🌻Chương 57: Bạn bè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đến.

Ngay cả thầy giáo cũng biết.

Phong Tử mắng: “Chưa hết đâu, ông ta còn cố ý nói ngay trước mặt Yến Hoa, hỏi tại sao bố cậu không quan tâm đến cậu?”

"Cậu mất mẹ từ nhỏ, sao ba cậu lại không quan tâm cậu chứ?"

Giang Dã không thể cười nổi, nhìn Yến Hoa lại đang cười bên cạnh, anh hoàn toàn không quan tâm đến những điều đã xảy ra trong quá khứ.

Trái tim Giang Dã dường như có một lỗ hổng không thể bù đắp được.

Hắn không dám nghĩ đến phản ứng của Yến Hoa khi nghe được những điều như vậy khi chỉ đang học cấp hai.

Bởi vì mẹ Yến Hoa đã mất từ khi sinh con, mà cha anh thì lại không mấy quan tâm cho nên chắc chắn anh đã nghe thấy rất nhiều những lời ác ý này trong suốt rất nhiều năm.

Chính vì đã phải nghe nó quá nhiều lần vậy nên bây giờ anh lại có thể bình tĩnh cười được.

Vì vậy, có lẽ khi nghe thấy Que Diêm chửi hắn là kẻ không cha không mẹ, Yến Hoa đã nghĩ bọn họ có chung số phận nên quyết định đưa hắn về nhà.

Giang Dã muốn vượt qua khoảng cách sáu năm để ôm lấy Yến Hoa thật chặt, người vẫn còn học trung học và nói với anh rằng trên thế giới vẫn còn có những người yêu anh rất nhiều, ngay cả khi Chu Lệ Vi không yêu anh, trên thế giới vẫn sẽ có một người tên là Giang Dã, người sẽ luôn luôn yêu anh.

Nhưng đây là chuyện mà Giang Dã cả đời cũng không thể làm được, hiện tại hắn chỉ có thể đối xử tốt với Yến Hoa thật tốt, cố gắng bù đắp lại khoảng thời gian hắn không thể chăm sóc Yến Hoa.

Phong Tử và Nhiễm Bạch Lộ đều không muốn đề cập đến chủ đề về cha mẹ của Yến Hoa, sau khi chửi rủa vài câu, họ đột nhiên nói: "Tiểu Dã, em có biết anh trai em đã nhận được bao nhiêu bức thư tình khi còn học trung học không?"

Giang Dã chợt cau mày, nếu như Yến Hoa yêu sớm khi đang học cấp hai thì sao?

Nhiễm Bạch Lộ nhướng mày nói: "Hỏi anh trai em đi, anh ấy không nói cho em biết à?"

Giang Dã nhìn Yến Hoa đang cầm ly rượu hỏi: "Anh nhận được bao nhiêu bức thư vậy?"

Yến Hoa mất một lúc mới phản ứng lại lời hắn nói, cười nói: “Đừng nghe bọn họ nói bậy.”

Phong Tử không đồng ý: “Nói bậy là sao chứ? Em có biết biệt danh của Yến Hoa ở trường là gì không?”

"Là gì? " Diệp Tòng Diên và Trần Tĩnh cũng không biết biệt danh này.

Phong Tử rút một bông hồng trang trí trên bàn ra, cười điệu đà với Yến Hoa, "Yến Tiểu Hoa."

Trần Tĩnh không hiểu lắm: "Tại sao?"

"Hoa trong Yến Hoa và Hoa trong bông hoa đồng âm?" Diệp Tòng Diên hỏi.

Nhiễm Bạch Lộ mỉm cười, hai tay chống cằm, làm một động tác hoa mỹ nói: “Đương nhiên là vì Yến Hoa xinh đẹp như hoa.”

"Bạn học Yến Tiểu Hoa nhỉ?”

“Đừng gọi như vậy.” Yến Hoa mở nắp chai, tự rót đầy rượu cho mình, khinh thường nói.

"Yến Tiểu Hoa, Yến Tiểu Hoa!" Nhiễm Bạch Lộ và Phong Tử cố tình hét lên để chọc anh.

Đây không phải là lần đầu Giang Dã biết đến biệt danh này, khi Bùi Thanh Ưng thú nhận về vụ bắt cóc, gã đã gọi  Yến Hoa bằng cái tên này.

Yến Hoa nhấp một ngụm rượu, nhếch miệng cười nói: “Diệp Tòng Diên, cô có biết biệt danh của Bạch Lộ lúc nhỏ là gì không?”

Nhiễm Bạch Lộ đột nhiên hét lớn: “Yến Hoa, đừng có nói!"

Yến Hoa dĩ nhiên phải nói, sao có thể bỏ qua cơ hội để trả thù cô gái này được?

