắt ra, trước mắt vẫn một màu đen kịt, tôi hoảng loạn muốn rời khỏi bóng tối vô tận này, rời đi, rời khỏi đây, tôi muốn rời khỏi đây!!!

Theo cử dộng giãy dụa của chân là tiếng lanh lảnh đánh vào thần kinh yếu đuối của tôi, sao vậy? Là xích sắt, là xích sắt khóa chân tôi lại!

Không được! Không thể!

Nhưng người tôi cứ như bị một cái gì đó đè lại, không thể động đậy, vừa cử động một chút liền bị đè trở lại, ngươi tôi vô cùng vô lực, hoảng sợ bủa vây, tôi sắp bị nó nuốt chửng rồi!!

"Đừng nhúc nhích, hiện giờ anh rất an toàn."

Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, khá thân quen, xác nhận không phải Diệp Tàn Sinh tôi lập tức yên tĩnh trở lại. Tôi thở hổn hển, trước mắt dần có ánh sáng yếu ớt chiếu vào, mắt rất đau, từ từ có lại xúc giác, khắp người đều đau nhói chua xót...

Tôi hơi quay đầu lại thì nhìn thấy một bóng người mờ mờ ngồi cạnh mình, nháy mắt mấy cái, hình như tôi biết hắn...

"Đừng lo, đều qua cả rồi, nghỉ một lát là ổn, anh hôn mê quá lâu..."

Tôi mơ màng nhìn bóng người trước mắt, tôi không có chút tâm tư nào đi nhớ lại chuyện vừa rồi, không thể nhớ lại, lý trí mách bảo tôi như thế đấy.

Tôi chỉ ngơ ngác nhìn đằng trước, trước mắt mơ hồ tăm tối dần hiện ra hình ảnh một căn phòng tối, rèm cửa đen che khuất phần lớn ánh sáng, lại một lần nữa tôi bị kéo đến một căn phòng xa lạ...

Quay đầu lại thấy rõ hình dáng của người đó, tôi mới chợt nhớ hóa ra là giọng của hắn -- Tây Ngạn.

Sau đó tôi bắt đầu cảm khái, thì ra phản ứng của tôi đã trì độn mức độ này rồi ư?

"Tây Ngạn, y thuật, của, cậu, thật tốt."

Tôi vốn muốn nói câu này một cách giễu cợt, nhưng có vẻ như biểu hiện không mãnh liệt cho lắm.

Mở miệng ra lập tức cảm nhận được đôi môi khô khốc nứt nẻ.

Cổ họng khát khô mãnh liệt không thể nói rõ chữ, tôi nói rất tốn sức, nhìn hai mắt Tây Ngạn đầy tơ máu, tôi biết hắn cứu tôi trở về có lẽ đã mấy buổi tối rồi chưa được ngủ ngon giấc.

"Anh tỉnh lại là tốt rồi."

Tôi khẽ nhếch nhếch khóe miệng, rồi cảm giác được trên môi bị nứt rách ra.

Không sao cả, tôi nói tiếp: "Thật ra tôi, khá không, muốn tỉnh, lại, nhưng... Tây Ngạn, tôi mơ thấy ác mộng..."

"Vân Sanh..."

Giọng của hắn khẽ vang vọng trong căn phòng, chứa theo nhàn nhạt bi thương và thương cảm...

"Cậu cũng thấy, là tôi tự trốn thoát, ư?"

"Tôi biết chuyện này là không thể, nhưng cậu chủ vừa nhìn thấy anh không còn ở đấy thì người trở nên điên cuồng, anh biến mất mang theo hết thảy lý trí của cậu ấy. Chúng tôi thật không còn cách nào..."

"Vậy nên, mấy người, thật sự bảo cậu ấy, là tự tôi trốn đi, làm cậu ấy, hận tôi vô cùng, làm cậu ấy thề, phải tìm bằng được tôi, rồi bỏ mặc cậu ấy, biến tôi, thành như này?"

Tôi nói khẽ, tầm mắt nhìn chăm chú còng tay làm bằng da trên cổ tay mình...

Bấy giờ không chỉ mỗi chân, mà ngay cả tay cũng có dụng cụ trói buộc rồi.

