Chương 38.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 38.

Trong mơ mơ màng tôi nghe thấy có một giọng nói rất quen thuộc, chỉ là nghe không rõ người đó đang nói gì.

Là giọng của Diệp Tàn Sinh.

Chuyện đầu tiên tôi nghĩ đến là: À, thì ra mình không chết.

Chỉ cảm nhận được chắc cậu đang ôm tôi vuốt ve dưới ánh nắng, mềm mại ấm áp như lúc ban đầu nhưng nhịp tim đập dồn dập, tôi với cậu, cậu với tôi, cùng với nhau.

Không chết thì nghĩa là trốn không được, thì nghĩa là phải đối mặt, song mí mắt vô cùng nặng nề, tứ chi cũng đau xót dị thường cạn kiệt sức lực, nhưng không ngờ lại nghe thấy lời nói vô cùng khủng khiếp.

Cậu ấy nói giao đời này của tôi cho cậu.

Thật ra cũng có phần buồn cười, cho cậu? Tất cả những người xuất hiện trong cuộc đời này của tôi đều đã rời khỏi sàn diễn, chỉ còn sót lại mỗi cậu, còn sót lại chút ánh hào quang le lói, dù ánh hào quang này không đủ rực rỡ nhưng cũng là một nét nổi bật nhất trong cuộc sống của tôi.

Cậu ấy không đưa ra bất cứ lời giải thích nào, chỉ đơn giản là ép buộc tôi, rồi tôi thống khổ, thật ra từ lúc nhắm mắt ngủ tôi cũng đã tự nói với bản thân: Tỉnh lại thì cũng là số mệnh rồi.

Tôi chưa bao giờ là người tính toán thiệt hơn hoặc không thể nào buông bỏ.

Khó chịu lâu như thế, nhẫn nhịn lâu đến thế mà vẫn không thể thay đổi được cậu ấy nên tôi đã buông bỏ rồi, tôi không thay đổi được cậu, vậy thì cứ để tôi thay đổi vì cậu là được...

Dù cho cậu cũng chẳng cứu được tôi.

Lúc mở mắt ra thế giới chỉ một màu đỏ tươi, vẫn chưa tỉnh lại hẳn, tôi nheo mắt lại nhìn thấy một vệt bóng người trong cái màu đỏ tươi ấy, cứ như đang nằm mơ vậy.

Tóc đen lóa mắt như tơ, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt như ác thú nhìn chằm chằm tôi...

Nhìn có phần trẻ con, đồng thời còn mang theo ý muốn chiếm hữu mãnh liệt.

"Vân Sanh? Vân Sanh!"

Một lời trước nghi vấn, một lời sau khẳng định, giọng nói ấy trong veo khô khốc, trong chốn tĩnh lặng này tựa đá rơi xuống nước, tạo thành từng gợn sóng trong đầu tôi.

Tôi khẽ nhếch môi cười, cười cậu ấy dễ kích động, cười cậu ấy vào lúc tôi vừa tỉnh đã làm tôi sợ.

Nhưng vừa nở nụ cười xong liền bị cậu ôm vào trong lòng, nghe giọng cậu nỉ non ở cổ mình: "Anh tỉnh rồi."

Người không còn sức, vốn muốn ôm ngược lại cậu.

Nhìn thấy dây xích trên hai tay cũng không giật mình gì nhiều, tính cách của cậu tôi hiểu rõ vô cùng, vậy nên cũng không xin cậu có thể thả tôi ra, cậu muốn như vậy thì cứ như vậy thôi.

Tôi thấp giọng đáp lại cậu: "Tỉnh rồi."

"Vân Sanh..." Cậu không yên lòng.

"Tôi ở đây." Đã không còn sức để tức giận với cậu, cho nên tôi đáp lời.

"Lúc ấy, em còn nghĩ rằng anh muốn chết."

"Mạng tôi còn rất kiên cường."

"Lúc ấy em phát hiện bản thân lại không nỡ."

Tôi thở dài, nghĩ thầm hẳn là trước đây cậu không hề sợ tôi chết, nên ngữ điệu không khỏi có phần trách cứ: "Nếu sợ tôi chết thì ngay từ đầu nên đối với tôi tốt một chút."

