Chương 09: Mẹ kiếp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu Chủ Cứ Ghét Bỏ Em Chỉ Là Một Con Chó

Tác giả: Tiêu Mạc Nhân

Thể loại: Ngọt sủng văn, chủ thụ, hình mẫu chó ngốc moe si mê thụ V hình mẫu mèo đặc tính ngạo kiều bá đạo công, tình hữu độc chung, giới giải trí, kiếp trước kiếp này, uông tinh nhân.

Editor: ♪ Đậu ♪

Chương 09: Mẹ kiếp.

Buổi sáng phô bày vẻ dễ thương hơn một tiếng mà chỉ tích góp được 50 điểm trị số tu luyện, Chu Chu về đến nhà mặt như đeo tang, nằm úp sấp nửa thân mình trên ghế sofa, chân sau kéo lê trên sàn nhà, rên ư ử uất ức. Đoàn Lăng ăn điểm tâm tắm rửa sạch sẽ xong ra xem thấy nó vẫn mang cái bộ dáng không muốn sống thì có phần đau lòng, bước đến ngồi nghiêng trên người nó xoa cổ, "Thật ra dáng vẻ này của em cũng rất tốt, không nhất thiết cứ phải biến thành người mà, dù thế nào tôi vẫn sẽ nuôi em cả đời, cũng như nhau cả thôi."

Chu Chu thầm xem xét trị số tuổi thọ trong lòng, phát hiện lại mất đi một ngày, càng thêm đau buồn. Nó nghĩ đến Ba Cái Khung, ước chừng trong lòng, nhìn chằm chằm Đoàn Lăng rồi bỗng nhảy lên.

Đoàn Lăng theo bản năng đỡ mông ôm lấy nó, còn chưa kịp nói gì thì trước mắt xuất hiện làn khói mù mịt, bụp bụp vài tiếng, cậu thiếu niên tên Tô Chu trên thẻ chứng minh nhân dân phút chốc xuất hiện trở lại.

Đôi chân thon dài quấn lấy eo anh, cằm chống lên vai anh, cả người Chu Chu treo lên người anh. Mặc dù biết đây chính là chó ngốc của mình nhưng bị một cơ thể trần trụi ôm như thế, Đoàn Lăng vẫn thấy hơi ngượng. Anh thò tay muốn đẩy hai bắp chân lồ lộ móc trên eo mình xuống, nhưng Chu Chu càng quấn chặt hơn, vòng hai tay trên vai anh, đổ người về trước, đôi mắt quan sát anh không thèm chớp lấy một cái, "Cậu chủ nhỏ à."

Đoàn Lăng: "...Ừ."

"Em còn chưa nói hết với anh," Chu Chu hơi gập tay lại, mặt hai người càng cách gần hơn, người cũng dán sát gần như không có kẽ hở, "Nguyên hình của em có trị số tuổi thọ, nó giống với tuổi thọ của em, hình dạng chó của em cũng chỉ sống được 5 năm."

Đoàn Lăng ngạc nhiên, cảm giác kỳ quặc tức thời tản đi, anh nhíu mày.

"Em muốn ở cùng anh mãi," Chu Chu ôm cổ Đoàn Lăng, cằm sượt qua tai anh, "Em muốn bên anh cả đời, không phải rời xa anh nữa."

"..." [kuroneko3026.wordpress.com]

Đoàn Lăng hơi rung động, xen chút chua xót, anh cũng ôm lấy cậu, nhẹ nhàng xoa đầu cậu hỏi, "Lần này em có thể duy trì trong bao lâu?"

"Chỉ có 50 phút," Chu Chu mở mắt nhìn đồng hồ treo tường, ngay lập tức khóc huhu, "Chỉ còn 47 phút à."

Đoàn Lăng ôm cậu trầm ngâm trong chốc lát xong hít một hơi, "Chỉ cần có thật nhiều người quý mến em là em có thể thu được trị số tu luyện đúng không?"

"Vâng."

Đoàn Lăng suy nghĩ một chút, gật gù, "Biết rồi, tôi sẽ giúp em."

Chu Chu lên tinh thần, bỗng bật cười, "Nhưng cậu chủ nhỏ à, Ba Cái Khung nói với em có biện pháp có thể thu được rất nhiều trị số tuy luyện đó!"

"Hả? Là gì?"