Hắn ta trầm mặc trong chốc lát, móc bật lửa cùng thuốc ra, ánh lửa bừng sáng chiếu lên gò má có phần mệt mỏi của hắn, lửa cũng đã nhảy lên nhưng sau cùng hắn vẫn không mồi điếu thuốc trong miệng: "Quả nhiên không giấu anh nổi, quả thực lúc ấy chúng tôi có bỏ mặc cho cậu chủ có tư tưởng như thế mà không sửa lại. Nhưng đây là vì không còn biện pháp nào nữa, nếu lúc ấy để cậu chủ biết anh bị người bắt đi, cậu ấy nhất định sẽ bỏ mặc toàn bộ tổ chức rồi bằng mọi giá phải dẫn được anh về."

"Cậu ấy, thay đổi rồi."

"Nhưng cậu ấy vẫn là Diệp Tàn Sinh."

"Ha ha, ha ha..." Tôi gắng sức cười, "Không sai, cậu ấy vẫn là thế, chỉ có cậu ấy mới có thể làm tôi thành, thảm hại, như này...."

Tây Ngạn kế bên rốt cục không nhịn được móc bật lửa ra mồi điếu thuốc trong miệng: "Chúng tôi đều không phải người tốt, chỉ cần vì cậu chủ thì chuyện giết người phóng hỏa như này thậm chí còn không chớp mắt lấy một cái..."

"Tôi biết, cậu không cần nhiều lời giải thích đâu, tôi cũng không, có ý định, trách các cậu." Tôi ngậm miệng thờ ơ nhìn trần nhà.

Tính của Tàn Sinh tôi hiểu rất rõ, cậu ấy sẽ vì tôi không nói lời nào đã bỏ đi mà xem thành tự tôi trốn đi, vì cậu không có cảm giác an toàn, cậu cảm thấy người khác chạm vào tôi là một loại khinh nhờn dâm ô, bởi ý muốn chiếm hữu của cậu quá mạnh mẽ.

Những thứ này đã đủ khiến cậu điên cuồng, đã đủ khiến cậu phá hủy thân thể tôi.

Cho dù bọn Tây Ngạn có giải thích thì Tàn Sinh vẫn sẽ không tin họ.

Huống hồ bằng vào loại thân thể như hiện giờ của tôi còn có thể làm gì khác ngoài thuận theo, ngoại trừ nhân nhượng, ngoại trừ buông thả bản thân, cái gì tôi cũng không làm được.

Trong tương lại, ngoại trừ căn phòng trốn trải này, tôi sẽ không nhìn thấy được bất kỳ phong cảnh đáng giá để vui vẻ thanh thản nào, nơi này sẽ chỉ có tôi và Diệp Tàn Sinh...

Thế thì tương lai màu đen vẫn hoàn màu đen, rõ rành rành là tôi nên tập làm quen rồi.

Nhưng tôi không hiểu vì sao lý trí của mình lại quật cường như vậy, không chịu vứt bỏ đi cái tín ngưỡng cứ như gốc rễ cố quấn vào tâm trí tôi, làm tôi thống khổ, làm tôi tuyệt vọng đến thế.

"Vân Sanh ảnh..."

Tôi nghiêng đầu qua nhìn hắn: "Chuyện gì?"

"... Anh, anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt..."

Vành mắt giãn ra, mùi thuốc lá đã tràn ngập trong căn phòng, cặp kính của Tây Ngạn trong làn khói thuốc mờ ảo có phần lãnh khốc, có phần làm người sợ hãi.

Tôi cười khổ: "Bây giờ tôi còn có, cái gì, để mất đi à?"

Làn khói thuốc lượn lờ, giọng hắn vang vọng trong căn phòng trống trải mang đi lý trí của tôi.

"Bây giờ gân chân trái của anh đã bị... đứt rồi."

Rất lâu sau tôi không lấy lại tinh thần nổi, chỉ sững người ngẩn ra nhìn tàn thuốc mờ tỏ, tôi chỉ ngây ngốc ngửi mùi thuốc lá cay cay nồng đậm.

Căn phòng thật tối tăm...

Tai tôi có phải đã hỏng rồi hay không?

Dường như không phải, tôi nhớ chỉ có thân thể của mình hỏng thôi mà, tôi cố gắng cảm thụ cảm giác tồn tại của hai chân, không có, không có!!!

Hai tay kéo tấm chăn trên người xuống, âm thanh xích sắt va vào nhau tràn ngập trong đầu óc tôi, đại não trống trải giữa lúc ấy dần có chút phản ứng, tôi vốn cho rằng đây chẳng qua là do tình trạng điên cuồng của tôi với Diệp Tàn Sinh tạo thành, tôi không tin.