"Ừm..."

Tôi không nghĩ cậu sẽ đáp ứng, nhưng sự thật cậu đáp ứng thật rồi, còn đáp ứng rất nhanh, nghĩ thầm lúc này nên đả kích cậu thêm, tôi hỏi: "Nếu như tôi chết rồi cậu định làm thế nào?"

"Bỏ thi thể của anh vào tủ lạnh, nói chung có thể thấy anh là được."

Ngữ điệu bình tĩnh như đang kể việc nhà.

Câu trả lời của cậu tôi có nghĩ đến, nhưng vẫn không khỏi run cả người: "Thật là vậy thì trái lại tôi sợ chết rồi."

Tay cậu vuốt ve lên xuống tấm lưng gầy nhỏ của tôi cùng với sự dịu dàng và thương tiếc vô tận, cậu nói: "Vậy thì đừng chết trước em."

Nói một lúc người liền có lại phần nào sức, tôi giơ tay ôm cậu, dây xích nhẹ vang tiếng, tôi hiếm khi không phản cảm mà nói: "Thân thể này giao cho cậu nuôi, sau này xem bản lĩnh của cậu ra sao."

Câu nói này chính là lời đáp lại cho câu nói của cậu lúc tôi giả ngủ.

Nói xong người cậu hình như hơi run lên, rồi khi bình tĩnh lại thì hỏi: "Vân Sanh, anh tỉnh lúc nào?"

Tôi trả lời: "Không lâu, ngay vừa nãy."

Nói xong cả hai bên đều trầm mặc, cậu đánh vỡ sự trầm mặc này bằng câu nói không đầu không đuôi.

"Vân Sanh, em phá hủy anh..."

Tôi cười nói: "Tôi biết."

Song, sẽ không ôm hi vọng nữa, sau lần này sẽ không đòi hỏi cũng sẽ không thất vọng nữa.

Lời nói không được êm tai: Diệp Tàn Sinh, thằng nhóc thúi, tôi hiểu rõ cậu.

Nhưng cho dù có hiểu rõ thì cũng không thể làm gì, quan hệ của tôi với cậu đã hoàn toàn vượt ra khỏi tình yêu, nếu thật sự phải dùng kiểu quan hệ nào để hình dung, thì tôi thấy hai chữ ký sinh phù hợp hơn là người yêu.

Bởi vì toàn bộ quá trình chỉ có cảm giác nghẹt thở tù túng và đành thỏa hiệp không biết làm sao...

Cuối cùng tôi với cậu chỉ có thể bày ra dáng vẻ sống như bây giờ dưới ánh nắng chiều...

Tôi hỏi: "Tôi ngủ bao lâu?"

Cậu trả lời: "Gần hai ngày."

Tôi thở dài, người vẫn mềm nhũn không sức lực. Tôi nhìn ra bên ngoài, nơi đó vẫn có hoa có cỏ, tôi chỉ mê man hai ngày mà như đã qua một đợt luân hồi, đầu óc thống khổ chỉ là cái nên chịu đựng trong lúc luân hồi thôi.

Cùng một chỗ, cùng thời gian, tôi nhớ buổi tối ngày cậu còn chưa đánh gãy gân chân tôi, Đậu Phộng đang đuổi theo cánh bướm của mình ở bên ngoài, còn Diệp Tàn Sinh đứng sau lưng tôi cùng nhìn nó năm lần bảy lượt vồ hụt con bướm, nhìn con bướm hết lần này đến lần khác ý đồ bay cao lên...

Nhưng cuối cùng tôi không xem hết đã bị nước mắt dâng ngập viền mắt.

Từ lúc quen Diệp Tàn Sinh hình như tôi thường hay khóc, như cô gái dễ rơi nước mắt, cuối cũng cũng không đổi về được lý trí của cậu ấy.

Cây tường vi vẫn tươi tốt, nhưng lại không thấy con chó lông vàng ngốc nghếch hoạt bát đâu.

Tôi hỏi: "Đậu Phộng đâu?"

Tàn Sinh trả lời: "Khóc lóc om sòm ở ngoài kia với Tây Ngạn."