Chu Chu bất ngờ giơ tay vỗ bốp vào hai bên má Đoàn Lăng làm anh bị đánh đến sững người, còn chưa kịp dạy dỗ cậu "đại nghịch bất đạo" thì thấy gương mặt xinh trai của thiếu niên phóng to ngay trước mắt, một giây sau anh cảm nhận được có hai cánh môi mềm mại dán lên môi mình. Đoàn Lăng trợn lớn mắt không nhúc nhích, thấy Chu Chu cố sức ấn môi, ấn này, đè này, nhưng vẻ mặt càng lúc càng tủi thân, gần như sắp khóc đến nơi.

Đoàn Lăng im lặng nắm tóc cậu kéo ra sau, "Làm gì thế hả?"

"Ba Cái Khung lừa người!" Chu Chu lên án, "Ông ấy nói hôn môi có thể làm tăng trị số tu luyện, mà căn bản một điểm cũng không tăng!"

Đoàn Lăng bị cậu cưỡng hôn mấy lần rồi nên đã mất cảm giác từ lâu, đành nói, "Chẳng phải ông ta đã nói rất kỹ càng rồi sao, nụ hôn đến từ tình cảm trong lòng mới hữu dụng chứ?"

"...Em có tình cảm lắm nha," Chu Chu cúi đầu, tựa trán vào lồng ngực Đoàn Lăng buồn bực nói, "Rõ ràng em thích anh đến thế mà."

Tim Đoàn Lăng bỗng nhảy thịch một cái, mặt hơi tê rần.

Thật ra thì cảnh tượng trước mắt hết sức hương diễm, cậu thiếu niên dáng người nhỏ nhắn khuôn mặt xinh đẹp quấn chặt lấy mình như bạch tuộc, còn làm nũng bằng giọng điệu trong trẻo đặc thù của thiếu niên: "Rõ ràng em thích anh đến thế mà." Đoàn Lăng xấu hổ cảm nhận tim mình đang bịch bịch nhảy loạn, mà ở vị trí khó nói nào đó cũng có xu hướng ngỏng đầu chào...

"Ơ?" Chu Chu hết hồn, "Tự nhiên tăng 10 điểm này..."

Nhưng chưa dứt lời thì bị người giữ cằm, Chu Chu trợn tròn mắt nhìn Đoàn Lăng bỗng ghé sát mặt đến, hạ một nụ hôn xuống môi mình, khác với nụ hôn đè ép lung tung vừa rồi, anh ngậm liếm bờ môi của cậu, mút chúng, thậm chí còn phát ra tiếng nước bọt chậc chậc...

Trong khoảnh khắc kế tiếp bị Đoàn Lăng khẽ cắn, Chu Chu ngơ ngẩn người, trong ngực như có thứ gì đấy nhảy thót lên, sau đó gương mặt ửng đỏ từ cổ cho đến trán bằng tốc độ mắt thường cũng thấy được.

Nụ hôn triền miên hết nửa phút, Đoàn Lăng buông cậu ra.

Chu Chu vẫn đang trợn mắt như hóa đá, Đoàn Lăng lại hất cằm lên như chẳng liên quan gì đến mình, ngữ điệu kiêu ngạo, "Bây giờ tăng chưa?"

Chu Chu hồi phục tinh thần, liếc thấy 165 điểm thì sợ hết hồn, không màng đến cảm giác kỳ quặc vừa rồi mà vui vẻ nói, "Tăng 100 điểm lận nha!"

Đoàn Lăng ừ một tiếng, bình tĩnh gật đầu.

Nhưng trong lòng lại như bị mười ngàn con thần thú giày xéo thành bã!

Mẹ kiếp?! Tại sao mình lại hôn em ấy?? Tại sao lại không kìm lòng được hôn cơ chứ?! Tại sao hôn xong còn tăng đến 100 điểm?! Là sao hả? Mình có thứ cảm xúc mãnh liệt đến thế hồi nào!!

Có chỗ nào đó không được đúng lắm 〒▽〒

Chu Chu vẫn bị Đoàn Lăng ôm vào lòng với gương mặt không cảm xúc, cậu nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Đoàn Lăng, bỗng nắm lấy bả vai anh, đặc biệt nghiêm túc nói, "Cậu chủ nhỏ, lúc nãy anh hôn em á, chỗ này của em đập nhanh lắm."

Nói xong cầm tay anh đặt lên lồng ngực của mình.