Bị giam cầm còn chưa đủ nữa ư? Bây giờ lại còn muốn đoạt đi hai chân của tôi ư?

"Vân Sanh, anh bình tĩnh lại đi, hai chân không thể hoạt động nữa!"

Tôi đánh lên bàn tay muốn áp chế hai tay mình, kéo chăn xuống rồi cả người tôi cứng đờ trên giường, máu, rất nhiều máu...

Trên băng vải toàn là máu, tại sao lại không cầm máu, tại sao không chữa cho chúng, đau quá!

Máu, đỏ! Đỏ tươi!!!!!

Là của tôi, tòan bộ là của tôi...

"A a a a a a!!!"

Hai tay vò nát tóc, tôi điên cuồng vùng vẫy người, đứt rồi, đã đứt mất rồi! Hai chân của tôi, tôi sẽ không còn tiếp tục bước đi được nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ có thể đi ra khỏi căn phòng u tối này, tôi sẽ không còn được nhìn thấy ánh mặt trời!

Vân Sanh, nhanh đến đây sa đọa trong tay tôi nào...

Trong đầu là giọng nói của Diệp Tàn Sinh...

"Không thể!! A a a a!!!!"  Hai tay tôi nện lên chân mình, tại sao tôi còn có thể tỉnh lại, tại sao tôi không ngất đi, tại sao tôi không chết vậy!

Tại sao tôi phải cần cậu ấy kiếm trở về cơ chứ...

"Vân Sanh! Còn có thể cứu vãn được, anh còn có thể bước đi!!"

Bước đi, bước đi...

Tôi ngẩng đầu nhìn con người còn lại trong căn phòng này, không biết nên nói gì.

"Tình trạng lúc ấy của anh quá tệ, vậy nên gân chân của anh đã được nối liền trong vòng 24 giờ, chỉ cần giai đoạn sau khôi phục tốt, anh vẫn có thể bước đi."

"..."

Còn có thể bước đi sao?

Người ngồi đối diện đứng dậy, một lần nữa lấy chăn đắp lên người tôi: "Cơ hội để cậu chủ cho anh xuống giường bước đi, chỉ có cách duy nhất này."

"Ha ha ha ha..."

Tôi che mặt cười, tôi phải đi tranh thủ cái tự do không tồn tại kia sao?

Tình trạng lúc ấy của anh quá tệ...

Tình trạng lúc ấy của anh quá tệ...

Câu này ẩn chứa cái gì? Nếu lúc ấy tình trạng của tôi tốt thì có phải Diệp Tàn Sinh không định nối gân chân cho tôi không?

Tự do? Cậu ta chịu à?

Lắc lắc xích sắt, thanh âm này thật dễ nghe, thật quen thuộc. Là âm thanh ràng buộc tôi nhất, là cái cậu ta yêu nhất, là cái tôi đau nhất, dây xích đủ dài để tôi ngồi dậy, đủ để tôi di chuyển đến mép giường...

Tôi lấy tay chuyển hai chân mình ra giường, bọn chúng không chút cảm giác buông thòng xuống, liên lụy đến thần kinh mất cảm xúc của tôi.

Ngây ngốc nhìn bắp đùi buông thõng, một cổ chân bị quấn băng, còn cố định một thanh nẹp ở trong, mấy ngón chân trắng bệch lạnh ngắt lộ ra ngoài làm tôi nghĩ đến cơ thể của người chết, cũng trắng đến mức hiện ra cả màu xanh.

Còn ở một mắt cá chân khác là một sợi xích quen đến không thể quen hơn, một đầu còn lại của sợi xích không phải ở chân giường, mà là sàn nhà, trên sàn nhà có một cái móc ngầm chuyên biệt dùng cho sợi xích...

Dây xích trên hai tay thuôc kiểu có một không hai, dùng một loại cách thức vô cùng tinh xảo khóa trên mặt đất...

Tôi cau mày ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát căn phòng rộng lớn, quan sát sàn nhà trống trải sạch sẽ mới phát hiện mỗi một chỗ, mỗi một góc đều có một ô ngầm, mỗi ô ngầm này đều có một cái vòng thép to nhỏ...

Đều là vật dùng để giam nhốt...

"Ha ha ha..."

Tôi lay cái chân còn có thể tự do hoạt động để xích sắt va vào nhau phát ra âm thanh lanh lảnh dễ nghe.