Tôi cười nói: "Đừng nói lại đuổi bướm nữa nha."

Tàn Sinh nắm tay tôi, đầu ngón tay đùa nghịch dây xích trên tay tôi, nói: "Nó mệt rồi."

Tôi hỏi: "Ai mệt?"

Cậu nói: "Bướm mệt rồi."

Chú bướm mỏi mệt làm sao có thể trốn được móng vuốt sắc bén?

Tôi chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp: "Ngày đó Đậu Phộng có đuổi theo tiếp không?"

"Đuổi theo..."

Tôi ngừng một chút: "Còn con bướm sau đó thế nào?"

Diệp Tàn Sinh hiếm thấy không nhìn thẳng vào tôi, mắt cậu vắng lặng nhìn thẳng nhìn ra bên ngoài, nói: "Chết rồi."

Thủ đoạn quá tàn nhẫn chôn vùi một sinh mệnh, chắc vì chột dạ nên Diệp Tàn Sinh mới không nhìn thẳng tôi.

Bởi cậu rất rõ thủ đoạn của bản thân không khác bao nhiêu so với sự cướp đoạt của Đậu Phộng, đồng thời cậu cũng thiếu chút nữa chôn vùi mạng sống của tôi, chẳng qua tôi tỉnh lại rồi, vì tôi không giống với con bướm đó.

Nó không lựa chọn, nó chỉ tránh né.

Còn tôi có thể lựa chọn, lựa chọn tha thứ, lựa chọn thỏa hiệp, lựa chọn đậu trên chóp mũi của Đậu Phộng...

Tay nắm lại bàn tay cứng cáp hơn to lớn hơn tay mình của Diệp Tàn Sinh, ánh chiều tà đẹp vô vàn.

Tôi nói: "Yên tâm, tôi không yếu ớt như con bướm đó đâu."

Cậu từ ánh chiều tà quay đầu lại, trong đôi con người là dịu dàng vô cùng tận: "Vân Sanh, cảm ơn kiên cường và bao dung của anh, em vẫn sẽ không buông tay ra."

Cậu ấy cũng không phải Đậu Phộng, chí ít còn có thêm tình yêu và sự thương tiếc.

Tôi không hận cậu.

Cũng vì đã dạo một chuyến ở Quỷ Môn Quan nên nghĩ thông rất nhiều chuyện, mà chắc cũng vì không muốn "khóc gió than mưa" (ví với những sự việc không đáng lo nghĩ mà cũng thở ngắn than dài), mong muốn an nhàn tuổi tác, rốt cục đến suy nghĩ mắng chửi cậu cũng thấy mệt nhọc.

Tôi chỉ lẳng lặng tựa trong ngực cậu nhìn ra trước. Tư thế như này của tôi với cậu không phải là lần đầu, nhưng đây là lần đầu tiên lòng yên bình đến vậy. Lần đầu tựa trong ngực cậu mà không nghĩ quá nhiều, lúc trước toàn nghĩ ngợi, toàn mong ngóng cậu có thể mềm lòng, có thể để tâm đến tôi nhiều hơn, nhưng giờ đây không hi vọng gì cả, nguyên nhân vì sao cũng không có.

Tự bản thân đi qua quãng thời gian này, bây giờ trầm tĩnh lại, một lần nữa hồi tưởng lại.

Thì phát hiện, thế giới của mình cuối cùng cô đọng thành hình ảnh giống hệt như bây giờ, dưới ánh nắng chiều, trong lòng một người, một thế giới.

"Có thêm một con chó." Tôi nói.

Diệp Tàn Sinh quay đầu lại, mặt vô cùng nghi hoặc.

Tôi chỉ cười nhưng không nói ra, đương nhiên tôi sẽ không nói cho cậu biết, tương lai của tôi có lẽ chỉ còn sót lại cậu cùng một con chó không biết đang tru rú om sòm nơi nào.

Chỉ là, ngày ấy ánh chiều tà rất thẫm, tâm tình tôi lại tĩnh lặng, quả thật không oán không trách.

Hết chương 38.

P/s: Chương sau sẽ để chế độ riêng tư, ai theo dõi mình mới đọc được ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net