Đoàn Lăng thở phào, vừa định nói thì bàn tay lại bị cậu đầy thuần khiết nắm để tại vị trí thẳng đứng nào đó, "Còn chỗ này nữa, hình như cũng cứng rồi này."

Đoàn Lăng: "..."

Mấy sợi gân xanh bên thái dương Đoàn Lăng co giật, anhcắn răng giải thích: "Thích một người tất sẽ như vậy, chẳng phải em thích tôi sao? Thế này rất bình thường."

"Vậy à," Chu Chu chớp mắt, bỗng nghiêng đầu kề tai vào ngực anh, "Đúng nha, anh cũng đập nhanh lắm!"

"..."

Sắc mặt Đoàn Lăng càng khắm hơn, đúng là anh thích Chu Chu không sai, nhưng không thích đến nỗi loạn nhịp tim chứ? Anh nhìn cậu trai cười vui vẻ trong lòng mình, tâm tư càng thêm phức tạp, chẳng phải mình thích mẫu người như thế này nhất ư? Nụ cười đáng yêu, tâm tư thuần khiết, tính cách nhiệt tình mà ngốc nghếch, như một cậu bé vĩnh viễn không trưởng thành...

Đoàn Lăng lập tức lắc đầu, trừng mắt.

Đoàn Lăng à không phải mày có bệnh đấy chứ, đây là con chó mày tự tay nuôi lớn đấy, nghĩ gì thế! Where is mày tiết tháo hả?

(*) Tiết tháo: Dùng để chỉ những người có đạo đức, nhân phẩm,...

Nghĩ thế, trái lại tim càng đập nhanh hơn, thậm chí ngay cả bên dưới cũng run theo. Đoàn Lăng vội vàng đẩy Chu Chu ra, nghiêm mặt nói, "Lại đây ăn sáng, ăn xong đi cùng tôi đến chỗ này."

Quả thật Chu Chu không suy nghĩ nhiều, dẫu sao nó cũng có hiểu gì đâu, xác định Đoàn Lăng cũng thích mình xong còn vui vẻ, "Hay quá, đi đâu?"

"Bệnh viện."

Chu Chu ngoan ngoãn ăn sáng xong, mặc lại bộ quần áo ngày đó mặc rồi bị Đoàn Lăng dắt tay đi xuống dưới nhà. Trong lúc cậu ăn sáng, Đoàn Lăng đã liên hệ với bệnh viện. Bệnh viện Renhe là bệnh viện tư nhân chuyên phục vụ những người có tiền, bác sĩ tư nhân của anh cũng là chủ nhiệm y khoa của bệnh viện này, Đoàn Lăng sử dụng quan hệ để bớt đi trình tự trung gian phiền phức, trực tiếp dẫn Chu Chu đến khám tổng quát.

Lúc trong xe, Chu Chu vẫn luôn ngồi xổm trên ghế phó lái, Đoàn Lăng vừa tính khởi động xe thì phát hiện tư thế ngồi đặc sắc của nó, thuận miệng nói, "Bỏ chân xuống, đặt mông ngồi xuống ghế."

Chu Chu mông lung chớp mắt mấy cái, nhìn sang tư thế của Đoàn Lăng mới hiểu ra, ồ một tiếng làm theo, có điều...

"Không thoải mái..." Chu Chu thẳng chân cứng ngắc ngồi nghiêm, "Cậu chủ nhỏ, thật khó chịu."

Đoàn Lăng im lặng một hồi rồi nói, "Khó chịu cũng phải tập cho quen, con người đều ngồi như vậy."

"Nhưng mà..." Chu Chu cắn môi dưới, lại hít sâu, "Thôi được rồi, dù sao cũng muốn làm người, em sẽ tập làm quen."

Đoàn Lăng mỉm cười, anh nghiêng người thắt dây an toàn cho cậu, khen ngợi, "Ngoan."

Nhưng đi được nửa đường thì Đoàn Lăng có phần không chịu nổi, anh bất lực, "Chu Chu, em đừng uốn trái ẹo phải mãi được không?"

"Nhưng thật sự khó chịu lắm," Chu Chu muốn co chân lại nhưng vẫn cố ép mình duỗi thẳng chân ra, "Ngồi mà đau mông, đau eo, đau toàn thân."