Căn phòng này đã được cậu ấy thiết kế từ trước rồi, dùng để nhốt tôi lại, là dùng để nhốt tôi lại!!!

Tiếng cười dần nhỏ đi, tôi chậm chạp cuộn người lại, họng tôi nghẹn ngào, tiếp đó là loại thanh âm mà chính tôi cũng không biết được, tôi đoán chắc là khóc thảm...

Khóc thảm mà không chút tiếng động nào.

Người run rẩy, áo sơ mi trắng trên người bởi vì quá to nên bị thùng thình, tôi sờ lên cổ của mình, có thể cảm nhận được một chút dấu vết trên ấy, lần tay xuống sờ lên chỗ xương quai xanh nhô ra, gầy đến mức tôi thấy thật xa lạ.

Vuốt lồng ngực của mình, tôi có thể nhận rõ bản thân có bao nhiêu cái xương sườn, thậm chí còn có thể mò mẫm ra được hình dạng của chúng...

"..."

Tôi cúi đầu nhìn hai tay, có lúc tôi nghĩ, nghĩ cứ như thế này ở cạnh cậu ấy mặc cậu muốn lấy gì thì lấy, tự do là cái gì chứ, tất cả đều thuận theo ý cậu đi, mặc cậu khóa bao nhiêu xiềng xích trên người mình, cứ rộng mở thân thể mặc cậu thương tổn, thân mật, phá hoại...

Nào ngờ tôi đã đánh giá thấp sự quật cường của bản thân rồi, đánh giá thấp quyết tâm mưu cầu hạnh phúc của tôi rồi.

Mỗi lần nhìn Tàn Sinh rong ruổi theo đuổi dục vọng của cậu trên người tôi, tôi lại nghĩ có phải tôi yêu cậu ấy không, nếu thật sự yêu cậu thì tại sao lại không thể bỏ qua hết thảy cho cậu, tại sao vẫn không cam lòng mà muốn có nhiều hơn nữa.

Muốn như bao người bình thường khác hôn nhẹ rồi ôm cậu, mà không có đau xót như thế này, cũng không máu tanh đến thế, tôi muốn dắt tay nói cười cùng cậu như bao cặp đôi, chứ không phải chỉ là căn phòng hắc ám như đây...

Lẽ nào thật sự là tôi đòi hỏi quá nhiều ư?

Nhiều? Nhiều lắm ư?

Hiện giờ thì sao? Tôi còn có tinh lực để theo đuổi, để không cam lòng nữa à?

Đầu ngón tay vẽ lên bắp đùi trắng bệch của mình, từ trên vòng xuống dưới, từ dưới lại lướt lên trên... (kuroneko3026.wordpress.com)

Cứ lặp lại như thế cho đến khi cậu ấy đến, mở cửa ra, cậu đứng ngay tia sáng, cao lớn mà hoàn mỹ, dã tính mà lãnh diễm.

Tôi nghiêng đầu gọi: "Tàn Sinh..."

Cậu trả lời, tiện thể đi đến chỗ tôi: "Tây Ngạn nói anh phải cố nằm."

Tôi cúi đầu nhìn chiếc giường, rồi lại nhìn chân mình: "Đều giống nhau."

"Cái gì đều giống nhau?"

Tàn Sinh cầm cháo tới, để chén lên tủ đầu giường rồi đứng trước mặt nắm cằm tôi ngửa đầu tôi lên.

"Nằm cũng không thể đi, mà ngồi cũng không thể đi, đều giống nhau cả thôi."

Tôi nhìn cậu, ánh mắt dừng lại trên vết sẹo kia...

"Sau này đều sẽ không để anh đi đâu đâu."

Câu nói này bật ra từ miệng cậu bình thường như không có chuyện gì, ngay lập tức đập tan lời nói tiếp theo của tôi, tôi nhìn đường nét của cậu phóng to vô hạn trong bóng tối, nỗi kích động ảnh hưởng đến cảnh giới của thần kinh gần như sắp tan vỡ của tôi.

"Diệp Tàn Sinh..."

Vừa nói xong đã bị cậu đè ngã xuống, tôi nở nụ cười: "Cậu dứt khoát giết chết tôi đi..."

"Vân Sanh, có biết một ngày không có anh bên cạnh tôi đã quyết định làm gì không?"

Giọng nói nhẹ nhàng mà thong thả, không cừu hận nhưng lại lạnh lẽo đâm thẳng vào tim.

"Bắt được tôi rồi tiêu diệt tôi."

