Hai.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai.

Tim vẫn đập mạnh không ngừng, tôi chợt nghĩ đến một chuyện làm người run rẩy dữ dội, gõ nhầm cửa ấy hả? Chỉ sợ là gõ đúng cửa rồi...

Hầy...

Giữa lúc tôi vịn tay phải lên tường quay người về thì bỗng nghe thấy giọng nói khá trầm thấp nhưng đặc biệt êm tai...

"Anh cần... giúp đỡ không?"

Cổ họng tôi khô khốc: "Cảm ơn lòng tốt của cậu, tôi không cần." Tôi rủ mắt, vẻ mặt tôi không thể xem là đang ổn.

"Nhưng, trên người anh..."

"Tôi cam tâm tình nguyện, nói vậy cậu hiểu rồi chứ?"

"Nhưng người tôi ướt nhẹp, có thể..." Ngoài phòng tĩnh lặng.

Tôi cười khổ: "Mở cửa cho cậu? Vậy chẳng phải tôi tự tìm chết sao, tôi biết cậu không phải người thường, đến chỗ này tìm tôi quá nửa là có liên quan đến Diệp Tàn Sinh, đừng có nói với tôi là chạy sai tầng gõ nhầm cửa, lúc tôi chuyển về đây lại Diệp Tàn Sinh đã đuổi tất cả người ở tầng trên tầng dưới đi hết rồi, cậu là người đầu tiên xuất hiện trước cửa phòng chúng tôi."

Một lát sau, sự tĩnh lặng ngoài phòng cuối cùng cũng kết thúc, có tiếng trả lời: "Anh rất thông minh, cũng rất bình tĩnh."

"Cảm ơn."

Mắt cá chân đau nhói, hai chân không khống chế được bắt đầu run run, tôi vịn tay lên vách tường bên người, Đậu Phộng ngậm khay đựng thức ăn từ trong phòng chạy hùng hục tới...

"Tôi vốn tưởng là phụ nữ..."

Giọng nói xa lạ vang lên bên ngoài, khiến Đậu Phộng nhả khay thức ăn ra, nó đập xuống dội ngược lại lên phần gáy đầy lông của Đậu Phộng, con chó lập tức bật phóc dậy, rên ư ử với cửa...

Tôi chầm chậm ngồi xổm xuống, tay nhấn lên mắt cá chân trái từ từ xoa bóp, đồng thời giơ tay vuốt đầu Đậu Phộng xoa dịu nó...

"Ngại quá làm cậu thất vọng rồi, tôi không có tâm trí xả miệng lưỡi với cậu, mục đích của cậu là xác nhận sự tồn tại của tôi, được thôi, cậu xác nhận xong rồi đấy, chúc mừng cậu hoàn thành nhiệm vụ, cậu có thể về rồi."

"Nhiệm vụ của tôi là xác nhận sự tồn tại của anh vào lúc anh không phát hiện ra."

"..."

Tim lại thịch một tiếng, suýt nữa tôi tự chửi mình, tôi cắn chặt môi, tim vẫn đập rất mạnh trong lồng ngực, tất cả máu đều dần dồn lên não.

Tôi nhìn thật kỹ camera trên cửa, từ từ đứng dậy, cố gắng giảm âm thanh lê lết hai cái chân đau xót vô lực xuống mức thấp nhất.

Chắc chắn Diệp Tàn Sinh biết rồi, trong khoảnh khắc tôi mở cửa cậu ấy hẳn phải biết có người phát hiện ra sự tồn tại của tôi, hiện giờ cái thiếu nhất chính là thời gian, thời gian chạy về đây...

Đau xót tụ lại từng cơn nơi mắt cá chân, mồ hôi hột liên tục thấm ra trên trán đi kèm với sự sốt ruột trong lòng tôi.

"Tôi có phát hiện ra cũng sẽ không cho cậu vào, cậu có thể làm gì?" Yết hầu cứng đờ.

"Ừm..." Cách qua tấm cửa, dường như tôi có thể tưởng tượng ra đôi mắt cậu ta bình tĩnh thế nào dưới vành mũ.

"Cậu!"

"Xin lỗi..."

Tôi nghe thấy tiếng cửa vang lên trầm trầm, khung cửa rung lắc dữ dội nhưng không phát ra tiếng, "đùng", ổ khóa cửa bốc khói, cửa bật mở, không khí lạnh lẽo lùa vào, người xa lạ ngoài cửa lại một lần nữa đứng trước tầm mắt tôi, trên cằm vẫn chảy xuống những giọt nước mưa lạnh lẽo...

Tôi thật sự rất khó chịu.

Hết chương 02.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net