Đoàn Lăng im lặng một chốc, rốt cục vẫn không đành lòng, đậu xe ở ven đường xong bảo cậu nhóc cứ ngồi xổm lên ghế, rồi dùng dây an toàn quấn cậu lại, "Sau này thay đổi dần đi, lần này cứ ngồi xổm trước đã."

Chu Chu vui vẻ trở lại, nghiêng đầu nhanh chóng hôn lên mặt Đoàn Lăng, cười híp mắt nói, "Cảm ơn cậu chủ nhỏ!"

Đoàn Lăng vẫn nghiêm mặt dạy dỗ, "Ngồi cho thành thật, cợt nhả đu đưa cái gì."

Chu Chu nghe không hiểu, chợt ồ lên, "Lại tăng 30 điểm, cậu chủ nhỏ cũng thích em đến vậy nha!"

Đoàn Lăng: "...Tôi không hề."

Vì để tiết kiệm thời gian nên Đoàn Lăng lái xe rất nhanh, không đến nửa tiếng đã đến bệnh viện, bác sĩ riêng của anh họ Lạc, giờ phút này đứng ở cửa tự mình ra đón anh, cười nói, "Là quý ngài này cần kiểm tra à?"

Chu Chu nhìn hắn đến ngẩn ra, mắt bỗng sáng lấp lánh, "Anh ơi, anh trông đẹp trai quá!"

Bác sĩ Lạc ngây người, tiếp đó mỉm cười, "Cảm ơn, em cũng rất đáng yêu."

Thế là Chu Chu lúc lắc mông hồ hởi chạy theo sát bác sĩ Lạc, Đoàn Lăng đi phía sau cậu mà giật giật mí mắt: Sao anh không biết chó con nhà mình lại thuộc dạng trọng sắc cơ chứ?

Bởi đã sớm chuẩn bị kỹ càng nên quá trình kiểm tra không đến 40 phút thì kết thúc. Đoàn Lăng kéo tên Chu háo sắc dính sát bác sĩ Lạc như cái đuôi nhỏ, hừ nói, "Đừng cười hềnh hệch nữa! Mau xem xem còn bao nhiêu thời gian nữa?"

Chu Chu vui vẻ ghé vào tai anh, "Lại tăng thêm 50 điểm, anh trai này rất thích em đó!"

Đoàn Lăng: "...Hừm."

Anh không vui, tuy không biết vì sao lại không vui nhưng chính là rất không vui!

Đợi kiểm tra xong xuôi, bác sĩ Lạc tiễn hai người họ về, trên đường đi thì nói, "Kết quả kiểm trai ngày mai mới có, tôi sẽ gửi mail cho anh, có vấn đề gì tôi sẽ gọi điện cho anh."

Đoàn Lăng lạnh lùng gật đầu, vừa tính kéo Chu Chu đi về thì bác sĩ Lạc chợt gọi lại, "Nhưng có chuyện này tôi nghĩ mình nên sớm nói với anh một tiếng."

"Chuyện gì?"

Bác sĩ Lạc hơi do dự, nhìn sang sắc mặt Chu Chu tái nhợt xong khụ một tiếng, "À... Có một số chuyện cần phải biết tiết chế."

Đoàn Lăng: "??"

Bác sĩ Lạc nghĩ có lẽ mình nói chưa đủ rõ nên ám chỉ thêm lần nữa, "Sắc mặt cậu ấy trông khá hư nhược, quầng mắt thâm đen rất sâu, là do tổn thương nguyên khí, này... ừm, do thận khí không đủ, vì thế mấy ngày gần đây cần phải hạn chế loại chuyện đó lại."

Đoàn Lăng mờ mịt một hồi, cuối cùng cũng lấy lại phản ứng, anh ngạc nhiên hỏi: "Hạn chế cái gì? Em ấy không làm cái gì cả."

Bác sĩ Lạc càng thêm quái lạ, "Chuyện này... vừa nãy tôi có bắt mạch thử, lần trước bởi vì cậu ấy quá mức kích thích nên mới bị sốc choáng, không phải ư?"

Đoàn Lăng: "...Hả?"

Chu Chu nhìn hai người, chợt hiểu ra hắn đang nói cái gì, cậu lập tức hồn nhiên gật gù cười ngây thơ: "Không sai, đúng là em sóc hơi nhiều nên tinh tẫn nhân vong ấy mà!"

Bác sĩ Lạc: "..."

Đoàn Lăng: "..." Mẹ kiếp?

Hết 09.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net