Cậu đáp: "Không."

Cổ bị cắn lên: "Tôi đã nghĩ phải làm sao mới có thể làm anh chết tâm mà một lòng ở lại cạnh tôi."

Tôi đẩy cậu ra, dây xích va vào nhau, có cái va vào da thịt tôi, nhưng vẫn không lạnh lẽo bằng môi cậu: "Cậu vĩnh viễn cũng không nhìn thấy sự chết tâm của tôi."

"Không phải tôi không nhìn thấy, mà là anh chưa bao giờ chịu bằng lòng."

Cậu bất chợt chống người dậy, sau đó hai tay dùng sức chống lên bả vai tôi, nhìn thẳng tôi, bất an cùng với phẫn nộ lóe ra từ đôi mắt hẹp dài của cậu bắn lên người tôi, muốn đốt cháy da thịt tôi...

"Tôi không chịu bằng lòng?" Tôi hỏi ngược lại: "Nếu tôi không bằng lòng, thì sẽ không thuận theo để mặc cậu dằn vặt bản thân thành bộ dáng hiện tại, cậu cướp đi cái gì từ trên người tôi, tạo thành cái gì cậu có nghĩ đến không..."

Tôi cởi cái áo duy nhất trên người mình xuống, lộ thân thể trần trụi của mình cho cậu xem: "Những vết thương này, những dấu vết này, những thống khổ này chưa từng ngưng nghỉ khi ở bên cậu, nếu tôi không bằng lòng không một lòng với cậu thì lúc trước tôi đã dứt khoát rời đi rồi!!! Chứ không phải hết lần này đến lần khác lựa chọn nhẫn nhịn chịu đựng!!!"

"Vân Sanh."

Tay cậu đè lên ngực tôi: "Nói cái gì vậy?" Đầu ngón tay xẹt qua đầu vú của tôi: "Đây là vui sướng tôi mang đến cho anh mà."

"Ha ha, ha ha... Tàn Sinh, nếu như cậu không nỡ giết chết tôi thì bức điên tôi đi, thà như vậy còn tốt hơn."

Tôi giơ tay lên ôm lấy cổ cậu khẽ nở nụ cười, một giây ấy tôi cảm thấy mình vẫn có khả năng phát điên đấy chứ...

"Đừng thông minh như thế Vân Sanh à, cầu cũng không cầu, giãy dụa cũng không giãy dụa như này tôi sẽ mất đi rất nhiều hứng thú."

Hô hấp ngừng lại, cánh tay ôm cậu cứng đờ, giọng nói thốt ra từ cổ họng: "Cút!!"

Tôi chốc lát mất khống chế, chưa từng nghĩ đến cậu sẽ nói như thế với tôi, cái kiểu ngữ điệu ấy hệt như đang nói chuyện với một đứa trẻ.

Cánh tay hất ra bị cậu bắt được, cậu khôi phục lại sự lạnh lùng, đè thân thể không cam lòng của tôi xuống giường: "Thấy không Vân Sanh! Đây mới chính là anh, không chịu sa đọa! Bất luận tôi có tàn ác thế nào, đầu óc anh vẫn luôn tỉnh táo, anh vẫn luôn hiểu rõ mình muốn cái gì!! Tự do có phải không? Tự do vĩnh viễn cũng quan trọng hơn tôi!! Bây giờ tôi nói rõ, đời này anh chỉ có thể sống bên cạnh tôi, tôi nhốt anh, đánh gãy gân chân anh, cướp đi tất thảy của anh."

"Nếu anh dám đấu tranh, tôi liền đánh gãy gân tay tháo cằm anh ra, giờ đây tôi cái gì cũng đều làm được, tôi đã không còn là tên Diệp Tàn Sinh lúc trước sợ hãi anh chịu khổ sợ hãi anh thương tổn bản thân nữa rồi, so với việc để anh tự thương tổn mình thì chi bằng để tôi!!!"

Quần áo bị triệt để xé rách dưới cuồng loạn của cậu, chân trái dần đau đớn, càng ngay càng đau. Tôi không cử động gì nằm trên giường nghe cậu nói câu nói thô lỗ sau cùng.

"Đừng tưởng tôi không muốn bức điên anh, có trời mới biết tôi muốn đến thế nào." Câu này cậu nói rất khẽ, trên mặt có còn loại bi thương như trước, kiểu bi thương lặng lẽ ấy nhắc nhở tôi cậu vẫn là Diệp Tàn Sinh mà tôi muốn phụng bồi.