Hơn nữa Diệp Tòng Diên rất muốn biết, vẫn không ngừng hỏi.

Nhiễm Bạch Lộ ngượng ngùng bịt tai Diệp Tòng Diên, "Chị không được nghe, cũng không được hỏi!"

Yến Hoa nhớ tới vừa rồi bọn họ đã gọi anh là Tiểu Hoa, trong lòng cảm thấy đắc ý, cuối cùng cũng báo thù được, nhấn mạnh từng chữ nói: "Nhiễm, Hổ, Cái."

Nhiễm Bạch Lộ bịt tai né tránh, "Không nghe không nghe không nghe."

Diệp Tòng Diên sửng sốt một lát, bật cười hỏi: "Tại sao lại là Hổ Cái?"

Phong Tử ngắt lời: "Bởi vì khi còn nhỏ cậu ta chính là một con hổ, bà ngoại thấy cậu ta suốt ngày nghịch bẩn quần áo cho nên thường bắt cậu ta mặc một chiếc áo khoác in hình con hổ ở bên ngoài, từ đó về sau mọi người đã gọi cậu ta là hổ cái."

Nhạn Bạch Lộ hung tợn nhấp một ngụm rượu, cô nhìn Phong Tử đầy ác ý: "Được thôi, hôm nay chúng ta ba mặt một lời luôn."

"Tĩnh Tĩnh, cô có biết biệt danh ngày xưa của Phong Tử là gì không?"

Nhiễm Bạch Lộ muốn báo thù!

Trần Tĩnh phấn khích hỏi: "Là gì thế?"

"Lý Đầu To, nhưng cô có biết tại sao không?"

Biệt danh này vốn không có gì kì lạ, nhưng câu chuyện đằng sau nó lại khác.

Lần này đến lượt Phong Tử xấu hổ.

Yến Hoa uống rượu, đã lâu không có cảm giác vui vẻ như vậy, hưng phấn nói: “Để tôi nói.”

Phong Tử đã gọi anh là Tiểu Hoa, anh vẫn chưa kịp trả đũa.

Phong Tử ôm đầu than thở, đạo trời luân hồi, ai cũng không được tha.

Yến Hoa vui vẻ nói: “Khi cậu ấy chưa học tiểu học, bố mẹ Phong Tử hàng ngày phải dậy rất sớm để mua nguyên liệu nấu nướng và chuẩn bị đồ ăn cho nhà hàng, bọn họ lo cậu ta sẽ chạy ra bên ngoài lung tung cho nên đã khóa cửa nhà từ bên ngoài."

Nhiễm Bạch Lộ: "Nhưng bạn học Lý Đức Phong của chúng ta sao có thể bị nhốt được!"

"Cửa sổ trong nhà cậu ta gần hành lang, Phong Tử muốn trèo ra ngoài cửa sổ để chơi với chúng tôi."

Yến Hoa nhìn Giang Dã nói, "Nhưng nhà của cậu ta khác với nhà của chúng ta, ở ngay ngoài cửa sổ có thanh chắn để bảo vệ cho nên Phong Tử đã chui đầu ra ngoài trước."

Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, Yến Hoa dựa vào ghế sofa cười không ngừng.

Nhiễm Bạch Lộ cười lớn nói tiếp: "Thì ra sau khi bạn học Đầu To của chúng ta chui được nửa người dưới ra ngoài được thì cái đầu lại bị mắc kẹt bên trong, cuối cùng chui vào không được và đi ra cũng không xong."

"Hahahahaha, cứ thế bị kẹt ở đó nửa ngày trời, nước mắt nước nước mũi tèm lem khắp nơi, cũng may là có Yến Hoa nhanh chóng đến nhà hàng gọi bố mẹ cậu ta về."

Diệp Tòng Diên cười hỏi: "Còn em thì sao? Lúc đó em làm gì vậy?"

Nhiễm Bạch Lộ chống tay lên hông, ngạo mạn nói: “Đương nhiên là em đứng an ủi Đầu To rồi.”

Phong Tử không nói nên lời: “Cậu an ủi tôi? Cậu đứng cười nhạo tôi thì có!"

"Mẹ nó cậu còn dám dọa tôi là phải mang theo cái lan can treo trên cổ cả đời!"

Yến Hoa đã lâu không vui vẻ như vậy, vậy nên anh đã không để ý đến tới ly rượu rất mạnh mà Diệp Tòng Diên đưa tới cho mình.

Khi Giang Dã kéo anh ra khỏi quán bar, hắn nhận ra Yến Hoa có vẻ say.

Không, là rất say.
_

Tác giả có điều muốn nói:

Đoán đúng có thưởng, avatar QQ của Yến Hoa là gì?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net