Khoảnh khắc ấy lòng tôi tĩnh lặng, tuy không biết tương lai sẽ thế nào nhưng điềm xấu lại như nước thủy triều ập đến.

"..."

Tôi giơ tay sờ lên vết sẹo trên mặt cậu, tôi không hề biết cậu vẫn lưu ý đến một sự thật rằng tôi vẫn luôn theo đuổi sự tự do, loại hi vọng hão huyền này mà cũng có thể trở thành đối tượng ghen tuông của cậu, thật là một đứa trẻ không sai mà...

"Cậu nhốt tôi đi."

Giây phút này tôi bình tĩnh quá sức tưởng tượng, hệt như chỉ trong chớp mắt thôi bản thân đã lĩnh hội được điều ấy, hoặc tôi vốn không hề tỉnh táo như Tàn Sinh nói, chẳng qua lý trí mách bảo tôi đời này tôi không trốn được...

Giống như câu nói quỷ dị trong giấc mộng lần trước, Vân Sanh, nhanh đến đây sa đọa trong tay tôi nào.

Nếu sa đọa trong tay cậu mà có thể giải thoát, Tàn Sinh, tôi lựa chọn sa đọa.

Tôi nói xong câu đó, một hồi lâu sau cũng không thấy Diệp Tàn Sinh nói gì, tôi không biết là bởi cậu không thể tin nổi hay thật ra cậu vốn dĩ  không hề tin.

Sau đó cậu bất chợt ôm tôi, động tác có phần dịu dàng, tay cậu vuốt nhẹ ở vai tôi, hơi thở phun ngay cần cổ, cậu nói: "Vân Sanh, anh lặp lại một lần nữa đi."

Ngữ điệu lúc đó của cậu không khác gì với ngữ điệu lúc trước cậu khẩn cầu tôi, lúc trước cậu bảo, Vân Sanh, đừng rời khỏi em...

Vẫn chất chứa bi thương của cậu, nhưng lại là hai thế giới.

Tôi ôm cậu, ngoan ngoãn lặp câu nói vừa rồi: "Cậu nhốt tôi đi."

"Vân Sanh anh biết không, tôi không tin."

Sức cậu rất lớn, ôm chặt lấy thân thể tôi trong lồng ngực cậu, tạo ra một đường vòng cung, hóa ra tôi đã nhẹ đến thế rồi ư?

Đầu tôi chống lên ván giường, mắt cá chân bên trái vừa co vừa rút rất đau, loại co rút không khống chế được cứ tiếp diễn mãi đến khi Tàn Sinh ôm lấy nó mới ngừng lại, tôi còn cho rằng vừa rồi chỉ là tôi ảo giác mà thôi.

"Tại sao?" Tôi hỏi.

"Giữa tôi và tự do, anh chưa từng lựa chọn tôi."

"Thật không." Tôi ngửa đầu, trống rỗng mờ mịt nhìn trần nhà: "Tàn Sinh, hóa ra trong lòng cậu mỗi một lần tôi đi ra ngoài thì đều đại biểu cho việc tôi chọn tự do mà bỏ qua cậu à?"

"..." Cậu ôm tôi trầm mặc, chỉ tăng thêm sức trong tay thay thế cho câu trả lời.

Cánh tay siết trên người tôi vô cùng cứng rắn, thậm chí tôi cảm thấy nếu cậu dùng thêm lực nữa, người tôi sẽ bị cậu bẻ ra làm hai mất.

Tay lần mò lên gò má cậu, từ trên cằm chuyển lên khóe mắt.

Tôi hoài niệm xúc cảm như này, xúc cảm thuộc về cậu, có lẽ là người duy nhất trên thế giới này còn quan tâm đến tôi, cũng là người hành động quan tâm đến tôi như thế trên đời này.

Tên của cậu ấy -- Diệp Tàn Sinh.

"Vậy lần này tôi chọn cậu nhé?" Tôi nói.

"Vân Sanh."

Cậu gọi tên tôi, buông cánh tay ôm siết tôi ra rồi đặt lên tay còn lại của tôi, cậu nói: "Tôi đã không còn tin."

Chỉ một giây ấy, mắt tôi liền ướt nhòa.

Viền mắt mờ mịt làm mờ đi tầm nhìn Diệp Tàn Sinh lẫn của bản thân tôi rồi...

Hết chương 33.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net